Sủng Thạch Của Nữ Đế

Chương 53: Tỷ muội tình thâm




Lý Chiêu bị bé con trong ngực nhích tới nhích lui đánh thức.

Nàng đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy bụng bị bàn chân mũm mĩm của tiểu nha đầu đạp một cái, bèn quay người nằm ngang tránh khỏi bàn chân, sau đó mê man ngủ thiếp đi, mới ngủ chưa đầy một lát, ngực lại bị tiểu nha đầu nhào mạnh lên đè tới không thở nổi.

"Uẩn Nhi dậy rồi hả?" Lý Chiêu vươn tay ôm lấy muội muội, vừa ngáp vừa hỏi.

Lý Uẩn nằm sấp trên người Lý Chiêu, đưa miệng nhỏ tới hôn nàng một cái, cười híp mắt nói: "Dậy lâu rồi, Uẩn Nhi không thích nằm ì như tỷ tỷ vậy đâu."

Lý Chiêu nghiêng người đè muội muội xuống, tựa như gà con mổ thóc hôn chụt chụt lên khuôn mặt nhỏ phúng phính đáng yêu, vui vẻ nói: "Uẩn Nhi không tức giận hả?" Muội muội này của nàng trời sinh tính nhu thuận, bình thường sẽ không tùy tiện tức giận, nhưng nếu tức giận sẽ rất khó dỗ. Tiểu nha đầu nóng giận cũng không làm ầm làm ĩ như những đứa trẻ khác, mà chỉ ấm a ấm ức trốn tránh không thèm để ý tới ai, hỏi cái gì cũng không chịu đáp.

"Giận cái gì cơ?" Lý Uẩn nằm trên giường mặt ngây thơ nhìn qua tỷ tỷ.

Lý Chiêu cười nói: "Tỷ tỷ hứa với muội mỗi khi trời tối sẽ tới dỗ muội ngủ mà! Nhưng tối hôm qua sơ ý quên mất, còn lo lắng muội sẽ tức giận."

Trí nhớ của tiểu hài tử cũng không tốt lắm, Lý Uẩn không phải không tức giận, mà là buổi sáng tỉnh lại nhìn thấy tỷ tỷ nên vui quên tức giận. Nhưng giờ thì cô bé nhớ ra rồi! Nhớ lại bản thân mình tối qua đã lén lau nước mắt nằm ngủ. Lý Uẩn bỗng nhiên đổi sắc mặt, bĩu môi dùng hết sức toàn thân đẩy khuôn mặt của tỷ tỷ đang tính hôn mình ra, đứng dậy chân trần nhảy xuống giường chỉ về hướng đại môn cung kính nói: "Nơi này là phòng của Uẩn Nhi, xin mời ngài về cho."

Lý Chiêu vội xoay người xuống giường, bế muội muội từ dưới mặt đất lạnh buốt lên ôm vào trong ngực, đau lòng xoa ấm bàn chân cho cô bé nói: "Tỷ tỷ biết sai rồi."

"Uẩn Nhi không có tỷ tỷ." Lý Uẩn cố nén nước mắt mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Mẹ Uẩn Nhi cũng không phải mẹ của ngài. Lúc mẹ ra đi đã nói với ta, mẹ không còn nữa sau này ta chỉ có một mình..."

"Nói bậy bạ gì đó?" Lý Chiêu nghe được trong lòng khó chịu, đỏ mắt nói khẽ: "Tha thứ cho tỷ tỷ lần này có được không?" Cảm xúc của tiểu hài tử lên xuống thật lớn, vừa nãy còn rất tốt, đảo mắt đã không nhận người. 'Không có tỷ tỷ' lời như vậy mà có thể tùy tiện nói sao?

Lý Uẩn cúi đầu chơi ngón tay không chịu đồng ý cũng không nói không đồng ý. Trong nội tâm cô bé còn chưa triệt để nguôi giận, nhưng cũng không muốn tiếp tục giận tỷ tỷ.

Lý Chiêu vỗ về tiểu nhân nhi trong ngực, cưng chiều xoa trán muội muội nói: "Thương Uẩn Nhi của chúng ta nhất nha, thôi đừng tức giận nữa nha? Muội muốn tỷ tỷ đền cho muội cái gì cũng được hết, muội muốn thứ gì nào? Cứ thoải mái nói ra đi."

Lý Uẩn chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn mắt tỷ tỷ nói: "Muội muốn tỷ sẽ luôn luôn khỏe mạnh, nếu tỷ không còn nữa, Uẩn Nhi sẽ thật sự cô đơn một mình. Về sau có người ăn hiếp Uẩn thì biết làm sao bây giờ?"

