Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 123




Đêm giao thừa là một sự kiện trọng đại của mỗi gia đình, khi Lăng Việt Sơn ở trên núi với sư phụ thì chưa trải qua đêm giao thừa thật sự, chỉ thấy mỗi năm, thôn dưới núi đón giao thừa rất náo nhiệt, thấy khá mới lạ, tất nhiên với tính cách tò mò của hắn, hắn phải đi xem thử. Sau này, sau khi kết hôn với Thủy Nhược Vân, hắn cùng nhà họ Thủy đón năm mới, mới phát hiện có rất nhiều quy tắc đón năm mới, thực ra hắn không thích những thứ khác, hắn thích nhất là cùng ăn với cả nhà, mặc đồ mới, đốt pháo, đi chợ tết, bởi vì khi làm những việc này, bảo bối Nhược Nhược của hắn luôn cười rất hạnh phúc.

Giờ đây, mỗi dịp năm mới, Lăng Việt Sơn luôn biến hóa theo nhiều cách khác nhau, ngày thường cũng có không ít đồ mới, đồ ăn ngon, chơi trò gì đó, vì vậy khi đến lễ mừng năm mới, hắn luôn phải sắp xếp một số thứ mới, bất ngờ để lấy lòng thê tử

Năm nay, hắn cũng có kế hoạch.

Vân Sơn Cư đã được trang trí từ tháng 11, ngôi nhà này không nhỏ, từ trong ra ngoài còn có vài cái sân, hơn mười gian phòng, treo rất đèn lồng nhiều màu, phủ thêm vải đỏ, bài trí đồ trang trí phù hợp, là công trình rất lớn. Chưa kể khắp sân phải trồng hoa mới, thậm chí cái hồ lớn cũng phải trang trí bằng vải lụa đỏ và đèn lồng, Lăng Việt Sơn nói Nhược Nhược thích lễ hội náo nhiệt một chút.

Kể từ tháng 10, Lăng Việt Sơn đã phái người đến nhiều nơi để mua một số thứ quý hiếm, chẳng hạn như nguyên liệu quý hiếm, vải và trang sức lộng lẫy, Lăng Việt Sơn đã lập một danh  sách dài dày đặc những món quà tặng.

Hôm nay là đêm giao thừa, cả nhà đều thay quần áo mới, sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, nhưng Lăng Việt Sơn lại lôi kéo Thủy Nhược Vân lẻn đi từ buổi trưa, trốn trong Nguy Vân Lâu không ra ngoài.

Những người hầu đã có kinh nghiệm và được đào tạo bài bản nhiều năm, thấy sau khi phu nhân bưng trà cho chủ tử, những người hầu trong Nguy Vân Lâu đều bị đuổi ra ngoài, ai nấy đều hiểu rõ, nhanh chóng ra ngoài, còn có việc đều đi vòng qua Nguy Vân Lâu, năm mới đến rồi, đừng khiến đương gia không vui.

Lúc này, búi tóc của Thủy Nhược Vân hơi rối, áo khoác màu đỏ đã cởi ra từ lâu ném lên chiếc ghế bên cạnh, nội y đã cởi một nửa, lộ ra cổ và bả vai. Nàng ngồi trên đùi của Lăng Việt Sơn, vòng tay qua bờ vai rộng của hắn, thở hổn hển và rên rỉ từng chút một.

Trong phòng đốt hai cái lò sưởi, ấm áp như mùa xuân, cho nên căn bản nàng không thấy lạnh. nàng cũng thắc mắc tại sao nàng lại đột nhiên được nhờ là phải mang trà đến tận nơi trong khi nàng đang bận như vậy. Khi nàng bước lên tầng, nhìn xung quanh, thấy có một cái lò sưởi nhỏ, thứ mà bình thường sẽ không mở khi không có mặt nàng, bây giờ nó lại đang cháy. Mọi thắc mắc đều được giải đáp khi người hầu của Lăng Việt Sơn ra ngoài, thay họ đóng cửa lại, thì ra tướng công của nàng đã ủ mưu từ lâu.

