Không khí ngưng trệ.
"Sao ngươi vào mà không gõ cửa?" Lý Chiêu đỏ mặt lúng túng ném cây quạt ra sau lưng.
Nhạc Chức thu hồi ý cười nghiêm trang nói: "Là ta đường đột, lần sau nhất định nhớ kỹ. Không biết bệ hạ tìm ta có chuyện gì?"
"Ta không có ý trách ngươi, không gõ cũng không sao." Lý Chiêu buông xuống tay áo đang xắn lên, sửa sang xong y phục ngồi xếp bằng vào bàn tiệc, thần sắc không còn vui vẻ nhảy cẫng lên như vừa rồi. Nàng rất không thích cái sự khách sáo đột nhiên xuất hiện của Nhạc Chức, cứ như thể muốn tận lực giữ một khoảng cách với nàng vậy. Rõ ràng đêm qua vừa mới đáp lại nàng, hôm nay thái độ như vậy là có ý gì? Hối hận muốn lùi bước sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Gọi ngươi qua đây còn có thể vì chuyện gì nữa? Theo giúp ta dùng cơm a!"
Nhạc Chức quét mắt đồ ăn trên bàn, ghét bỏ nhíu mày. Đồ ăn trong cung thật sự là càng ngày càng kém a!
"Thật là không khéo, ta vừa ăn bên ngoài trở về. Nếu không có chuyện gì khác ta xin đi ra ngoài trước?"
"Ngươi lại muốn đi đâu?" Lý Chiêu nhìn thẳng qua Nhạc Chức, nhưng Nhạc Chức lại cố ý tránh né tầm mắt của nàng, lúc thì nhìn thức ăn trên bàn, lúc thì nhìn gạch dưới đất, lúc thì nhìn cảnh ngoài cửa sổ, trong phòng vật lớn vật nhỏ gì cũng nhìn hết một lần, chỉ là không nhìn nàng.
"Đi chuẩn bị đồ bắt quỷ a!" Nhạc Chức nói xong toan đi. Dáng vẻ tiểu hoàng đế tội nghiệp nàng thật sự không nhìn nổi, càng nhìn trong lòng càng loạn, có lẽ là do trong lòng 'có quỷ', thậm chí nàng còn cảm thấy ánh mắt tiểu hoàng đế nhìn mình ẩn ý đưa tình... Nhìn một cái, lại tự mình đa tình thêm, cứ sớm chiều ở chung như thế không phải xong rồi sao?
"Biết có lệ quỷ mà ngươi còn bỏ ta lại chạy ra cung? Lại nói ăn thêm mấy miếng nữa ngươi cũng có chết đâu." Lý Chiêu cầm chén lên, tự mình gắp một ít thức ăn đưa về phía Nhạc Chức nói: "Tới ngồi đi! Về sau mỗi ngày ba bữa cơm ngươi hãy ở trong cung dùng bữa với ta, muốn ăn cái gì không ăn cái gì đều có thể dặn dò, nếu ưa thích tay nghề của đầu bếp nào ngoài cung ta cũng có thể triệu người đó vào cho ngươi."
Nhạc Chức khinh bỉ nhìn tiểu hoàng đế, hừ nhẹ một tiếng nói: "Đừng có nằm mơ. Ngươi lo quản tốt thân ngươi là được, ta ăn cơm ở đâu không cần ngươi quản." Nàng từng thấy tiểu hoàng đế khẽ cười dối trá, thấy tiểu hoàng đế vui vẻ thật lòng như trẻ con, cũng từng thấy vẻ đáng thương lê hoa đái vũ của tiểu hoàng đế, nhưng hôm nay bộ dáng 'không được bá đạo xía vào' vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ái chà! Tiểu nha đầu khỏe lên coi bộ tính tình cũng tốt hơn a!
Lý Chiêu thấy Nhạc Chức lại khó ăn khó ở, ngược lại bắt đầu vui vẻ. Nhạc Chức dịu dàng quan tâm nàng rất thích, ngang ngược vô lý nàng cũng thích, chỉ cần đừng lạnh như băng miệng đầy lời khách sáo. Nàng giúp Nhạc Chức dọn bát đũa ra, lại châm chén rượu, khoanh tay ngồi ôn nhu nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ngươi không có ở đây thứ gì ta cũng ăn không vô."
