Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 105




Mười ngày sau, ngay khi Thủy Nhược Vân không chịu được nữa, muốn đích thân ra ngoài tìm tướng công thì bọn họ đã vội vã quay về, Thủy Sở, Mai Mãn và Đao Tiểu Thất, dẫn khoảng hai mươi thuộc hạ về, họ còn có hai chiếc xe ngựa, một chiếc là Cửu Vĩ Công Tử và Tề Thư Bằng nằm, chiếc kia là Lăng Việt Sơn nằm. số ba người, Lăng Việt Sơn là người bị thương nặng nhất.

Thủy Nhược Vân không quan tâm đến bất cứ điều gì, nàng vội vàng bảo mọi người đưa Lăng Việt Sơn vào Y Sơn Viên, cho người nhanh chóng mời Tiết thần y đến. Sắc mặt của Lăng Việt Sơn tím đen, thân thể cứng ngắc, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là đã bước một bước vào quỷ môn quan. Thủy Thanh Hiền, Tiết Tùng và Lâu Cầm vội vã chạy tới.

Tiết Tùng bắt mạch cho Lăng Việt Sơn, vẻ mặt nghiêm trọng, Thủy Trọng Sở ở bên cạnh nói: “Khi Việt Sơn cứu Cửu Vĩ ra khỏi Quỷ Bức thì bọn họ bắn hai mũi tên vào đùi.”

Hắn chỉ vào vết thương của Lăng Việt Sơn cho Tiết Tùng xem, rồi nói tiếp: “Hắn dẫn Cửu Vĩ đi rồi thì bị ngã xuống, lúc đó, bọn ta và Đao Tiểu Thất vừa đuổi đến mới phát hiện hai mũi tên đó có độc. Đao Tiểu Thất cho hắn một viên Tục Mệnh Đan, nhưng Lăng Việt Sơn vẫn không tỉnh lại, bọn ta đã vội vàng đưa hắn về.”

Tiết Tùng nhìn vết thương, sau đó nhỏ một ít máu của Việt Sơn để kiểm tra, ông lại nhìn mắt, lưỡi, nhìn bốn đầu ngón tay, rồi hỏi về lai lịch của Tục Mệnh Đan kia. Cuối cùng ông thở dài nói: “Độc này rất mạnh, may là chỉ bị thương trên đùi, vẫn chưa động đến tim, hắn còn được Tục Mệnh Đan hỗ trợ.”

“Tiết thúc!”

Thủy Nhược Vân thấy ông chẩn đoán xong, muốn nói gì đó, nên lên tiếng ngắt lời: “Còn có thể cứu không? Nhất định vẫn còn hy vọng đúng không?”

“Nhược Vân, để Tiết thúc nói hết đi, ông ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Lâu Cầm đau lòng kéo con gái vào lòng.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thủy Nhược Vân, Tiết Tùng thầm thở dài, chỉ có thể cố gắng an ủi: “Thủy nha đầu, vẫn còn cách, đừng lo lắng.”

Ông đút cho Lăng Việt Sơn một viên thuốc, Thủy Nhược Vân vội vàng rót một ly nước rồi đưa đến gần, Tiết Tùng bóp cổ họng của Lăng Việt Sơn để hắn nuốt xuống, sau đó, hắn lại kiểm tra mạch, biểu hiện tạm thời không sao, ông lại đến xem hai bệnh nhân còn lại, rồi xuống dưới lầu nói chuyện.

Lâu Cầm nhìn Thủy Nhược Vân đang nhìn chằm chằm vào Lăng Việt Sơn, nhìn Thủy Thanh Hiền, sau đó dẫn mọi người ra ngoài, để lại một mình Thủy Nhược Vân và Lăng Việt Sơn trong phòng.