Lăng Việt Sơn vùi đầu vào mút và cắn cổ nàng, một đường xuống dưới, trên vai nàng để lại vài vết đỏ, nơi đó vẫn còn vết sẹo do quỷ tằm cắn, vốn nhìn qua thì thấy khá mờ nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy rõ. Hắn hôn đi hôn lại những vết sẹo đó, nỗi đau vẫn còn đọng lại trong lòng hắn.

Thủy Nhược Vân biết là vô dụng, nhưng vẫn phải nói: “Ta ở bên ngoài bận rộn, hôm nay là giao thừa, một lát nữa mọi người có thể tới đây, chàng làm gia chủ mà còn ở đây làm loạn. Ây da…”

Nàng bị hắn cắn một cái thật mạnh, nàng bị đau nên đánh vào lưng hắn. Rõ ràng là hắn sai, sao lại tùy tiện như vậy, còn không cho người ta nói hắn.

Lăng Việt Sơn ngẩng đầu lên, nở nụ cười vô lại mà chỉ khi đối mặt với nàng, cúi người về phía trước, ngậm lấy môi nàng, ôm nàng đứng dậy, đặt nàng lên bàn. Kéo váy của nàng ra, kéo áo yếm: “Ta chỉ đợi đến hôm nay thôi, những ngày gần đây ta khá bận rộn, đến tối nàng vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi, ta không muốn đánh thức nàng đâu. Hôm nay, ngoài việc chờ khác đến thì còn việc gì quan trong đâu? Chúng ta còn có thuộc hạ mà, để họ làm đi. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, nàng phải yêu thương ta thật nhiều, đêm giao thừa này, cả nhà sẽ ăn cùng nhau, đám trẻ còn nhất định sẽ ồn ào đến khuya, đến khi nàng ngủ thì nàng đã mệt lắm rồi, ta thật là đáng thương.”

Thủy Nhược Vân bị hắn chọc cười, vươn ngón tay nhẹ lướt qua mặt hắn: “Chàng giỏi nhất là giả bộ đáng thương, con gái toàn học theo chàng, chàng lại khăng khăng đổ cho ta.”

“Nặc Nhi giống nàng không phải là do ta nói, cha, mẹ còn có Trọng Sở, chính họ đem hai mẹ con nàng ra so sánh, nói hai ngươi giống nhau như đúc, rất nghịch ngợm.”

“Ta không có, ta rất ngoan đó.”

Thủy Nhược Vân không phục.

Hắn cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn, nàng vòng tay qua cổ hắn, đứng dậy hôn hắn. Trong thời gian hắn đợi nàng, vẻ ngoài của hắn đã già dặn hơn hẳn, bao năm qua hắn vì nàng và gia đình mà vất vả rất nhiều, năm tháng không tha ai, trên mặt hắn có vài nếp nhắn nhỏ.

Nhân cơ hội đó, hắn nâng người nàng lên, cởi bỏ quần áo trên người cả hai, cọ xát môi nàng, mút lưỡi, vươn bàn tay to lớn vuốt ve nàng,hai người nhiệt tình như lửa, nàng nhanh chóng mềm nhũn người, giọng nức nở. Lăng Việt Sơn mỉm cười nhấc chân lên, nàng run rẩy giữ vai hắn, để hắn từ tiến vào sâu nhất.

Thủy Nhược Vân thoải mái nheo mắt hưởng thụ, Lăng Việt Sơn không vội tấn công, mà từ từ nghiến vào người nàng, nàng ôm chặt vai hắn, cắn chặt môi, đè nén giọng tiếng rên rỉ của bản thân, bất mãn đánh hắn: “Chàng nhanh lên chút, lỡ có người đến thì không tốt lắm.”

“Nàng đang giục ta à?”

Hắn cười thành tiếng, vẫn chậm rãi ra vào, từ từ cọ sát bên trong nàng. Nàng không chịu nổi nữa, lớn tiếng ngâm nga.

