Sủng Thê Hằng Ngày

Sủng Thê Hằng Ngày - Chương 11





Edit + Beta: Linxu


Tập Lãng liếc mắt thâm sâu nhìn lão phu nhân, ý cười chậm rãi nở rộ, “Nói với ta những cái này đều vô dụng. Tự cảm thấy mình có sai lầm, có lỗi với hồn thiêng của tổ phụ ta, vậy cứ mở từ đường rồi vào đó sám hối là được. Ta là vãn bối, cũng không thể đứng trước mặt trưởng bối trách cứ trưởng bối có mắt không tròng, suýt nữa khiến ta cưới về một người vợ phẩm hạnh không ra gì.”


“...” Lão phu nhân bị nghẹn họng suýt tý nữa biến sắc. Hắn nói thật dễ nghe, không thể trách cứ ra mặt, mà lời nên nói hắn cũng đã nói.


Tân ma ma ngẩn người. Tưởng là dù Tập Lãng có là người thế nào đi nữa cũng sẽ nổi giận hạch hỏi lão phu nhân vài câu, nhưng không ngờ, người ta căn bản là không có coi chuyện này ra gì.


“Ta cưới người nào, thì người đó có can hệ với ta. Người không liên quan, đừng nói phẩm hạnh suy đồi, dù có phơi thây đầu đường, cũng không có quan hệ gì với ta.” Vẻ mặt Tập Lãng ôn hòa, “Còn có chuyện khác sao?”


“Ngươi nghĩ như vậy là đúng, quả thật, người không có quan hệ gì với ngươi, nói đến cũng vô ích.” Lão phu nhân lại treo lên mặt nụ cười từ ái, “Chúng ta hãy nói một chút về người bên gối ngươi. Ngươi tuyệt đối đừng cho nàng là người trẻ người non dạ, đây chính là một người thông minh, rất biết chờ đúng thời cơ thuận tay nắm lấy lợi ích. Biết vì sao nàng biết rõ xung hỉ cho ngươi lại vẫn ngoan ngoãn gả tới không? Nàng thế mà dám giở công phu sư tử ngoạm với nhà mẹ đẻ, đòi phải có một khoản bạc dù có dùng cả đời cũng không hết mới chịu đáp ứng cửa hôn sự này.” Bà giơ tay lên, bàn tay khẽ lật, rồi gật đầu cười một tiếng với Tập Lãng, “Ít nhất có chừng này.”


“Thật không?” Tập Lãng nhướng mày cười khẽ, “Nếu thật như vậy, nàng xứng đáng với hai chữ thông minh.”


“Lời này ta cũng không dám nói lung tung.” Lão phu nhân cười híp mắt, “Nhắc riêng với ngươi, cũng là nhắc nhở ngươi một chút, giúp nàng trông giữ lượng bạc riêng khổng lồ kia cho tốt. Chính là tâm tư có thông minh, nhưng chưa chắc có thể kinh doanh tốt sản nghiệp trong tay.”


Tập Lãng lại khoát tay chặn lại, “Những thứ đó ta không quan tâm, nhiều nhất là nhắc nhở nàng một câu, đừng để kẻ có ý đồ xấu nhớ thương.” Ngữ điệu chắc chắn, hơi hơi cười ngưng mắt nhìn lão phu nhân.


Hắn cười đến ấm áp, ánh mắt lại làm cho lão phu nhân phát lạnh trong lòng. Khóe miệng bà mấp máy, trong chốc lát nói không ra lời.


Bầu không khí lại nghiêm túc như vậy.


Chính vào lúc này, đại phu nhân Ninh thị không để ý hạ nhân ngăn cản đi vào cửa, trên mặt còn mang nụ cười tủm tỉm, “Hạ nhân muốn ta chờ, nhưng ta lại vội vào xin ý kiến sau đó mới dễ chỉ thị người dưới, thật sự không chờ lâu được.” Vừa nói chuyện lại vừa hành lễ với lão phu nhân, ngay sau đó mới nhìn Tập Lãng, “Ai nha, lão tứ cũng ở đây à, có phải đã làm lỡ hai bà cháu nói chuyện chính không?”


Tập Lãng đứng dậy, cúi người thi lễ, “Chỉ là nói chuyện nhà nhàn thoại thôi.”