Thủy Nhược Vân ngồi nhìn Lăng Việt Sơn một lúc lâu, sau đó đi tới vắt khăn ướt, nhẹ nhàng lau mặt và tay của Lăng Việt Sơn, đường đi xa xôi khiến mặt hắn dính đầy bụi. Lau xong, nàng lại nhìn thẳng vào hắn, đưa tay vuốt mái tóc rối bù của hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn: “Việt Sơn ca ca, đừng lo nha, ta không sợ, cũng không khóc đâu. Chàng ở đâu ta sẽ ở đó, chàng sống một ngày, ta sẽ hầu hạ chàng một ngày, nếu chàng đi, ta cũng sẽ đi cùng, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

Nàng vuốt lông mày hắn, nhìn kỹ rồi lại nắm tay hắn, tay hắn bây giờ rất cứng không khép lại được nên nàng nắm bằng cả hai tay. Ngồi một lúc lâu, nàng lại cúi người hôn lên môi hắn, dịu dàng nói: “Chàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta đi nghe xem Tiết thúc nói thế nào. Chàng phải cố gắng vì ta nha, Việt Sơn ca ca là tốt nhất.”

Lăng Việt Sơn nằm đó, tất nhiên hắn không thể trả lời nàng. Thủy Nhược Vân lại đút tay hắn vào  trong chăn, kéo chăn  cho hắn. Sau đó mới đứng dậy, đi ra ngoài, gọi hai nha hoàn đứng canh chừng, bản thân thì thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, đi xuống dưới lầu.

Trong đại sảnh đã có rất nhiều người ngồi, Tiết Tùng đã kiểm tra xong cho Cửu Vĩ và Tề Thư Bằng, tuy hai người bị thương nặng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần uống một chút thuốc là có thể hồi phục. Còn mạch của Cửu Vĩ Công Tử thì hỗn loạn, hình như có tâm trạng lo lắng nghiêm trọng, Đao Tiểu Thất nói Cửu Vĩ có chút vấn đề không thể khắc phục được nên mới cần lụa đỏ trải đường và ngồi kiệu. Quỷ Vực biết hắn có nhược điểm này nên mới có thể bẫy hơn. Nhưng vấn đề này của Cửu Vĩ, người bình thường không thể hiểu được, họ chỉ nghĩ rằng hắn thích thể hiện thôi, nên Đao Tiểu Thất nghi ngờ chuyện này là do Đồng Thiên Sách nhúng tay vào.

“Lại là Đồng Thiên Sách.”

Thủy Trọng Sở cau mày.

“Ta nhận được tin nói Quỷ Vực có điều chế ra một loại độc, bí mật lên kế hoạch tạo phản, Cửu Vĩ mới phụng mệnh đi tiêu diệt Quỷ Vực. Mẹ ta nói Tề đại hiệp đi cứu Cửu Vĩ, sợ hai người họ nóng nảy cãi nhau, nên mới để ta đi xem tình hình, không ngờ lại gặp phải mọi người.”

Đao Tiểu Thất nói xong thì nhìn nét mặt của mọi người, nói thêm một câu: “Ta và Cửu Vĩ là huynh đệ cùng mẹ khác cha.”

Hóa ra là như vậy, hiện giờ, mọi người đã hiểu tại sao Đao Tiểu Thất luôn đi theo Cửu Vĩ.

“Ngươi nói bọn họ đang chế thuốc độc, chẳng lẽ là độc Quỷ Tằm?”

Tiết Tùng hỏi.

Trên mặt Đao Tiểu Thất lộ ra vẻ kinh ngạc, gật đầu nói: “Đúng, chính là độc Quỷ Tằm.”

“Đó là loại độc gì? Việt Sơn ca ca bị trúng độc đó à?”

Cuối cùng Thủy Nhược Vân cũng nghe được câu hỏi mà nàng quan tâm nhất.