Tiếng rên rỉ mê hoặc của nàng khiến hắn mê mẩn, hình ảnh đẹp đẽ dưới thân cuối cùng cũng khiến hắn không chịu nổi, hắn đặt nàng nằm ngửa trên bàn, nâng hai chân nàng đặt lên vai, hai tay ôm lấy eo thon của nàng, hắn bắt đầu tăng tốc độ đưa đẩy. Thủy Nhược Vân khó chịu lắc đầu, tựa mặt vào mặt bàn mát lạnh, hai tay vô thức nắm lấy điểm đỡ, nhưng mặt bàn trơn nhẵn cứng rắn, không có chỗ nào để bám lấy, nàng vươn tay ra chạm vào giấy tờ, sổ  sách, nàng bối rối sợ xé giấy tờ công việc của hắn nên chỉ có thể đưa tay nắm lấy cánh tay anh.

Lăng Việt Sơn tiếp tục, tận hưởng sự mềm mại của nàng bám chặt, cảm giác cực kỳ tuyệt diệu khiến hắn thở hổn hển, nhìn thấy tay nàng bận rộn vuốt ve trên bàn, hắn liền muốn cười. Hắn cảm thấy có lỗi với nàng vì nàng không có chỗ vịn, vì vậy hắn đã bế nàng và ngồi trở lại ghế.

Nàng vội vàng ôm chặt lấy hắn, kiều mị rên rỉ hôn lên cổ hắn, hắn hơi nghiêng đầu phối hợp động tác của nàng, bàn tay to thoải mái vuốt ve lưng nàng. Nàng vẫn trói chặt hắn, nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ nắm lấy tay nàng đặt lên người hắn, an ủi hắn, hôn nhẹ lên ngực hắn, hắn khẽ rên một tiếng, hình như rất hưởng thụ. Nhưng một lúc sau, Thủy Nhược Vân lo lắng đẩy hắn ra, thúc giục: “Mau lên.”

Hắn ôm nàng thật chặt, hôn nàng sâu hơn, hắn thật sự không nỡ buông nàng ra, không muốn nhanh như vậy. Hắn đỡ lấy hông nàng, đẩy vào người nàng, cười nói: “Chúng ta không ăn đêm giao thừa, được không, nhiều người quá, ta muốn ở cùng con và nàng thôi, chúng ta bỏ trốn đi.”

Nàng cắn vào vai hắn: “Đừng nói nhảm, có nhiều người lắm, chàng đừng náo loạn nữa.”

Hắn bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm: “Không trốn được thì ta không nói chuyện nữa, làm chuyện cần làm thôi.”

Nhất thời trong phòng chỉ có tiếng thở dốc và tiếng khóc, nàng nhanh chóng lên đỉnh, cầu xin tha thứ, thở hổn hển “Nhanh quá…”

Nàng ở trên người hắn, kéo nàng xuống, hắn càng ra sức, làm nàng không thể chịu được.

Hắn mê mẩn nhìn dáng vẻ mê hoặc của nàng, không muốn dừng lại chút nào, thở hổn hển nói: “Nương tử, lúc nàng chê ta chậm, khi lại chê quá nhanh, nàng thật khó hầu hạ.”

Nàng tức giận cắn vai hắn, xấu xa, hắn là người xấu. Hắn khẽ cười, cúi đầu ngậm lấy vành tai nàng, ôm chặt lấy nàng, dùng ngực cọ vào người nàng. Rốt cuộc nàng không chịu được nữa, run rẩy căng cứng thân thể, bị hắn đẩy đến cực hạn. Lăng Việt Sơn cũng rất cuồng nhiệt, hắn không thể đợi nàng bình tĩnh lại, vì vậy hắn vòng tay ôm nàng, ấn nàng xuống chiếc giường mềm mại bên cạnh.

Đột nhiên, một tiếng trẻ con hét lên từ bên ngoài, hướng vào Nguy Vân Lâu. Thủy Nhược Vân căng thẳng và sững người: “Là Nặc Nhi.”

Lăng Việt Sơn không hài lòng cắn vào ngựuc nàng: “Đừng nghĩ về những thứ khác.”

“Nặc Nhi ngủ trưa dậy rồi, bé đang tìm ta.”

Nàng có chút sốt ruột, thân thể vẫn bị hắn chiếm giữ, nhưng nàng đang nghĩ không biết con gái đến thì sao.

Hắn buông ra, nhún vai thật mạnh, nói: “Có bà vú và nha hoàn ở cùng bé mà, ai đủ can đảm đưa bé đến đây chứ, còn có Duệ Nhi, nó sẽ dỗ em. Ngoan, bây giờ chỉ cần nghĩ đến ta thôi.”