"Lại sanh thêm tật xấu gì đấy?" Nhạc Chức lộ ra nụ cười không thể nói lý: "Ta không ở đây ngươi sẽ không dám ngủ, cơm cũng ăn không vô sao? Thế chẳng lẽ rời xa ta thì ngươi sẽ không sống được nữa hả?"
"Nều lúc đầu rời xa ngươi thì ta đã không thể sống a!" Lý Chiêu cũng cười. "Mau tới đây, cố ý chuẩn bị theo khẩu vị của ngươi đó, ăn xong chúng ta đi bắt quỷ nha."
"Khẩu vị của ta?" Nhạc Chức miễn cưỡng ngồi xuống trước bàn ăn. Tiểu hoàng đế chắc không phải cố ý khinh người đó chứ?
Lý Chiêu gật đầu nói: "Đồ ăn ngươi phân phó Mạc Điệp mang về không phải đều vừa lạnh vừa cứng thế này sao? Thuộc hạ nghe không hiểu phân phó, lúc bưng tới vẫn còn bốc hơi nóng, ta phải vất vả lắm mới quạt nguội được đó."
"Vừa rồi ngươi khoa tay múa chân chính là để quạt mát cho đồ ăn hả?" Nhạc Chức lại "phốc phốc" bật cười một tiếng. Tiểu hoàng đế cũng coi như dụng tâm, đáng tiếc tính sai trọng điểm. "Đồ ta sai Mạc Điệp mang tới là cống phẩm trong miếu. Ngươi biết thần tiên ăn đồ cúng chứ?"
"Ngươi thật sự coi bản thân là thần tiên sao?" Mặt Lý Chiêu trong nháy mắt xụ xuống. Xem ra Nhạc Chức đã có chọn lựa giữa tu hành và nàng, điều khiến nàng buồn sầu không phải là cuối cùng Nhạc Chức không lựa chọn nàng, mà là lựa chọn này tới quá nhanh. Từ bỏ nàng dễ dàng đến thế sao? Không cần xoắn xuýt phân vân một chút nào sao? Lúc đầu nàng còn tưởng chí ít Nhạc Chức sẽ đắn đo suốt mấy ngày... Haiz. Quá tổn thương người.
"Ta là bán tiên mà! Sớm quen với khẩu vị của thần tiên một chút cũng tốt." Nhạc Chức đẩy đồ ăn trước mắt mà tiểu hoàng đế gắp cho nàng nói: "Nếu ngươi thật sự muốn để ta ăn cơm cùng ngươi thì cứ sai người ra miếu tùy tiện lấy chút cống phẩm về cho ta là được." Vừa hay tiểu đạo cô cũng đang bận.
Lý Chiêu chợt nhớ tới Nhạc Chức từng nói bản thân mình từ nhỏ không cha không mẹ... Nhạc Chức thích ăn cống phẩm trong miếu như thế, có phải là vì khi còn bé không có người chăm sóc, chỉ có thể dựa vào ăn vụng cống phẩm trong miếu mới có thể sống sót qua ngày? Vừa nghĩ đến đây nàng đã thấy thương tâm không dứt. "Đừng ăn cống phẩm nữa, khẩu vị có thể đổi lại từ từ. Lại nói ngươi cũng không sợ thần tiên trong miếu trách tội sao?"
"Khẩu vị không thể đổi, bằng không tới lúc thành tiên lại phải đổi lại chỉ thêm phiền phức a! Về phần cống phẩm, thần tiên không so đo mấy cái đó đâu, ngươi đừng ra tay quá trớn gom sạch chỉ chừa cái bàn cho người ta là được." Tiểu đạo cô đúng là rất hiểu chuyện, mỗi lần đi lấy đồ ăn cho nàng đều chạy khắp mấy miếu liền, mỗi miếu chỉ lấy một chút, sẽ không đắc tội với người.
Lý Chiêu không miễn cưỡng thêm, nghĩ đến Nhạc Chức đã ăn xong mới trở về, không đến mức bị đói, nhân tiện nói: "Được. Vậy lát nữa ta sai người sang điện Tam Thanh gần đây lấy chút cống phẩm mang về, để ngươi ăn cơm tối nay."