“Khí trời thế này, nếu so với thường ngày con còn khó chịu gấp mười lần, đi loạn làm gì?” Ninh thị không vui nói, “Nhanh trở về phòng cho ta!” Nói là khiển trách Tập Lãng, nhưng chẳng khác nào nói cho lão phu nhân nghe.


“Còn nữa,” Ninh thị lại nghĩ tới một chuyện, “Trong phòng con cần mở lửa làm ấm sớm hơn chút, ta đã phân phó người làm rồi. Lúc này không thể so trước kia, gian nhà ấm áp chút, con cũng ít phải chịu mệt.”


Rõ ràng là vì Hương Chỉ Toàn hắn mới cho người đốt lò sưởi sớm hơn, giờ phút này Ninh thị lại ôm đồm chuyện này qua mình. Tập Lãng cười xưng phải, “Rất cảm ơn mẫu thân.”



“Thật muốn cám ơn ta, thì cố điều dưỡng cho tốt, đừng tùy ý đi lại.” Ninh thị giục “Mau trở về.”


Tập Lãng nhìn về phía lão phu nhân.


Ninh thị nói chêm chọc cười một phen, hoàn toàn làm cho lão phu nhân không chen mồm vào được, đến nước này, lão phu nhân còn có thể nói gì, xua tay cười nói: “Mẫu thân ngươi nói rất đúng, mau trở về đi thôi.”


Tập Lãng cáo từ ra cửa, dọc đường thoáng thấy bóng dáng của Hàm Tiếu. Hơi suy nghĩ, liền biết là chuyện gì xảy ra. Hắn không khỏi bật cười. Quay về trong phòng, nhìn vào đôi mắt to thủy quang diễm của Hương Chỉ Toàn, thấy đáy mắt nàng không còn vẻ lo lắng, chỉ có chút vui sướng rõ ràng.


Hắn ra lệnh người hầu bày tốt bàn cờ, lúc gọi Hương Chỉ Toàn chơi cờ mới nói: “Đâu cần nàng phải mời đại phu nhân giúp ta ngay vậy?”


Hương Chỉ Toàn nhếch nhếch khóe miệng, “Thật vất vả mới nghỉ ngơi sắp khỏe lại, ta thật không muốn chàng lại bệnh lại nữa.” Tình hình này của hắn, chỉ cần phản phục thêm lần nữa, sợ thật phải chết.


“Đừng lo lắng, sẽ không xảy ra sai sót gì nữa.” Hắn nói.


“Chàng nói ta nhiều chuyện ta cũng tùy chàng. Hiện tại chàng kỵ nhất là nổi giận, ta nghe chút tin đồn, không thể không phòng hoạn dù rằng nó chưa xảy ra. Chờ ngày sau chàng khỏe lại, chắc chắn ta sẽ không làm việc thừa vậy nữa.” Nàng nói xong, suy nghĩ một hồi, con cờ trong tay hạ xuống. Nhưng vẫn không nghe hắn nói gì, còn tưởng rằng hắn mất hứng, vội vàng nhìn sang, lại thấy hắn đang cười như không cười nhìn mình.


Con ngươi rạng ngời rực rỡ, ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng. Không thể phân rõ tâm tình của hắn, cũng là xưa nay mỗi lần nàng đối diện với ánh mắt hắn chỉ chốc lát là sẽ thua trận. Nàng dời ánh mắt.


“Nàng nói lời đồn ——” Lúc này Tập Lãng mới lên tiếng, “Tin đồn gì?”


“Ta nói là nói chuyện trước khi thành hôn thương thế của chàng đột ngột trở nặng đó,” Hương Chỉ Toàn nói, “Nguyên nhân ta không rõ ràng lắm, chỉ biết chàng đi Tùng Hạc đường xong mới bị vậy.”


Tập Lãng mỉm cười, “Hôm đó trong lòng ta có nộ khí, khó tránh khỏi quá xúc động mà tức giận, không thể quơ đũa cả nắm với ngày thường được.”


Lòng của Hương Chỉ Toàn chân chính buông lỏng, “Vậy là tốt rồi.” Sau đó lại hỏi hắn: “Lão phu nhân có cố ý chọc giận chàng không?”


“Không có.” Có lẽ lão phu nhân có dự định như vậy, nhưng hắn thật không tức giận chút nào.