Quả nhiên, có một giọng nam thiếu niên vang lên, một lúc sau bên ngoài trở nên yên tĩnh. Lăng Việt Sơn liếm tai nàng, thấp giọng nói: “Ta nói đúng mà.”

Hắn ấn vào bụng dưới của nàng, làm cho phần bên trong vặn vẹo hắn thật mạnh, khiến nàng không thể ngừng run rẩy, nắm lấy cổ tay hắn, hắn không thể thoát khỏi cảnh đẹp ngọt ngào tuyệt diệu này.

Lăng Nặc ngoan ngoãn đi theo Lăng Duệ trở lại sân chơi, hôm nay bé ăn mặc rất đáng yêu, mặc một chiếc váy đỏ mới, thắt một dải ruy băng đỏ, đi một đôi giày thêu màu đỏ, trông bé giống như một con đứa bé năm mới bước ra từ trong bức tranh. Bé năm tuổi và Lăng Duệ lớn hơn bé, chín tuổi.

“Ca ca, ca không đi học y thuật được không, ca vừa đi, không ai chơi với ta cả. Mẹ luôn bận nhiều việc, ta không tranh được với cha.”

“Ta mới đi ba tháng thôi mà, muội ngoan đi, không phải còn có Hinh Hinh và A Thành sao?”

Mai Hinh là con gái của Mai Mãn và Niên Tâm Phù, và Thủy Quân Thành là con trai của Thủy Trọng Sở và Lương Huyền Ca. Cả hai đều là bảy tuổi.

Lăng Nặc bĩu môi, không vui: “Hinh tỷ không có thời gian chơi với ta, Mãn thúc cả ngày đi với tỷ ấy. Thành ca cũng không sống ở đây, không thể đến đây mỗi ngày, hơn nữa chơi với Thành ca không vui, ca ấy luôn bị thúc thúc bắt đi học.”

Lăng Duệ khổ não, hắn rất thương muội muội, phải làm sao bây giờ?

“Ca ca, ca dẫn ta đi tìm Thái Dương ca ca đi.”

“Chỗ của Tông đại ca rất xa, chúng ta không thể tự mình đến đó.”

Lăng Duệ vẫn còn hiểu chuyện.

“Vậy tại sao Thái Dương ca ca không đến đây?”

“Tông đại ca là người lớn.”

“Rồi khi nào chúng ta mới lớn? Khi chúng ta lớn lên, ta sẽ cướp mẹ lại, rồi đi tìm Thái Dương ca ca, rồi…”

Cô bé còn chưa nói xong hoài bão cao cả của mình, liền nghe thấy một tiếng hét lớn, hai đứa bé ùa vào.

“Nặc Nhi, Nặc Nhi, ta tới rồi.”

Người đang nói chuyện là một cô bé chín tuổi, mặt mũi thanh tú, có vẻ đoan trang, đi sau là một cậu bé, nhìn giống cô bé đến chín phần, hắn thở hổn hển, khiêng một cái giá làm bằng rơm, trên đó có rất nhiều kẹo hồ lô màu đỏ tươi. Đây là cặp song sinh của Đao Tiểu Thất, Đao Sở Lạc và Đao Doanh Phiêu.

Khi Lăng Nặc và Lăng Duệ nhìn, há miệng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nhận ra, Lăng Nặc vui mừng nhảy cẫng lên: “Oa, Củ Cải, Củ Cải, nhiều kẹo hồ lô quá.”

Bé ôm lấy cô nương: “Phiêu Phiêu, lâu rồi không gặp, tỷ mua hết kẹo hồ lô này sao?”

Đao Sở Lạc không hiểu sao muội muội mình lại được ôm, hắn vất vả khiêng cái giá này về, muốn oai phong trước mặt Lăng Nặc, nhưng hình như tính sai rồi, sớm biết vậy, vừa rồi đã không giật nó từ tay cha rồi.

“Đao thúc!”

Lăng Duệ và Lăng Nặc hét lên, lao về phía Đao Tiểu Thất vừa bước vào cửa, Lăng Nặc nhảy lên bụng hắn, “Đao thúc, ta muốn bay.”

