Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 82




Thủy Nhược Vân không biết Lăng Việt Sơn đã nói gì với nhạc phụ, nhạc mẫu. Khi nàng tỉnh lại, còn chưa kịp trải qua cảm giác ngại ngùng và khó chịu thì đã phải chuẩn bị tinh thần lên đường tìm Vương Sở Doanh.

Lăng Việt Sơn đã bí mật đưa Chung Khải Ba ra ngoài, để lại việc chuẩn bị lên đường giao cho nàng và Mai Mãn. Chuyện này khiến cho tinh thần Thủy Nhược Vân phấn chấn, tâm trạng hào hứng, cuối cùng nàng cũng có thể hữu dụng. Trước khi lên đường con nhiều chuyện cần chuẩn bị, rất quan trọng nha. Huống chi theo ý này, Việt Sơn ca ca chắc chắn sẽ đưa nàng theo cùng

Tối qua nàng còn đang suy nghĩ cách để làm nũng với Việt Sơn ca ca để hắn đồng ý đưa nàng đi cùng. Một là nàng muốn tự mình đi tìm Sở Doanh tỷ tỷ, dù sao vì nàng tỷ ấy mới gặp đại nạn như vậy, trong lòng nàng vẫn luôn nhớ, hai là nàng không muốn rời xa tướng công của mình, đừng nói chuyến đi này phải mất bao lâu mới có thể trở về, bây giờ hắn ra ngoài nửa ngày, nàng cũng rất nhớ hắn.

Kết quả là nàng chưa kịp nói chuyện với hắn, hắn đã bảo nàng chuẩn bị đồ đi, cả hắn và nàng, đều phải chuẩn bị. Lần này Lăng thiếu hiệp phu nhân rất vui nha.

Vào lúc này, cũng có tin hồi đáp của Tây Nha Lãng thanh. Thì ra họ đuổi theo Tây Nha Thanh đến một nơi tên là trần Nam Hoa. Hai cha con gặp lại nhau nhưng Tây Nha Thanh vẫn không chịu nhận ra hắn nên hai cha con đã tốn thời gian ở trấn đó. Vẫn chưa có tin tức của ca ca Tây Nha Lãng của hắn. Trấn Nam Hoa cùng phương hướng với Miêu Cương. Cuối cùng Tây Nha Lãng Thanh quyết định ở đó chờ bọn người Lăng Việt Sơn đến, để cùng vào Miêu Cương.

Việc này không thể chậm trễ, huynh muội nhà họ Thủy, Lăng Việt Sơn, Mai Mãn, Vương Nghĩa mang theo những người hầu được lựa chọn cẩn thận để lên đường, cùng nhau đến trấn Nam Hoa. Đối với việc vì sao Chung Khải Ba không đi chung, Lăng Việt Sơn chỉ giải thích với Thủy Nhược Vân rằng hắn có việc phải làm ở Tô Châu.

Nhóm người này khi đến trấn Nam Hoa cũng chia làm hai nhóm, một nhóm do Vương Nghĩa dẫn đầu, đi trước một bước đến Miêu Cương đồng thời phái thám tử do thám. Về phần Lăng Việt Sơn và những người khác, sau khi gặp Tây Nha Lãng Thanh, họ sẽ vội vã đuổi theo sau.

Trấn Nam Hoa thực ra là một nơi nhỏ, không biết tại sao Tây Nha Thanh lại đến đây, Tây Nha Lãng Thanh rất đau đầu với hắn. Mặc dù sau khi La Diễm Môn biến mất trên giang hồ, trong giang hồ dường như không truy đuổi Đại Đạo Dạ Hương nữa, nhưng Tây Nha Lãng Thanh vẫn rất lo lắng, vì vậy hắn rất cẩn thận và khiêm tốn theo dõi đứa con trai này.

Tây Nha Thanh cũng không ngốc, hắn cũng thay trang phục và trang sức của gười Hán, thêm cách trang điểm, không còn dáng vẻ của Đại Đạo Dạ Hương nữa, hắn đen, gầy, tiều tụy hơn nhiều, tà khí trên người dường như cũng bị bào mòn, hình dáng này đúng là làm Lăng Việt Sơn không ngờ tới.