Tiết Tùng nói: “Khó trách loại độc này kỳ lạ như vậy, đối với độc Quỷ Tằm, ta cũng chỉ mới nghe qua, hôm nay mới có dịp gặp phải. Nghe nói quỷ tằm là một loại côn trùng giống như con tằm, nó sống trong thời tiết rát lạnh, hút máu để duy trì sự sống, sau khi bị nó cắn thì thân thể sẽ bị trúng hàn độc. Một khi quỷ tằm dính vào thân thể, nó sẽ cắn chặt không buông, cho đến khi hút đủ máu nó mới bỏ đi. Răng của quỷ tằm rất độc, cho nên khi bị cắn thì sẽ rất đau, trong sách có ghi lại, có người bị quỷ tằm cắn không phải chết vì trúng độc mà là chết vì đau. Toàn thân quỷ tằm đều có độc, đập nát rồi điều chế thì có thể tạo ra đọc Quỷ Tằm.”

Đúng là ma quỷ độc ác, sau khi mọi người nghe thì ai cũng kinh hãi. Thủy Nhược Vân vuốt ve cánh tay của mình, cố nén cơn ớn lạnh, trấn tĩnh lại hỏi: “Vậy là Việt Sơn ca ca đã bị trúng độc Quỷ Tằm đúng không?”

“Chắc là như vậy, triệu chứng giống hệt như sách đã viết. Hơn nữa nghe nói nơi đầu tiên phát hiện ra quỷ tằm chính là ở La Sát Lĩnh, trong một hang động lạnh lẽo dưới lòng đất. Thật ra quỷ tằm rất nhỏ, độc tính của một con cũng không lớn, nên rất khó điều chế, họ chỉ bôi một ít nọc độc lên mũi tên mà đã có độc tính mạnh như vậy thì sợ là họ đã tìm ra được cách điều chế rồi.”

Đao Tiểu Thất nghĩ thầm, hóa ra tên gọi Quỷ Vực không phải là vì trang phục quái dị của họ mà là vì quỷ tằm.

Thủy Nhược Vân lại hỏi: “Vậy thì làm sao để giải độc Quỷ Tằm?”

“Trong sách có ghi chép, nước miếng của ấu trùng quỷ tằm có thể giải độc.”

Tiết Tùng nói ra phương pháp giải độc, nhưng trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Mai Mãn nghe vậy, tức giận nói: “Lão tử quay lại La Sát Lĩnh bắt một ít ấu trùng quỷ tằm.”

“Đừng vội, chuyện này không đơn giản như vậy đâu.”

Vẻ mặt Tiết Tùng làm Thủy Nhược Vân rất lo lắng.

Mai Mãn vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Ta biết La Sát Lĩnh nguy hiểm, có lẽ quỷ tằm cũng không dễ bắt, nhưng dù chỉ có nửa phần cơ hội, ta nhất định sẽ làm được. Sư phụ đang  chờ cứu mạng đó! Tiết thần y, ông nói đi, bình thường quỷ tằm ở đâu, làm sao để bắt được?”

Tiết Tùng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như Quỷ Vực luyện độc từ quỷ tằm thì nhất định họ phải nuôi rất nhiều quỷ tằm, quy tằm ưa lạnh, bị ánh sáng mặt trời chiếu vào thì sẽ chết cho nên nơi nuôi nó nhất định phải có nhiệt độ rất thấp, có thể họ sẽ nuôi dưới lòng đất hoặc hầm băng. Họ còn phải dùng máu để nuôi cho nên chỗ nuôi tằm cũng sẽ nồng nặc múi máu.”

Mai Mãn vội nói: “Được rồi, lão tử biết rồi. Vậy sau khi bắt được thì phải làm gì?”

Tiết Tùng vẫn lắc đầu: “Không đơn giản như vậy.”

Nhưng Thủy Trọng Sở cũng đứng dậy: “Tiết thúc, dù chuyện này có khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải đi. Ta và Mai Mãn đem theo nhiều người thì vẫn sẽ có cơ hội chiến thắng.”

“Còn có ta nữa.”

Đao Tiểu Thất cũng không muốn ở lại, chuyện này là do Cửu Vĩ gây ra, thân là huynh đệ, hắn đương nhiên phải góp một phần lực.