"Điện Tam Thanh? Hay là chúng ta đừng động đến đồ cúng của các tổ sư gia được không a? Thiếu gì miếu Táo quân miếu Thổ địa miếu Sơn thần miếu Hà bá miếu Nguyệt lão đâu!" Nhạc Chức bị dọa cả người toát mồ hôi lạnh. Tiểu hoàng đế đúng là to gan a! Lại tính ra tay với cả ba vị Thiên tôn. Nàng còn muốn lăn lộn trên trời a! Không muốn chỉ vì chút miếng ăn mà hỏng mất nhân duyên.
"Vậy để ta ăn chút đỉnh đã, nhanh lắm, ngươi khoan hãy đi có được không?" Lý Chiêu trừng đôi mắt to nhẹ giọng năn nỉ. Nhạc Chức không bỏ được tu hành cũng là chuyện trong dự liệu, một bên là thứ đã theo đuổi mười mấy hai mươi năm, một bên là người mới quen mười mấy hai mươi ngày. Không sao, chỉ cần người còn ở bên là được, nàng sẽ một mình vụng trộm thích, sẽ không để cho Nhạc Chức khó xử.
"Được thôi." Nhạc Chức không cự tuyệt. Nàng liên tục lưỡng lự giữa hai thái độ, nên lãnh đạm một chút với tiểu hoàng đế để giữ khoảng cách miễn cho động tình, hay là ân cần một chút chiều theo tiểu hoàng đế, xem như vì ngụy chiếu mà góp nhặt chút cảm tình a?
Lý Chiêu đưa tay bưng chén đồ ăn trước đó đã gắp cho Nhạc Chức, cầm lấy đũa định ăn.
Nhạc Chức sờ lên mặt bàn lạnh tanh trước mặt, vội gọi lại nàng: "Chờ một chút. Ngươi cứ như vậy ăn luôn sao? Một chút nhiệt khí cũng không có, dù gì cũng nên gọi người bưng xuống đi hâm nóng a! Hoặc là dứt khoát sai người làm lại một phần đi!" Bây giờ đã vào ngày đông giá rét, thân thể tiểu hoàng đế lại yếu ớt, ăn lạnh vào không bệnh mới là lạ.
"Không sao đâu, không cần phiền toái như vậy." Lý Chiêu cười nói. Kỳ thật nàng cũng muốn nếm thử xem cơm nguội đồ ăn nguội là tư vị gì, muốn trải nghiệm thử cuộc sống của Nhạc Chức từ trước tới nay ra sao. Gắp chút đồ ăn bỏ vào miệng, ngoại trừ có chút lạnh thì hương vị vẫn rất ngon miệng, dù sao cũng do tay Thượng Thực Cục làm, dù có là nước trắng luộc cải thì căn bản không phải là nước trắng, mà là canh loãng được chế biến tỉ mỉ.
Tuổi thơ Nhạc Chức gian nan cỡ nào chứ, nàng căn bản trải nghiệm không đến. Nghĩ tới đây, nước mắt bỗng dâng lên không điềm báo trước.
"Chậc chậc chậc ~" Nhạc Chức vẻ mặt ghét bỏ. Nàng cảm thấy đầu óc tiểu hoàng đế nhất định là bị yêu đan làm cháy hỏng, "Ăn không vô thì đừng có ăn, làm gì phải chảy nước mắt cố nhét vào trong miệng chứ? Trong cung dù có thiếu gì cũng không thiếu đồ ăn cho ngươi ăn a!"
Lý Chiêu không nói, chỉ nhìn qua Nhạc Chức đau lòng cười. Nàng muốn đối tốt với Nhạc Chức, nhưng thứ nàng có thể cho Nhạc Chức chưa hẳn đã muốn. Ngoại trừ Bắc Sơn...
Bằng không giao Bắc Sơn cho Nhạc Chức giữ đi? Cùng lắm thì không xây cất tẩm điện, chỉ xây một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi ở cùng Nhạc Chức là được rồi, triều nghị chờ khi xuống núi hẵng xử lý. Như vậy Nhạc Chức có thể tiếp tục tu hành, nàng cũng có thể ở tại long nhãn lánh tai hoạ. Còn bọn hậu bối có muốn san bằng Bắc Sơn hay không thì không can hệ gì tới nàng và Nhạc Chức, lúc ấy nàng đã xuống mồ từ lâu, Nhạc Chức có lẽ cũng đạt được ước muốn thành thần tiên rồi! Nghe nói người ta còn có kiếp sau, nếu Nhạc Chức thành thần tiên, không biết khi nhìn thấy nàng ở kiếp sau có chạy tới chào hỏi gọi nàng một tiếng không.