Khi Lăng Việt Sơn và những người khác chạy đến trấn Nam Hoa, Tây Nha Lãng Thanh và con trai hắn vẫn đang ở trạng thái giằng co. Tây Nha Thanh cũng không chạy trốn, chỉ ở trần trên, cùng phu thê Tây Nha Lãng Thanh chung sống, thường xuyên ăn cơm và tản bộ cùng nhau nhưng hắn rất ít khi nói chuyện, cũng không mở miệng nhận cha, dường như chỉ vì sống chung nên mới dừng lại.

Tây Nha Thanh nhìn thấy Lăng Việt Sơn thì có chút sợ hãi, ban đầu tiểu tử này không hề nương tay. Lăng Việt Sơn và Thủy Trọng Sở cũng đầy oán hận với hắn, nếu không phải vì Tây Nha Lãng Thanh, họ sẽ muốn đánh hắn một trận nữa. Hơn nữa, nếu không có hai tên Đại Đạo Dạ Hương, Vương Sở Doanh sẽ không biến mất, Thủy Nhược Vân sẽ không bị đầu độc. Khởi đầu của tất cả những rắc rối của họ là vì Đại Đạo Dạ Hương.

Tất nhiên Tây Nha Lãng Thanh biết rằng hai đứa con trai của mình đã phạm tội nặng nề và làm hại rất nhiều người, hắn cảm thấy có lỗi, không chỉ với Lăng Việt Sơn và những người bị hại mà còn với hai đứa con này. Dù sao đây cũng là con ruột mà hắn đã xa cách nhiều năm, năm đó hắn đã bỏ rơi bọn họ. Bản thân hắn ở hoa cốc Tông Thị, cùng với Tông Tú Bình, sống hạnh phúc trong hai mươi năm, nhưng hai đứa trẻ này lại bị hành hạ trong tay của Tây Nha Thác.

Đêm đến, Tây Nha Thanh vẫn gặp ác mộng và kêu la thảm thiết, từ những lời ú ớ và việc thường ngày hắn chỉ nói ngắn gọn, Tây Nha Lãng Thanh có thể góp nhặt được những việc mà con mình từng trải qua. Hắn hận Tây Nha Thác, loại hận này so với những hành động mà Tây Nha Thác đối xử với hắn còn sâu hơn chín phần, bất kể thế nào, sao hắn có thể ra tay tàn nhẫn với đứa trẻ vô tội như vậy. Món nợ này, hắn nhất định phải tính với Tây Nha Thác.

Cho nên khi Tây Nha Thác lấy Vương Sở Doanh ra uy hiếp, Tây Nha Lãng Thanh biết mình không thể tránh né được nữa, có lẽ hắn sẽ chết ở Miêu Cương, có lẽ hắn sẽ không thể gặp lại đứa con khác là Tây Nha Lãng, nhưng có một số việc, hắn nhất định phải đối mặt. Chuyện duy nhất khiến hắn không yên lòng là đứa con mới tìm được. Tông tú Bình thế muốn cùng hắn sống chết có nhau, nếu Tông Tú Bình không ở đây, hoa cốc Tông Thị sẽ không chấp nhận một người ngoài. Cho nên Tây Nha Lãng Thanh tính toán tới lui, dường như người có thể phó thác, chỉ còn lại Lăng Việt Sơn và nhà họ Thủy.

Hắn đã nói chuyện với Lăng Việt Sơn và Thủy Trọng Sở rất lâu, hắn sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để đổi với Vương Sở Doanh, vì tội ác của con mình mà chuộc tội, nhưng hắn chỉ cầu xin hai người họ, sau khi hắn và Tông Tú Bình qua đời, xin hãy hỗ trợ Tây Nha Thanh.

Tây Nha Lãng và Tây Nha Thanh từ nhỏ đã bị Tây Nha Thác ngược đãi. Tây Nha Thác xem họ như Tây Nha Lãng Thanh, nghĩ cũng biết sẽ không thể nào đối xử tốt với họ, độc ác thì đánh đập họ tàn nhẫn, tàn bạo cưỡng gian. Tây Nha Thác đối với Tây Nha Lãng Thanh là vừa yêu vừa hận, nên mọi việc đều phát tiết lên người hai đứa trẻ. Chuyện này khiến tâm lý hai người họ bị méo mó, bọn họ thấy cuộc đời không còn hy vọng, chỉ có bạo lực và cưỡng gian mới có thể thống khoái, mình chịu khổ thì người khác cũng phải chịu đựng.