Đao Tiểu Thất cười lớn, ôm Lăng Nặc, nhẹ nhàng ném lên rồi bắt lấy, Lăng Nặc phấn khích hét lên, chơi rất vui. Đao Sở Lạc háo hức nhìn, rồi lại nhìn giá kẹo hồ lô mình đang mang, hắn hối hận rồi, tại sao mình lại giữ giá keo này chứ. Nếu không, Nặc Nhi là người đầu tiên nắm tay hắn rồi, hắn và Nặc Nhi là người thân nhất, tỷ sao lại để muội muội và cha hưởng trước hết rồi.

Đao Doanh Phiêu nhìn vẻ mặt của ca ca mình, dùng sức đánh mạnh: “Này, xem chưởng ta đây.”

Đao Sở Lạc đang vất vả khiêng cái giá, bị chưởng như vậy suýt nữa thì ngã xuống, cau mày nói tức giận: “Phiêu Phiêu, muội ngứa đòn sao.”

Đao Doanh Phiêu nhăn mặt: “Hì hì, đánh thì đánh, ta không sợ.”

Phiêu Phiêu quyết tâm trở thành một nữ hiệp hào hiệp giống như cha mình, nàng siêng năng luyện công hơn ca ca gấp mấy lần. Vương Sở Doanh cũng nói đùa với Đao Thất rằng xem ra đã có người kế thừa rồi, để con gái kế thừa đại đao.

Lăng Nặc và Lăng Duệ rất vui khi nghe huynh muội họ cãi nhau, Lăng Nặc nắm tay Phiêu Phiêu, nói: “Đúng vậy, Củ Cải, huynh không đánh lại Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu rất lợi hại, Phiêu Phiêu là nữ hiệp.”

“Hừ, ” Đào Sở Lạc quay đầu, khinh thường nói: “Chỉ biết đánh nhau thì có ích lợi gì.”

“Này, Củ Cải, không phục sao?”

Phiêu Phiêu bắt đầu xắn tay áo.

Mấy đứa trẻ như một bầy vịt con, Đao Tiểu Thất ho khan một tiếng, tỏ ra uy nghiêm của bậc cha mẹ: “Được rồi, A Lạc, Phiêu Phiêu, không phải nói muốn tặng kẹo hồ lô sao.”

Hóa ra gia đình họ đến Tô Châu để ăn mừng năm mới với nhà họ Thủy, hai đứa trẻ đến tìm Lăng Nặc, nhưng họ nghe nói rằng bé đang ngủ trưa, sau đó Đao Thất gặp Chung Khải Ba, trò chuyện một lúc, nói rằng Việt Sơn đã nhân dịp năm mới, tổ chức phát cơm từ thiện cho những người nghèo, nên hai đứa nhỏ cũng nói muốn đi làm từ thiện, Đao Sở Lạc nghĩ tới Lăng Nặc thích ăn kẹo hồ lô nên nói Đao Tiểu Thấy đi mua nguyên liệu về làm kẹo hồ lô để chia ra cho mấy bạn nhỏ.

Vì vậy, mấy đứa trẻ đã nắm tay nhau, và dưới sự dẫn dắt của Đao Tiểu Thất, dẫn một vài người hầu ra đường để phân phát kẹo. Trong lòng Đao Sở Lạc rất vui vẻ, hắn nảy ra ý tưởng này đó, nhìn xem, Tiểu Nặc Nhi rất vui vẻ, cười đến híp mắt, thật đáng yêu.

Một đám người đang náo nhiệt, chẳng mấy chốc đã được phân phát hết kẹo hồ lô, lúc này, một con ngựa đen tuyền lao về phía bên này, Lăng Nặc nhìn thấy liền bắt đầu la hét cười lớn, lao về phía con ngựa. Đao Tiểu Thất giật mình, sợ con ngựa sẽ giẫm giẫm vào đứa bé, hắn lao ra ngoài, muốn ôm Nặc Nhi chạy đi, nhưng thấy tốc độ vẫn không giảm, có người cúi người, bế Lăng Nặc lên ngựa. Lăng Nặc cười khúc khích, ôm cổ vị khách và gọi: “Thái Dương ca ca.”