Thủy Trọng Sở nhíu mày: “Không phải ngươi nói Sở Doanh mang thai sao, ngươi mạo hiểm như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì, ngươi nói Sở Doanh phải làm sao đây?”

Sở Doanh tỷ có thai? Thủy Nhược Vân nhất thời hơi kinh ngạc, đây vốn là chuyện vui, nhưng biết được chuyện trong tình huống này thì vui cỡ nào cũng bị trôi đi. Tầm Hương tỷ tỷ cũng đã sinh con, Sở Doanh tỷ tỷ cũng có, chỉ có nàng cầu mà không được. Thủy Nhược Vân hơi sững sờ, mãi đến khi Lâu Cầm kéo nàng, “Cái gì?”

Vừa rồi nàng không nghe được mọi người nói gì đó.

“Chúng ta đổi chỗ khác nói đi, Tiết thúc của con có vài chuyện cần nói.”

Lâu Cầm kéo nàng đi, Thủy Thanh Hiền và Tiết Tùng cũng cùng đi ra ngoài. Thủy Nhược Vân còn nghe Mai Mãn nói thầm sau lưng: “Sao bọn ta không thể nghe chứ?”

Niên Tâm Phù vỗ nhẹ hắn: “Đừng nói nhiều.”

Đúng rồi, có chuyện gì vậy? Vì sao chỉ có nàng với cha mẹ ra đây, trong lòng Thủy Nhược Vân đầy bất an.

Quả nhiên, ở một nơi khác, chuyện Tiết Tùng muốn nói cũng không phải tin tức tốt: “Không phải tất cả nước miếng của ấu trùng quỷ tằm đều có thể giải độc, trong sách nói, nước miếng của ấu trùng quỷ tằm nuôi bằng máu của mình mới có thể giải độc quỷ tằm trên người mình. Việt Sơn đã trúng độc, máu của hắn không thể nuôi quỷ tằm được”

Tin này rất tệ, Lâu Cầm kinh ngạc, quay đầu lo lắng nhìn Thủy Nhược Vân, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bà, Thủy Nhược Vân yên tĩnh ngồi đó, thậm chí còn bình tĩnh hỏi: “Tiết thúc, không phải thúc nói bị quỷ tằm cắn phải sẽ bị trúng độc sao? Sao cách giải độc giải độc này là kỳ lạ như vậy. Ai bị trúng độc trước thì sau này sẽ xem nó như thuốc giải, không bị trúng độc nữa sao?”

Tiết Tùng thở dài: “Thật ra cách này chỉ dành cho những người luyện độc thôi, luyện độc quỷ tằm rất nguy hiểm, cho nên họ phải dùng máu của mình để nuôi tằm để có thuốc giải trước, để phòng khi có chuyện. Nhưng khi bị quỷ tằm cắn, sẽ phải chịu đau đớn còn hơn là bị hàn độc, ta vừa nói, có nhiều người không phải chết vì trúng độc mà là chết vì đau. Mà việc trúng hàn độc còn được gọi là Quỷ Tiên Hương, rất dai dẳng, cơ hội để giải độc thì mỏng manh như tư tơ, người hơi yếu đuối thì không thể nào chịu đựng được việc bị trúng độc thời gian dài, cho nên người luyện độc này phải rất khỏe mạnh, ý chí hơn người.”

“Vậy còn có cách nào khác không?”

Thủy Nhược Vân bình tĩnh hỏi, điều này làm Thủy Thanh Hiền lo lắng, theo tính tình của nàng, không nên như vậy bình tĩnh như vậy, nàng đang có suy nghĩ ngốc nghếch gì đây?

Tiết Tùng suy nghĩ một chút: “Theo lý luận này, có lẽ máu của người thân cũng có thể dùng được, nhưng dùng máu của người sống để nuôi quỷ tằm thì rất nguy hiểm.”

“Nhưng Việt Sơn ca ca không còn người thân trên đời.”