"Tiên sư bế ta trở về có được không?" Lý Chiêu dùng khăn lau sạch miệng rồi nói: "Đã mấy ngày không xuống giường, đi đứng không tiện lắm." Nàng không dám hi vọng xa vời, nhưng thật sự muốn Nhạc Chức vỗ về an ủi một chút a!
"Không tiện thì càng phải luyện!" Nhạc Chức cự tuyệt không chút do dự. Nàng không còn dám đụng vào tiểu hoàng đế, sợ lại loạn tâm.
Lý Chiêu linh hoạt vòng qua bàn ăn đến trước mặt Nhạc Chức, không nói lời nào ôm lấy cổ của nàng nói: "Ta không xỏ giày, bên ngoài lại lạnh. Chờ trở về tẩm điện rồi từ từ rèn luyện có được không?"
Nhạc Chức cúi đầu xem xét, tiểu hoàng đế thật đúng là đi chân trần nha, mấy ngón chân đỏ rực còn lộ ra khỏi mép váy. "Lạnh cũng là do ngươi tự tìm, mau buông ra cho ta!" Lúc nàng nói chuyện đều quay đầu, tiểu hoàng đế hình như cao bằng nàng, mặt dán mặt của nàng, miệng đối miệng của nàng, hướng về phía trước nói chuyện cứ cảm thấy có thể hôn trúng bất cứ lúc nào.
"Ta không chịu. Hoặc là ngươi đẩy ta ra, hoặc là bế ta trở về đi." Lý Chiêu nhón chân lên, đầu tựa vào cổ Nhạc Chức cọ cọ.
"Ta ra tay không biết nặng nhẹ, sợ lại làm bị thương ngươi." Hai cánh tay Nhạc Chức lơ lửng giữa trời không biết phải làm sao. Nàng sắp sầu chết rồi, tiểu hoàng đế giống như đoan chắc nàng không dám động thủ, mỗi lần đều dùng chiêu này, đoạt tiên khí trắng trợn không nói, bây giờ còn đường hoàng đòi chây lười.
Lý Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn qua Nhạc Chức: "Cái gì gọi là 'Lại' làm bị thương ta?"
Nhạc Chức rõ ràng hơi luống cuống, cố gắng trấn định nói: "Trước kia ta từng vô tình làm bị thương người khác, sợ lại làm bị thương ngươi!"
"Ồ. Vậy chúng ta tính giằng co như vậy mãi sao?" Lý Chiêu dính sát Nhạc Chức, đôi mắt mới khóc đỏ hồng đã cười thành trăng khuyết. Trong nội tâm nàng ngọt đến muốn mạng, Nhạc Chức thế mà lại sợ làm nàng bị thương a! Nàng có phải làm bằng sứ bằng ngọc gì đâu, làm sao dễ bị thương như vậy được? Lại nói một cô nương như Nhạc Chức, dù đạo thuật có cao thâm thì khí lực cũng chưa chắc đủ lớn. Tuy rất đỗi ngọt ngào nhưng cũng có chút xót xa, rõ là Nhạc Chức quan tâm nàng như vậy, nhưng lại muốn vì tu hành mà nén yêu thương dành cho nàng... Haiz...
Nhạc Chức lạnh lùng liếc mắt tiểu hoàng đế trong ngực, cuối cùng ánh mắt ngừng tại chỗ nọ... Nàng đưa tay thò vào hai nách tiểu hoàng đế, cào nhẹ một cái, cánh tay ôm lấy cổ nàng trong nháy mắt buông lỏng ra.
Lý Chiêu ngồi xổm xuống đất khoanh tay cười khanh khách, nơi đó của nàng sợ nhất là nhột.
Nhạc Chức chắp hai tay sau lưng tiêu sái ra thiện sảnh. Trong lòng cười lạnh: Hầy! Phàm nhân.