Chuyện Hương Khởi Toàn có liên quan gì với hắn à? Chỉ là một nữ tử chưa từng gặp gỡ mà thôi, cũng không thể vì nàng tùng có thể gả cho hắn hắn liền coi trọng người ta? Miễn cưỡng nói nếu có chút quan hệ, thì hiện tại cũng chỉ có quan hệ thân thích.


Còn như Hương Chỉ Toàn nhân cơ hội muốn bạc Hương gia, cũng là chuyện thường của con người. Tài sản hiện tại của Hương gia, đều là do cha mẹ Hương Chỉ Toàn kiếm về lúc còn sống, mắt thấy tỷ muội ai đi đường nấy, tiền đồ của mình lại khó liệu, nàng còn không thể muốn một khoản ngân lượng bàng thân ư?



Lão phu nhân nỗ lực dung những thứ này chọc giận hắn, chỉ có thể chứng minh bà ta hoàn toàn không hiểu rõ hắn, hoàn toàn không biết điểm mấu chốt không thể chạm đến của hắn nằm ở đâu.


Rời nhà năm năm, hắn thật đã không phải chàng thiếu niên lúc trước nữa.


Mà lão phu nhân vẫn cứ như vậy.


Như vậy cũng tốt. Là việc đáng mừng.


Hai người không nói những thứ này nữa, chuyên tâm chơi cờ.


Buổi chiều, Tập Lãng đi tới đông tiểu viện gặp thuộc hạ, tiếp khách, Hương Chỉ Toàn ở trong phòng chép kinh văn, tìm đồ thêu ngày trước còn chưa làm xong làm tiếp.


Gần hai mươi, ba mươi năm trở lại, phía nam xuất hiện mấy vị tài nữ nổi danh lừng lẫy, quan lại phía nam thậm chí cả gia đình thương nhân cũng lại càng chú trọng bồi dưỡng cho các nữ hài tử trong nhà đọc đủ thứ thi thư, nếu nhà ai có vị thiên kim mà chữ lớn không biết mấy, sẽ bị chế nhạo, hoàn toàn là một trời một vực với nhận thức nữ tử không tài mới có đức của người phương bắc.


Cũng vì luồng gió mới này, lão thái thái Hương gia mới mời mấy vị tiên sinh tới dạy cho ba tỷ muội, để cho bọn họ khổ học cầm kỳ thư họa, chỉ sợ các nàng cái gì cũng sai không ai thèm lấy, lại ở trong nhà ăn cơm nhàn cả đời.


Ba tỷ muội đều chịu đủ bộ mặt lạnh của lão thái thái, ước gì được ngồi cả ngày với tiên sinh, hết sức để tâm việc học.


Về sau, lão thái thái lên kinh quan nghe ngóng, nghe nói người phương bắc coi trọng nhất năng lực thêu thùa may vá và công việc quản gia của nữ tử, lại vội vàng mời chuyên gia dạy ba tỷ muội.


Hương Lệ Toàn và Hương Khởi Toàn đánh chết cũng không chịu học, chọc lão thái thái tức giận không nhẹ.


Hương Chỉ Toàn ngược lại khá tốt, cũng là tiên sinh từng chỉ điểm nàng, nói nghệ bất áp thân, đọc sách có giỏi hơn nữa cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, tài nữ không thể chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh mà ta không thể dựa vào đó để sống. Nàng biết tiên sinh thiên vị ưu ái mình, những gì nói ra chắc chắn là lời thật tình, bèn nhân lúc này nghiêm chỉnh học thêu thùa may vá, tú nghệ và toán học hơn ba năm, cũng đủ ứng phó chút chuyện thường ngày.


Trước lúc xuất giá nàng đang thêu một bức hoa khai cẩm tú đồ, muốn tặng cho đại tỷ, tới giờ vẫn chưa hoàn thành một nửa. Đại tỷ phu thăng chức, sớm muộn cũng sẽ dẫn đại tỷ đi tới kinh thành chứ nhỉ? Tỷ muội rồi sẽ có lúc được gặp lại. Nàng nghĩ như vậy, bảo nha hoàn chuẩn bị tốt giá thêu, đưa ghế đến, tập trung tư tưởng thêu thùa.


Tới gần chạng vạng, khí trời trong, ánh mặt trời tà tà chiếu vào phòng, ấm áp vui vẻ.