Lâu Cầm và Thủy Thanh Hiền nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy bất an mãnh liệt, bộ dạng bây giờ của con gái thật quá quỷ dị.

Tiết Tùng cúi đầu suy nghĩ, thật sự không còn cách nào khác. Hiện tại sư phụ không ở núi Vân Vụ, cũng không biết ông ấy đi đâu rồi, dù có tìm được thì cũng đã muộn, nhiều nhất Lăng Việt Sơn chỉ có thể chịu được mười ngày. Hơn nữa, cho dù tìm được sư phụ, không có quỷ tằm thì cũng không có cách nào.

“Không thể dùng máu của con sao? Dùng máu của con nuôi quỷ tằm.”

Thủy Nhược Vân bình tĩnh hỏi. “Mặc dù con không có cùng huyết thống với Việct Sơn ca ca nhưng trên đời này, con là người thân nhất của chàng, nói không chừng vẫn có thể, con có thể dùng máu của con không?”

Mọi người đều sửng sốt, không ngờ nàng lại có ý tưởng táo bạo như vậy. Thủy Nhược Vân tiếp tục: “Tiết thúc hãy thử đi, thử xem máu con có được hay không. Nếu có thể, dù đau đơn thể nào, dù có là Quỷ Tiên Hương con cũng không sợ.”

“Nha đầu,”

Tiết Tùng đau lòng nhìn nàng: “Nuôi quỷ tằm sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mặc dù hiện tại sức khỏe của con khá tốt, nhưng sự đau đớn này sẽ vượt qua tưởng tượng của con, hơn nữa vết thương bị quỷ tằm cắn không thể lành, sẽ mãi mãi lưu lại trên cơ thể con. Hàn độc xâm nhập vào người, dù con không chế thì cả đời này cũng không thể sinh con? Không phải con luôn muốn có con sao?”

“Con chỉ muốn sinh con cho Việt Sơn ca ca, nếu chàng ra đi thì con sẽ đi cùng chàng, dù có vết thương, đau đơn hay hàn độc thì với con đều không có vấn đề gì. Dù cả đời con bị khiếm khuyết, chỉ cần Việt Sơn ca ca khỏe mạnh, thfi con chấp nhận hết tất cả.”

Ánh mắt Thủy Nhược Vân kiên định, nói rõ ràng: “Cha, mẹ, thứ lỗi cho con gái không hiểu chuyện, cho con được ích kỷ một lần, nếu chỉ có máu của con mới có thể dùng thì mời ca ca và Mai Mãn vận khí chuyển máu của con cho chàng. Còn nếu máu của con cũng không dùng được, con sẽ từ bỏ hy vọng, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện để đi cùng Việt Sơn ca ca.”

“Nhược Vân, đừng có suy nghĩ lung tung như vậy, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà.”

Thủy Thanh Hiền hoảng sợ, quả nhiên con gái có có suy nghĩ không tốt.

Thủy Nhược Vân khẽ mỉm cười: “Con chỉ đang tìm cách, đương nhiên chưa đến bước cuối cùng, con sẽ không bỏ cuộc. Nhưng dù là kết quả tồi tệ nhất, con cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cha, con không sợ, khi nãy, con đã nói với Việt Sơn ca ca rồi.”

Nàng quay sang Tiết Tùng hỏi: “Tiết thúc, có thể kiểm tra không?”

Tiết Tùng nhìn phu thê Thủy thanh Hiền, gật đầu. Ông lấy ra một cái bát nhỏ bằng ngọc, đổ một ít hỗn hợp suốt vào, sau đó mấy giọt máu của Lăng Việt Sơn vừa lấy vào trong đó, máu vào trong hỗn hợp, tạo thành một giọt hình tròn hoàn chỉnh. Tiết Tùng đặt chiếc bát lên bàn, đâm đầu ngón tay của Thủy Nhược Vân, nhỏ hai giọt máu vào đó. Thủy Nhược Vân nhớ khi ở hoa cốc, nàng cũng bị người ta cắt lấy máu như vậy, thậm chí nàng còn cho Lăng Việt Sơn xem ngón tay của mình, còn làm nũng nữa. Nhớ về quá khứ, nàng khẽ mỉm cười.