"Ừm được." Lý Chiêu đau lòng gật gật đầu. "Thế còn gì nữa không? Uẩn Nhi muốn đồ chơi gì nào?"

"Còn có..." Lý Uẩn tuy nhạy cảm suy nghĩ nhiều nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, cô bé thèm ăn cắn ngón tay nói: "Uẩn Nhi muốn cục đá ngọt á. Tỷ tỷ sai người tìm kỹ lại xem có được không?"

"Còn nhớ cục đá kia hả? Đã thích như thế sao không sớm bảo tỷ tỷ tìm cho muội a?" Lý Chiêu ê ẩm trong lòng. Nàng lo muội muội quá hiểu chuyện quá nhu thuận là do trong lòng bất an, theo tình cảm muốn yêu thương nàng dựa dẫm vào nàng, còn lý trí lại mách bảo phải luôn nhớ kỹ lời mẫu thân Đức Phi lúc hấp hối dặn dò, không dám hoàn toàn yên lòng dựa dẫm vào vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này.

Lý Uẩn nhỏ giọng, thậm chí có một chút nhát gan nói: "Uẩn Nhi không dám. Mẹ từng nói, Uẩn Nhi phải nghe lời, không thể tùy hứng, ngài đối tốt với Uẩn Nhi, không phải là chuyện đương nhiên..."

Quả nhiên... Lý Chiêu càng nghe càng đau lòng, nàng ôm chặt muội muội ngữ khí ôn nhu nói: "Muội là muội muội của ta, ta đối tốt với muội là chuyện đương nhiên! Nhớ nhé, Uẩn Nhi ở trước mặt tỷ tỷ muốn thế nào cũng được, có thể khóc có thể cười có thể nghịch ngợm có thể nổi cáu, có muốn đồ vật gì cũng có thể thoải mái muốn. Muốn cục đá ngọt đúng không? Tỷ tỷ dù có đào ba thước Đại Minh cung lên cũng nhất định tìm ra cho muội."

"Tỷ tỷ..." Lý Uẩn làm nũng không ngừng chui vào ngực Lý Chiêu, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười tươi, cô bé dùng sức đẩy tỷ tỷ nhào ra giường, cười khanh khách nói: "Tỷ tỷ lại ngủ chung với muội thêm một chút nữa có được không? Tối hôm qua Uẩn Nhi đợi người rất lâu rất lâu, vẫn còn buồn ngủ." Nói xong mở miệng nhỏ ra ngáp.

"Được nha ~" Lý Chiêu cưng chiều ôm lấy muội muội cùng nằm xuống. Tiểu hài tử ngủ rất nhanh, nàng nhìn muội muội ngủ say trong ngực, đau lòng đến rơi lệ. Một đứa con nít bốn tuổi, chính là độ tuổi hồn nhiên ngây thơ đồng ngôn vô kỵ, nhưng Uẩn Nhi của nàng thì sao? Hiểu chuyện đến nỗi làm đau lòng người. Đều là lỗi của nàng, không thể làm cho muội muội an tâm.

Ngoài điện ồn ào, giống như có tiếng tranh chấp.

Lý Chiêu ngồi dậy, giúp muội muội đắp kín chăn khoác áo bước xuống giường, vội vàng lau nước mắt đi tới sau cửa cách cánh cửa thấp giọng quát mắng: "Mới sáng sớm đã ồn áo cái gì! Công chúa vừa mới ngủ."

Cung nữ ngoài điện nhẹ giọng bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, Nhạc tiên sư nói bất cứ giá nào cũng phải đi vào gặp ngài, nô tỳ nói ngài và công chúa điện hạ còn chưa dậy, nhưng Nhạc tiên sư cứ không nghe..."

Nhạc Chức sốt ruột đến độ muốn xông vào, sợ không gặp được tiểu hoàng đế lần cuối, nghe được phía sau cửa truyền đến giọng nói quen thuộc trong lòng bỗng nhiên liền an tâm. Bại gia Hoàng đế mệnh cũng quá cứng a, chảy nhiều máu như vậy mà còn nhảy nhót tưng bừng. Thật tốt quá ~

Lý Chiêu nghe nói Nhạc Chức trở về, vội vàng mở cửa ra, mới một đêm không gặp mà nàng đã bắt đầu thấy nhớ Nhạc Chức. Khoảnh khắc nhìn thấy Nhạc Chức tim đột nhiên nhảy một cái, trên mặt lại vẫn lạnh lùng: "Tiên sư tìm trẫm có việc gì? Dù là chuyện gì cũng chờ trở về rồi hẵng nói, chớ quấy rầy Uẩn Nhi." Chỉ những khi ở riêng với Nhạc Chức, vì muốn 'chiếm tiện nghi' nên không cần mặt mũi cũng không sao, nhưng trước mặt cung nữ thái giám, nàng nhất định phải giữ vẻ kiêu ngạo của bậc đế vương, không thể quá ân cần với Nhạc Chức.