Từ nhỏ, họ đã giúp đỡ, hỗ trợ nhau, sau khi mẹ bị Tây Nha Thác ném cho người trong tộc bạo ngược đến chết, loại tinh thần dựa dẫm này càng thêm mạnh mẽ. Họ làm gì cũng làm cùng nhau, cùng nhau học võ, cùng nhau trộm đồ, cùng nhau bị ngược đãi, cùng nhau bị đánh. Cuối cùng, có một ngày, họ tìm được cơ hội ngàn năm có một, trốn ra khỏi Miêu Cương, thì ra thế giới bên ngoài lớn như vậy, thì ra con người bên ngoài yếu đuối như vậy, họ cũng có thể khiến cho người khác đau khổ kêu gào, họ cũng có thể thống trị sinh tử, họ thích nhìn những người đó kinh hoàng và sợ hãi.

Việc chia xa không nằm trong dự liệu của họ, reong lòng họ thậm chí còn muốn chết, vì huynh đệ họ đã sớm nói với nhau, họ sẽ chết cùng nhau. Nên khi Tây Nha Thanh một mình ở Thủy phủ, hắn rất đau khổ, nếu không phải có lời hứa sống chết cùng nhau, hắn đã sớm không chịu được. Nhưng ai có thể nghĩ đến có ngày bọn họ sẽ có cha.

Tây Nha Thanh đứng ngoài phòng, nghe giọng của Tây Nha Lãng Thanh nói với bọn Lăng Việt Sơn. Cha hắn đang cầu xin người khác thu nhận hắn. Hừ, hắn không cần ai thu nhận hết, không phải chết thôi sao.

Hắn nhớ ca ca, rất nhớ, nhưng ca ca không muốn rời đi với hắn. Ca ca đã có cuộc sống mới, huynh ấy muốn muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

Vậy hắn thì sao? Hắn không ngốc như ca ca, cho rằng thế gian này sẽ cho họ cơ hội mới. Sẽ không đâu, không còn cơ hội nữa.

Cha sẽ sớm đến Miêu Cương để tên Tây Nha Thác biến thái kia hành hạ, Tây Nha Thác rất đáng sợ, họ không đấu lại. Hắn phải làm gì đây? Hắn không muốn ở cùng những người xa lạ này, hắn chỉ muốn ở cùng ca ca.

Lúc Thủy Nhược Vân bưng khay trà đi tới, liền bị bóng đen đứng ở cửa phòng làm cho giật mình. Là Đại Đạo Dạ Hương! Thủy Nhược Vân nhìn thấy hắn vẫn còn sợ hãi, tay hơi run, bộ ấm trà trên khay kêu lạch cạch vài tiếng. Lăng Việt Sơn lập tức lao ra khỏi phòng, nhìn thấy Thủy Nhược Vân và Đại Đạo Dạ Hương ở cửa, cau mày, đi tới lấy khay trà và ôm nàng vào phòng.

Tây Nha Thanh hừ một tiếng, quay người rời đi. Hắn không làm gì cả, tự tiểu cô nương kia giật mình thôi, không liên quan đến hắn. Tây Nha Lãng Thanh cũng đi ra, nhìn thấy cảnh này, trong lòng nặng trĩu, thở dài.

Thủy Nhược Vân thấy vẻ mặt bi thương của Tây Nha Lãng Thanh, trong lòng thấy không dễ chịu, nàng sợ rằng sự hèn nhát của mình sẽ khiến Lăng Việt Sơn từ chối giúp đỡ, nàng liên tục kéo Lăng Việt Sơn giải thích rằng nàng không ngờ rằng có người đứng trước cửa phòng nên mới hoảng hốt, thật sự không có chuyện gì.

Tất nhiên Lăng Việt Sơn và Thủy Trọng Sở vẫn bảo lưu ý kiến về việc thu nhận Đại Đạo Dạ Hương. Bỏ qua thủ oán của họ với Đại Đạo Dạ Hương, nhưng họ đã phạm nhiều tội ác và giết nhiều người trên giang hồ, chuyện sau này sẽ càng thêm phiền phức. Hơn nữa, Đại Đạo Dạ Hương rất có bản lĩnh, nếu hắn không sửa đổi, nếu tùy tiện thu nhận, lỡ dẫn sói vào nhà thì phải làm sao đây?