Máu của Thủy Nhược Vân nhỏ vào hỗn hợp, nhanh chóng trộn lẫn với máu của Lăng Việt Sơn, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Hai mắt Thủy Nhược Vân sáng lên, hỏi: “Vậy là có thể đúng không?”

Tiết Tùng cau mày, như thể nhìn thấy chuyện rất khó tin, ông suy nghĩ một lúc, sau đó đưa tay về phía Thủy Nhược Vân: “Nha đầu, để Tiết thúc bắt mạch cho con.”

Ông giữ rất lâu, lâu đến nỗi cả ba người đều nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ. Thủy Nhược Vân chịu không được, nên hỏi: “Tiết thúc, làm sao vậy? Máu như vậy, vậy là có thể, đúng không?”

“Ừ, máu của con có thể dùng. Thúc chỉ muốn xác nhận một chút, thể trạng của con có thể chịu được chuyện dùng máu nuôi tằm hay không.”

Thủy Nhược Vân mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đến nỗi Lâu Cầm suýt khóc. Nàng chạy đến ôm chầm lấy Tiết Tùng, vui vẻ nói: “Cảm ơn Tiết thúc, mọi chuyện con đều giao cho thúc. Con sẽ ăn ngon ngủ ngon để thật khỏe mạnh, con sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Nàng nghĩ lại rồi nói: “Con sẽ đi nhớ ca ca và mọi người, nhưng đừng nói cho họ biết chuyện con dùng máu của máu của mình để nuôi tằm, Mai Mãn và ca ca rất nhiều chuyện, đến lúc đó, họ sẽ nói với Việt Sơn ca ca đó, chàng sẽ giận con.”

Nàng vui vẻ bước đi, rồi quay lại hỏi: “Việt Sơn ca ca có thể xoay người, lau người hay thay quần áo không, khi nãy con không dám đụng vào chàng.”

Tiết Tùng đau xót nén nước mắt, gật đầu nói: “Được, lát nữa ta sẽ kê một ít thuốc, mấy ngày nay để hắn uống thuốc đúng giờ, chờ có quỷ tằm rồi thì sẽ đổi thuốc.”

Thủy Nhược Vân gật đầu đồng ý, ra ngoài tìm huynh trưởng. Lúc này Thủy Thanh Hiền mới nói: “Tiết huynh đệ, có chuyện gì sao?”

Ông bắt mạch rất lâu, chắc là có chuyện không bình thường.

Tiết Tùng suy nghĩ một lúc mới trả lời: ” Cũng không phải không ổn, chỉ là ta có chút không rõ. Thủy nha đầu và Việt Sơn không có qua hệ huyết thống, theo lẽ thường thì máu không thể hòa vào nhau, cho dù họ có là phu thê, có thân mật như thế nào thì máu của họ cũng không thể hòa hợp. Cho nên ta mới hơi bất ngờ, đột nhiên nghĩ có một khả năng, nên mới bắt mạch Thủy nha đầu.”

“Ý ngươi là…”

“Nếu nha đầu đang mang thai, người chắc chắn đang mang cốt nhục của Việt Sơn, vậy có thể giải thích lý do vì sao máu của họ có thể hòa hợp, nhưng ta bắt mạch rất lâu cũng không thấy dấu hiệu của hỉ mạch.”

Tiết Tùng vuốt râu: “Không đến một tháng thì sẽ chưa lộ hỉ mạch. Cho nên hiện giờ, ta cũng không giải thích được lý do để nha đầu không thể dùng máu của mình nên coi như ông trời cho họ một cơ hội đi.”