Hương Chỉ Toàn ngồi lâu như vậy, vai gáy đều có chút chua xót, lại đứng dậy đi qua đi lại. Đến lúc này mới phát giác được có chút khác thường —— nàng lại không cảm thấy lạnh.


Tường Vi đi tới, đưa cho Hương Chỉ Toàn một ly nước nóng, cười nói: “Có phải người cảm giác được rồi không? Giường sưởi đã đốt nóng rồi.”


“Thật sao?” Hương Chỉ Toàn lập tức tới cạnh đại kháng, lấy tay vuốt nhẹ, nóng hừng hực, không khỏi khó hiểu, “Cái này... Sưởi nóng thế nào vậy? Thật là kỳ lạ.”


Tường Vi nói: “Nô tỳ cũng không nói được đầu đuôi thế nào, dù sao nó ấm lên liền là chuyện tốt rồi ah.”


“Nói cũng phải.” Hương Chỉ Toàn thỏa mãn thở dài một tiếng.


“Hàm Tiếu tỷ tỷ có bảo, nói thế nào thì giờ cũng chưa phải ngày đông giá rét, nếu đại kháng nung quá nóng quá nhanh, đợi tới chính thức vào mùa đông sợ rằng người còn có thể cảm thấy lạnh.”


“Ừ, nên như thế này.” Từ từ đi là tốt, nếu như trong phòng quá ấm áp, chỉ sợ Tập Lãng cũng bị nóng tới mức phải đi kiếm quạt. Hương Chỉ Toàn nghĩ như vậy, không khỏi cười rộ lên.


Tường Vi lại nói sang chuyện mới nghe được: “Hôm nay lão phu nhân và đại phu nhân lại huyên náo tan rã trong không vui.”


“Ồ?”


Tường Vi tiếp tục nói: “Là vì chuyện tam gia tái giá, bà tức hai người thương lượng tổ chức thế nào, ý tứ của đại phu nhân đương nhiên là xử lý theo lệ cũ, lại là tái thú*, không có lý nào mà làm lớn thái quá, lão phu nhân lại không chiều theo, nói tam gia hiếu thuận nhất, cho dù có là tái thú, cũng không thể làm qua loa cho xong. Đại phu nhân liền nói lời này lão phu nhân không thể nói lung tung được, người nào không hiếu kính đâu chứ? Hài tử dưới gối người ai ai cũng đều hiếu thuận, lão phu nhân liền nói người nào không hiếu thuận trong lòng ngươi không rõ ràng sao?


*Tái thú: tái giá là dành cho nữ, tái thú mn tự hiểu nhỉ, để vầy cho ngắn.


Ba năm trước đây vợ cả của tam gia khó sinh mà chết, chỉ để lại một đứa bé, chuyện lấy vợ kế chỉ mới quyết định trước đó không lâu, Hương Chỉ Toàn cũng nghe Hàm Tiếu đề cập qua, cũng là người bên Quảng Đông.


Gương mặt Tường Vi cười hệt hoa nhi, “Đại phu nhân liền bẻ ngón tay kể ra cho lão phu nhân, nói tính tới tính lui, cũng chỉ có mỗi tứ gia là mấy năm này không ở nhà, nhưng đó không phải là vì tận trung vì nước làm rạng rỡ cửa nhà sao? Còn nói nếu như lão phu nhân cho rằng những chuyện này đều là sai, nàng cũng không còn gì để nói, tiệc mừng tương lai của tam gia cứ mời thân bằng phân xử thử. Bà tức hai người vì nói chuyện này, mà tranh chấp hơn nửa buổi ấy chứ.”


Hương Chỉ Toàn cười ra tiếng, trong lòng rất rõ ràng, lão phu nhân là tức giận trong lòng bèn lấy đại phu nhân ra trút cơn giận dữ, đại phu nhân cũng không chịu nhận cái điệu đó, chẳng phải sẽ nổi lên tranh chấp thôi.


Chủ tớ hai người đang sôi nổi nói chuyện, Linh Lan đi tới, “Tứ nãi nãi, Hà ma ma lại tới nữa rồi.”


Hương Chỉ Toàn còn nhớ rõ ràng ràng, chính nàng đã buông lời rồi, bảo không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng tới tìm nàng, tổng không thể chỉ mới qua một hai ngày liền không vượt qua nổi rồi đấy chứ?