Có thể làm người tốt, nhưng tuyệt đối không được để người ta lợi dụng người tốt. Nhưng họ cũng hiểu tấm lòng của người làm cha như Tây Nha Lãng Thanh, huống chi người ta còn nói dùng mạng mình đổi với Vương Sở Doanh, cho nên họ muốn từ chối cũng phải nghĩ lời để nói. Cuối cùng hai người họ cũng không trực tiếp trả lời cho vấn đề này. Đúng lúc Thủy Nhược Vân đến, xem như giải vây giúp họ.

Lăng Việt Sơn nhéo cái mũi nhỏ của Thủy Nhược Vân, thân mật cười với nàng: “Đồ thỏ đế.”

Hắn nhân cơ hội chuyển chủ đề sang cách giải quyết sau khi vào Miêu Cương. Thủy Trọng Sở cũng thuận theo nói: “Lang Thanh thúc, chưa chắc chúng ta sẽ thua trong chuyến đi Miêu Cương này, chúng ta sẽ đưa Sở Doanh về nhà an toàn, thúc nhất định cũng sẽ bình an vô sự. Đến lúc đó phụ tử hai người vẫn có thể đoàn tụ, bây giờ Dạ Hương đau khổ như vậy, nhất định cần người cha ở bên cạnh bầu bạn, mới từ từ có khả năng trở về chánh đạo đúng không? Sau này sẽ có thể trải qua cuộc sống của người bình thường.”

Ý đây là nói Dạ Hương này không phải là kẻ ác bình thường, ai có thể đảm bảo rằng trong tương lai, hắn sẽ bỏ dao đồ tể và không bao giờ phạm tội nữa? Đứa con trai này vẫn cần người cha dạy dỗ. Lời nói của Thủy Trọng Sở rất bình tĩnh, hợp lý và không hề có ý xúc phạm, nhưng cũng khiến Tây Nha Lãng Thanh hiểu rằng họ sẽ không dễ dàng tiếp nhận.

Đương nhiên Tây Nha Lãng Thanh biết chuyện này không dễ dàng, trong lòng vô cùng đau khổ, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời cho qua, chỉ hy vọng sau này nếu có cơ hội có thể lại bàn bạc. Hắn thầm nghĩ, hay là cùng Tông Tú Bình bàn bạc lại, nếu hắn thật sự không may, xin nàng đừng đi cùng hắn, có thể giúp hắn chăm sóc đứa con đáng thương này. Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy mình quá ích kỷ và đáng ghét. Cả đời này của hắn đúng là vô dụng, không biết làm gì.

Tâm trạng buồn bã của Tây Nha Lãng Thanh khiến mọi người rất khó chịu, sau khi hắn rời đi, họ ngồi đó rất lâu mà không nói lời nào.

Thủy Nhược Vân có chút mềm lòng, nói: “Nếu không thì…”

Lăng Việt Sơn gõ nhẹ vào môi nàng: “Nhược Nhược, đừng vì mềm lòng nhất thời mà đưa ra quyết định sai lầm. Chúng ta không biết Đại Đạo Dạ Hương đó có phải có lòng hướng thiện hay không. Mặc dù bây giờ hắn không tái phạm, nhưng không biết có phải là do không tìm được huynh trưởng của hắn hay không? Không phải Tây Nha Thác đã nói, họ phải ở cùng nhau mới có thể phạm tội hay sao?”

Thủy Trọng Sở cũng nói: “Nhược Vân, Việt Sơn nói rất đúng. Chúng ta nói lùi một bước, coi như hắn có lòng hướng thiện nhưng làm ác đã quen, lỡ ngày nào đó không khống chế được mình, làm ra chuyện sai trái, nếu chúng ta tùy tiện thu nhận, đến lúc đó không phải là dẫn sói vào nhà sao, hại cả người nhà của mình nữa.”

Thủy Nhược Vân biết những gì họ nói là đúng, trong lòng cũng rất đau khổ. Lăng Việt Sơn xoa tóc để an ủi nàng.