"Thân thể bệ hạ không có gì đáng ngại chứ?" Nhạc Chức thần sắc lo âu quét mắt nơi tiểu hoàng đế không ngừng chảy máu. Nàng nhìn ra được tiểu hoàng đế vừa mới khóc, con mắt vẫn còn hồng hồng, đoán chừng là không nỡ lưu lại ấu muội một thân một mình trên thế gian a!

"Không có... Không có a..." Lý Chiêu trả lời có chút do dự. Nhạc Chức hiếm khi quan tâm nàng, giờ phút này nếu không có người ngoài, nàng nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền nói có trở ngại muốn chân khí.

Nhạc Chức theo ánh mắt tiểu hoàng đế, cũng nhìn cung nữ thái giám chung quanh một lượt. Tiểu hoàng đế đây là ngại có người ở đây không dám nói a? Lần trước bị liệt cũng thế, tiểu hoàng đế ngay cả đầu lĩnh thái giám Thường Hoan mà cũng giấu diếm. Chờ lúc không có người hẵng hỏi lại vậy!

"Bệ hạ thân thể yếu, để bần đạo bế ngài hồi cung!" Nhạc Chức tiến lên một hơi ôm lấy tiểu hoàng đế, thần sắc băng lãnh ngang ngược nói. Dù không bao xa nhưng nàng cũng không dám để tiểu hoàng đế chảy máu đi về, sẽ tăng thêm thương thế.

"Ơ?" Lý Chiêu bị dọa sợ. Nhạc Chức ăn trúng cái gì vậy ta? Hôm qua hao tổn tâm cơ để nàng bế mà mãi không chịu bế, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy nói bế là bế. "Không nhọc tiên sư... A --" Cự tuyệt còn chưa kịp nói xong, Lý Chiêu bị dọa đến nhắm mắt lại thét chói tai nhào vào trong ngực Nhạc Chức. Nhạc Chức vậy mà ôm nàng bay lên! Những cung điện ở dưới đất nhìn như cao vút giờ đây đã ở dưới chân mình, trẫm sợ độ cao muốn chết a!!! "Nhạc Chức! Đầu óc ngươi có vấn đề hả? Mau thả trẫm xuống!"

"Bên ngoài gió lớn, vào phòng sẽ thả ngươi xuống." Nhạc Chức nhẹ nhàng đáp xuống cửa tẩm điện của tiểu hoàng đế, bất chấp bế người vào điện dưới ánh mắt kinh ngạc của những cung nhân, gót chân nhấc nhẹ một cái khép cửa phía sau lại, sau đó mới đặt tiểu hoàng đế không an phận trong ngực nàng xuống đất.

Lý Chiêu bay lên trời chân bị dọa mềm nhũn, khi bị đặt xuống cũng không đứng vững nổi chỉ chực té ngã, Nhạc Chức tay mắt lanh lẹ vươn tay vịn chặt eo của nàng. Nàng vẫn còn sợ hãi thở phì phò cùng Nhạc Chức nhìn nhau không nói gì, trong lòng như có vạn con nai con vắt chân lên cổ chạy loạn. Phải nói, vừa rồi dáng vẻ Nhạc Chức bế nàng phá gió mà bay, thật có mấy phần giống thần tiên bên trong bức họa.

"Ngươi..." Nhạc Chức nhìn bộ ngực tiểu hoàng đế phập phồng lên xuống theo nhịp thở, có chút lúng túng dời ánh mắt sang nơi khác do dự nói: "Không phải. Ta..." Nàng sợ tiểu hoàng đế có thể tắt thở bất cứ lúc nào, có lời nếu không nói ra sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nói. Nhưng nàng càng sợ nói ra câu nói kia sẽ làm tiểu hoàng đế tiếc nuối sâu sắc, không thể cùng một người hoàn mỹ như nàng sống một đời, tiểu hoàng đế sẽ thiệt thòi lắm a! Nhưng sự thật là dù tiểu hoàng đế có đoản mệnh hay là trường thọ, thì nhiều nhất nàng chỉ có thể biểu đạt chút lòng yêu thích, không thể hứa hẹn trọn đời bên nhau. Quên đi thôi! Thay vì khiến tiểu hoàng đế mang theo tiếc nuối chết không nhắm mắt, thì những giờ phút sau cuối này nên đối đãi nàng thật tốt thì hơn.

"Cái gì?" Lý Chiêu xuất thần nhìn qua Nhạc Chức, nha đầu Nhạc Chức này thật là càng nhìn kỹ càng thấy đẹp, làn da cũng thật tốt, trắng trẻo mịn màng không chút tì vết.