Bên này, Thủy Trọng Sở và Mai Mãn vui mừng khôn xiết khi biết được Tiết thần y đã nói nếu họ bắt được quỷ tằm về thì sẽ có thể cứu Việt Sơn, Đao Tiểu Thất biết chuyện cũng thuyết phục họ để hắn đi cùng. Tiết Tùng cần thận giải thích cho họ về đặc tính của quỷ tằm, muốn bắt được ấu trùng của quỷ tằm thì nó chưa thể hút máu nên toàn thân ấu trùng đều trong suốt. Muốn bắt nó thì không được dùng tay, phải dùng bao tay đặc chế, sau đó phải cho vào hộp ngọc lạnh, không được để ánh sáng nắng chiếu vào.

Tiết Tùng còn chuẩn bị cho họ quần áo tẩm thuốc, gồm mũ trùm đầu, bao tay, đôi giày, rất cả lỗ hở đều được buộc chặt tránh không bị quỷ tằm cắn vào người. Họ còn chuẩn bị thuốc giải độc, hỏa dược, đạn dược và các loại phấn thuốc, nếu bị nhiều con quỷ tằm vây quanh, không thoát ra được thì dùng lửa thoát ra, thậm chí Tiết Tùng còn chuẩn bị cả hỏa đạn dược có độc để giúp họ tiêu diệt kẻ thù và thoát khỏi vòng vây.

Chỉ cần nhìn hành trang chuẩn bị là biết chuyến đi này nguy hiểm cỡ nào. Thủy Thanh Hiền dặn dò họ chỉ được bắt quỷ tằm, không được chiến đấu hay trả thù gì đó, chuyện để để tính sau. Nếu thật sự không thể không ra tay thì cứ đánh bừa, không cần liều mạng với họ. Tiết Tùng tính toán thời gian, ấu trùng cần nuôi hai ngày mới có nước miếng, họ chuẩn bị xất phát cũng mất hết một ngày, như vậy họ chỉ còn bảy ngày để đi và về.

Thủy Trọng Sở, Mai Mãn và Đao Tiểu Thất, chuẩn bị suốt đêm, dẫn hơn 30 người xuất phát vào sáng sớm hôm sau. Vào giây phút cuối cùng này, Niên Tâm Phù kéo Mai Mãn sang một bên, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói một câu: “Ngươi phải trở về bình an.”

Mai Mãn dùng sức gật đầu: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bắt được quỷ tằm để cứu sư phụ.”

Thấy những người khác đều đã lên ngựa rời đi, hắn vội vã nói: “Ta đi đây!

“Đợi đã!”

Niên Tâm Phù kéo hắn lại, chuyến đi này quá nguy hiểm, nàng rất lo lắng. Mai Mãn không đợi nàng nói, lo lắng quay đầu nhìn ngựa của mình. Đột nhiên Niên Tâm Phù kéo hắn lại, kiễng chân, mạnh mẽ hôn lên cái miệng đầy râu của hắn rồi nói: “Nếu như ngươi không mất cọng râu nào mà quay về, ta sẽ gả ngươi.”

Mai Mãn mở to mắt, không thể tin được vận may của mình, sắc mặt đỏ bừng, không dám hỏi lại nàng có ý gì, không biết làm sao, cuối cùng nói: “Lão tử…lão tử…phải đi rồi.”

Hắn lảo đảo chạy về phía ngựa của mình, loạng choạng khi lên ngựa, còn suýt ngã. Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, Niên Tâm Phù nở nụ cười, hai tay che miệng, lập tức hét lên sau lưng hắn: “Ta chàng về!”

Mai Mãn lảo đảo cưỡi ngựa chạy về phía trước, giơ tay vẫy thật mạnh, nhanh chóng đuổi kịp đại đội trước mặt, dưới ánh ban mai, đại đội phóng như điên, khói bụi mù mịt cả đường đi.

Trước cửa Vân Sơn Cư, Lương Huyền Ca lặng lẽ nhìn theo bóng lưng khuất dần của bọn họ, trong lòng thầm nói: “Ta sẽ chờ chàng về!”