Đao Tiểu Thất nhướng mày, hóa ra đây là con trai nhà Tông thị.

Đêm giao thừa, đêm sum họp, đại gia đình ngồi đầy hai bàn. Lão phu thê Thủy Thanh Hiền, gia đình Thủy Trọng Sở, gia đình Lăng Việt Sơn, gia đình Mai Mãn, gia đình Chung Khải Ba, gia đình Đao Tiểu Thất và Tông Ngự Nhật từ xa đến, mang theo quà của Tông Tiềm Nguyệt chuẩn bị cho một người.

Có rất nhiều người náo nhiệt, những đứa trẻ đều chơi rất vui vẻ, nha hoàn và bà vú đang bận rộn. Tiểu Lăng Nặc quấn lấy Thủy Nhược Vân để được đút ăn nhưng không có kế quả, bé không biết buổi chiều mẹ đã bị cha làm mệt mỏi, nên cha bé đau lòng, sao có thể để mẹ bé phải hầu việc tiểu tổ tông này nữa, nên để bà vú đến đút nàng. Lăng Nặc không vui, bé còn nhỏ, lại yếu thế, lại bị cha xấu xa bắt nạt, vì vậy bé quay đầu về phía Tổng Ngự Nhật, ôm chặt hắn.

Lăng Nặc tự nguyện leo lên đùi Tông Ngự Nhật, giống như một chú mèo con vừa bị bỏ rơi, đáng thương ôm lấy hắn. Lăng Việt Sơn không hài lòng yêu cầu bé đi xuống, bé cứ nũng nịu không chịu, Tông Ngự Nhật mỉm cười: “Không sao đâu, Lăng thúc, còn sẽ chăm sóc Nặc Nhi thật tốt.”

Đao Sở Lạc vội vàng chạy tới: “Nặc Nhi, muội ăn cơm với ta đi, ta chăm sóc muội.”

Vương Sở Doanh kéo con trai lại: “Tiểu quỷ, con mới bao nhiêu tuổi chứ, không ôm được Nặc Nhi, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Đao Sở Lạc tủi thân ngồi lại, thấy Lăng Nặc đã bắt đầu vui vẻ ăn.

Thủy Nhược Vân nhìn, không thể nhịn được cười, nhỏ giọng nói với Lăng Việt Sơn: “Con gái của chúng ta còn nhỏ như vậy mà đã có nợ đào hoa rồi, chàng xem có phải Củ Cải thích con gái nhà chúng ta không?”

Lăng Nặc không gọi tên Sở Lạc mà lại nổi hứng đặt biệt danh của hắn là Củ Cải, ai ngờ mẹ cũng học theo.

“Mấy đứa nhóc mà biết cái gì?”

Lăng Việt Sơn không chút suy nghĩ, gắp cho nàng rất nhiều rau, chất đầy đĩa. Hắn ngẩng đầu nhìn con gái đang làm nũng với Tông Ngự Nhật, nhớ tới mình cũng thích ôm Thủy Nhược Vân đút cho nàng ăn, mỉm cười, nhịn không được hôn lên mặt nàng. Thủy Nhược Vân đỏ mặt, lén nhéo hắn dưới gầm bàn, năm nay cũng không còn trẻ nữa rồi, thật không biết xấu hổ.

Cả nhà ai ăn cơm thì ăn cơm, ai uống canh thì uống canh, ai uống rượu thì uống rượu, ai nói chuyện thì nói chuyện, giả vờ như không thấy gì, dù sao mười năm nay, hai người họ lúc nào cũng như vậy.

Vào buổi tối, Lăng Việt Sơn cuối cùng cũng tặng món quà được hắn chuẩn bị kỹ lưỡng cho Thủy Nhược Vân, đó là pháo hoa, nhưng pháp hoa lại có hình đám mây. Mấy đứa nhỏ cứ tung tăng nhảy cẫng lên: “Đấy là mây đấy. Chà, còn có núi nữa…”

Lăng Duệ nắm tay muội muội, lớn tiếng nói: “Thấy chưa, có mây có núi, đó là nhà của chúng ta, thật đẹp.”

Mọi người không nhịn được cười.

Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, năm mới hạnh phúc đã đến…

Hết