Bây giờ nàng ăn mặc như tiểu phụ nhân, có một búi tóc nhỏ đơn giản, tóc đẹp buông xõa sau lưng, thanh nhã phóng khoáng, lúc rảnh rỗi hắn cũng cố gắng học cách búi tóc cho nàng, hắn thích cảm giác mái tóc mềm mại mượt của nàng lướt qua ngón tay hắn. Hắn cũng rất thích xoa tóc nàng, sau đó nhìn nàng đánh vào tay hắn, mở to mắt, dáng vẻ đáng yêu.

Quả nhiên, hắn đã làm rối tung mái tóc của nàng, nàng vội vàng chỉnh lại, Lăng Việt Sơn nói đùa nếu đã bị rối, hắn sẽ giúp nàng chải lại. Thủy Trọng Sở không còn mặt mũi nhìn thấy em rể trêu ghẹo muội muội nhà mình, vì vậy hắn vội vã ra khỏi nhà, để hai người họ ở lại trêu ghẹo nhau.

Muội muội đã gả đúng người, trong lòng Thủy Trọng Sở cũng vui thay nàng. Mặc dù Lăng Việt Sơn thô lỗ không theo quy củ, nhưng hắn lại chân thành, có lúc thấy họ ngọt ngào sẽ khiến hắn ghen tị, nhưng giai nhân của hắn vẫn không rõ thế nào. Ban đầu hắn có chút ra vẻ, không nghĩ đến khi không gặp được người đó rồi, mới thấy chua xót trong lòng.

Trăng sáng treo cao, trời đêm tĩnh mịch, Thủy Trọng Sở chỉ biết âm thầm thở dài. Lần này đến Miêu Cương, bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ dốc hết sức cứu nàng, bất kể nàng xảy ra chuyện gì, hắn vẫn sẽ đối xử tốt với nàng, bảo vệ bên cạnh nàng, hắn sẽ để nàng trở thành thiếu phu nhân nhà họ Thủy, đem lại hạnh phúc cho nàng.

Ngay khi suy nghĩ của hắn đang bay loạn, đột nhiên một bóng người xẹt qua. Thủy Trọng Sở nghĩ đó là Tây Nha Thanh! Hắn lén lút đi một mình như vậy là muốn đi đâu? Thủy Trọng Sở không có thời gian để suy suy nghĩ, lặng lẽ đi theo.

Tây Nha Thanh thi triển khinh công, chạy rất nhanh, năm nay công lực của Thủy Trọng Sở cũng đã tiến bộ, nên cũng đuổi theo kịp, hắn đi theo từ xa, cùng hắn ra khỏi trấn, đến một nơi gần đó gọi là thành Tề An. Tây Nha Thanh vào thành, nhanh chóng vào hậu viện của một cửa tiệm nhỏ. Trong lòng Thủy Trọng Sở tức giận, hắn vừa phân vân hắn có phải cải tà quy chính hay không, thì hắn lại làm chuyện ác nữa.

Hắn kìm nén cơn giận, lặng lẽ lẻn vào, nhưng những gì đang nhìn thật sự khiến hắn kinh ngạc, đúng là có hai Đại Đạo Dạ Hương. Vừa rồi Tây Nha Lãng dường như vẫn còn đốn củi, một đống củi chất bên cạnh, bên kia còn có một cái rìu. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau, không có kích động vì xa cách lâu ngày, cũng không có cảm xúc không kiềm chế được, chỉ dựa vào nhau, nhỏ giọng nói gì đó.

Trái tim của Thủy Trọng Sở đập điên cuồng, Tây Nha Lãng Thanh ở đây, còn Vương Sở Doanh thì sao? Lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi, hắn cảm thấy chân mình hơi run. Sở Doanh, Sở Doanh đang ở đâu?

Hắn kìm nén sự kích động trong lòng, cố gắng rút lui lặng lẽ nhất có thể. Không được, hắn nhất định phải bình tĩnh lại, nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là với thực lực của hắn thì không đủ, hắn phải trở về tìm người trợ giúp.

Hắn liếc nhìn lại biển hiệu của cửa hàng này, quyết định đưa Lăng Việt Sơn và những người khác đến. Dưới ánh trăng, bốn chữ lớn trên bảng hiệu rất rõ ràng: Cửa Tiệm Dao Bếp.