"Ngươi thật sự không có việc gì chứ? Hay là vừa rồi ngại nhiều người nên không tiện nói? Ta nghe thấy mùi thuốc trên người ngươi, có hơi lo lắng." Nhạc Chức chỉ hỏi khéo. Tiểu hoàng đế nguyện ý nói thì nói, không muốn nói thì thôi, dù tiểu hoàng đế có nói cho nàng thì đã thế nào? Bản thân mình cũng không làm được gì sất.

"Có hả?" Lý Chiêu liền tránh khỏi tay Nhạc Chức lui về sau, mặt thẹn đến đỏ bừng. Chẳng lẽ là do nàng sốt ruột đi gặp muội muội nên ngâm mình trong nước thơm không đủ lâu? "Không có a! Ta có ngửi thấy gì đâu."

Chẳng lẽ tiểu hoàng đế băng bó thuốc xong đã cầm được máu? Cho nên mới có thể điềm nhiên như không có việc gì? Nhạc Chức lại cúi đầu nhìn về hướng vết thương một cái, nàng phải tìm cơ hội xác nhận lại mới được. Nếu ngừng chảy thì tốt rồi, còn nếu không ngừng, nàng cũng chỉ có thể theo lời Thổ Địa bà bà, hết sức thay tiểu hoàng đế hoàn thành tâm nguyện để nàng đi được an tâm hơn.

"Ta ra sau thay quần áo đã, ngươi đừng đi theo đó nha!" Lý Chiêu muốn đi thay miếng bông lót từ đêm qua, tiện thể tắm trôi mùi thuốc trên người.

"Ta bế ngươi đi." Nhạc Chức đi đến trước mặt tiểu hoàng đế ôm lấy nàng ôn nhu nói.

Tâm tình Lý Chiêu vào giờ khắc này có thể hình dung là được sủng ái mà chấn kinh. Hôm qua Nhạc Chức lạnh mặt với nàng ra sao còn rõ mồn một trước mắt a! Đây rốt cuộc là thế nào? Trong nội tâm nàng thật bất an.

"Mấy bước đường vẫn có thể đi." Lý Chiêu ngoài miệng nói vậy, tay lại ngoan ngoãn ôm lấy cổ Nhạc Chức, đầu cũng dán sát lại. Thôi kệ đi, dù Nhạc Chức chỉ bất chợt dịu dàng thả chút đường mật thì nàng cũng cam tâm tình nguyện mỉm cười xuôi theo.

Đến phòng thay quần áo, Lý Chiêu từ trong ngực Nhạc Chức bước xuống, vịn cạnh cửa thẹn thùng nói: "Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi."

Nhạc Chức nhìn bồn ngựa gỗ sạch sẽ như mới trong góc, chờ tiểu hoàng đế đi vệ sinh xong ra sau tắm rửa thay quần áo, nàng sẽ xem thử bên trong bồn ngựa gỗ có vết máu hay không là biết máu đã ngừng chảy hay chưa. "Được. Có việc cứ gọi ta."

"Ừm được." Lý Chiêu khép cửa lại che giấu trái tim cuồng loạn, ở sau cửa cười đến mặt mày say mê. Chắc không phải Nhạc Chức đã suy đi nghĩ lại rồi quyết định vì nàng từ bỏ tu đạo thành tiên đó chứ?

Nhạc Chức canh giữ ở ngoài cửa, nghe tiếng nước trong hồ, biết tiểu hoàng đế đã từ bên hông cửa phòng thay quần áo đi thẳng sang bên kia tắm rửa. Nàng đẩy cửa ra, rón rén đi đến chỗ bồn ngựa gỗ nhìn thoáng qua, chút hi họng mới vừa nhóm lên trong nháy mắt bị máu tươi đỏ chói tưới tắt. Không chỉ bên trong bồn ngựa gỗ có máu, mà thùng rác bên cạnh cũng bị ném vào miếng đệm bông thấm máu.

Máu vẫn còn chảy, chẳng qua tiểu hoàng đế ra vẻ kiên cường giấu diếm nàng mà thôi. Cái miếng lót dưới thân này chỉ có thể giữ thể diện cho nàng nhất thời chứ không cứu được mạng của nàng a! Tiểu hoàng đế còn có thể sống bao lâu đây? Một ngày? Hai ngày? Nàng lại có thể làm được gì đây? Phải nghĩ cách để tiểu hoàng đế sống đến khi Dược gia trở về!

Nhân sâm bổ khí, khí có thể sinh huyết. Lông mi của Tiểu Bảo hình như vẫn còn, ây dà...