Lãnh Hạo Đông mải tiếp chuyện với Lâm Hàn Mặc mà quên mất Vân Kiều, đến khi hắn nhớ ra mới nhận thấy rằng cô không còn ở trong bữa tiệc nữa. Hắn nghĩ chăc cô chỉ đi đâu đó quanh đây nên đành rời khỏi bữa tiệc để đi tìm cô. Tìm khắp một hồi không thấy bóng dáng cô đâu khiến hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lãnh Hạo Đông liền yêu cầu kiểm tra toàn bộ hệ thống camera trong nhà, nhưng chỉ thấy được hình ảnh cuối cùng của cô ở cuối căn phòng. Hắn vội vàng kiểm tra hệ thống định vị gắn trên chiếc vòng cổ hắn đặt làm riêng cho cô thì phát hiện cô không còn ở trong thành phố. Lãnh Hạo Đông biết chắc rằng một mình cô không thể nào đi xa như vậy được liền vội lên xe đuổi theo.
Vân Kiều đang chìm trong cơn mê man do tác dụng của thuốc, cô nằm ở ghế xe sau của Tiêu Lẫm toàn thân bị trói lại bằng một dải lụa khá chắc chắn. Sợ cô lạnh anh phủ lên người cô một chiếc áo khoác mỏng rồi lái xe ra vùng ngoại ô. Tới nơi anh dừng xe lại tại một căn biệt thự ở trong khu rừng rồi mở cửa xe bế Vân Kiều xuống. Nhìn người con gái bé nhỏ nằm yên trong vòng tay mình khiến tâm trạng anh không khỏi dậy lên một cỗ chua xót. Nếu không phải cô từ chối anh thì anh đã không dùng đến thủ đoạn này, tại sao cô không chọn anh mà lại chọn hắn, người đó còn là anh trai mà anh vẫn hằng ngưỡng mộ. Hoàn cảnh này thực sự quá trêu người rồi, nếu như anh không thể có được cô một cách quang minh chính thì anh đành dùng chút thủ đoạn vậy. Đem Vân Kiều vào trong anh đặt cô nằm trên giường rồi đi xuống nhà. Sau một thời gian dài tìm kiếm tung tích ba mẹ của cô cuối cùng Tiêu Lẫm cũng có được thông tin của hai người họ. Anh yêu cầu họ hợp tác với anh để khiến Vân Kiều hận Lãnh Hạo Đông thấu xương để cô toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh đổi lại anh sẽ chấp nhận điều kiện của họ. Nhắc nhở hai người một số điều xong thì thuốc cũng vừa hết tác dụng Tiêu Lẫm quay người lên tầng tiến về căn phòng anh đặt Vân Kiều. Vừa bước tới cửa anh đã nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ căn phòng. Lo lắng Vân Kiều làm điều dại đột anh liền đẩy cửa bước vào, vừa bước được hai bước đã thấy cô ngã trên mặt đất toàn thân co lại trên mặt hiện rõ sự đau đớn. Tiêu Lẫm vội vàng chạy lại đỡ cô dậy lại bị cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh. Khuôn mặt anh dần hiện lên sự mất kiên nhẫn, rốt cuộc từ khi nào cô lại có tâm lí phản kháng lại anh như vậy. Tiêu Lẫm đứng dậy nhấc bổng Vân Kiều lên vai, hành động bất ngờ khiến cô không khỏi giật mình cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh.Anh đem Vân Kiều đi xuống dưới nhà muốn cho cô một chút bất ngờ, đặt cô ngồi xuống ghế anh cúi người cởi dây trói cho cô. Từ đầu tới cuối Vân Kiều vẫn không nói một lời nào mặc kệ anh tụ biên tự diễn một mình. Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc đã hoàn toàn đánh sập mọi phòng thủ tâm lí mà cô đặt ra. Vân Kiều nhìn về hướng phát ra giọng nói. Vậy mà thật sự là mẹ của cô, dòng cảm xúc vỡ òa theo nước mắt lăn xuống gò má cô vẫn chưa thể tin người mẹ đã biến mất ba năm trời lại xuất hiện trước mặt mình. Vân Kiều lao tới ôm chặt lấy mẹ khóc nấc lên, mẹ cũng ôm cô vỗ về. Ba cô cũng ở đây vẫn luôn đứng phía sau mẹ nhìn cô mà không khỏi xúc động. Họ đã quá lâu rồi chưa được gặp nhau, Vân Kiều có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi hai người. Cô lau nước mắt rời khỏi vòng tay mẹ: -Ba, mẹ hai người nói cho con biết đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại sao lại bỏ con đi lâu như vậy. Bà Mạc đưa mắt nhìn Tiêu Lẫm rồi kể lại mọi việc, năm đó ba cô đang làm ăn yên ổn bỗng nhiên lại đứng trên bờ vực phá sản. Không thể trơ mắt nhìn thành quả bao nhiêu năm gây dựng của mình bỗng chốc sụp đổ khiến ông phải liều mình đi cầu xin Lãnh Hạo Đông. Nào ngờ hắn lại chính là người đã hãm hại khiến ông phải đem con gái mình bán đi, khiến ông sống trong nỗi ân hận day dứt cho. Đối mặt với sự thật này khiến cô hoàn toàn sụp đổ, thì ra mọi thứ trước giờ đều nằm trong tính toán của hắn, hắn vậy mà lại lừa dối cô sao. Tiêu Lẫm đứng một bên nhìn khuôn mặt đầy sự tuyệt vọng của cô mà thầm đắc ý trước kế hoạch của bản thân, chỉ cần Vân Kiều hận hắn anh sẽ đem cô về lại bên mình bằng bất cứ giá nào.