Chương 16: Phiên ngoại thế giới 1
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Thời điểm Tưởng Bình Tu khai giảng, vừa lúc Ngôn Cảnh Tắc đi công tác, cậu đi cùng Tưởng nãi nãi.
Tưởng nãi nãi đối với đại học tràn ngập hứng thú, vào trong đại học liền bắt đầu kinh ngạc cảm thán.
"Nhóc Bình, trường học này thật tốt."
"Nhóc Bình, ký túc xá mấy đứa thật lớn!"
"Đại học này thật đẹp!"
...
Tưởng nãi nãi lúc này vui vẻ nói không nên lời, Tưởng Bình Tu tâm tình cũng giống bà: "Nãi nãi, bà xem cái nhà ăn kia kìa, có phải rất lớn không? So với đại học A cũng không kém bao nhiêu."
"Nãi nãi, chờ xong hết chúng ta liền đi nhà ăn ăn cơm ngon."
"Nãi nãi..."
...
Bọn họ hai người hưng phấn nói không nên lời, người xung quanh nghe giọng địa phương của bọn họ, đều hết chỗ nói rồi —— hưng phấn đến như thế sao?
Đây là đồ nhà quê từ đâu tới vậy?
Tưởng Bình Tu hiện tại, kỳ thật đã là kẻ có tiền.
Sau khu Ngôn Cảnh Tắc mở phòng làm việc, lièn sẽ đem tiền chuyển vào thẻ của cậu, cậu hiện giờ tiền để dành được cũng không ít.
Từng đó tiền, ngay từ đầu từng làm cho cậu đứng ngồi không yên, nhưng từ từ tâm thái cũng điều chỉnh lại, tiêu tiền cũng có suy nghĩ.
Nhưng cậu vẫn rất tiết kiệm, từ nhỏ đến lớn cuộc sống nghèo khổ khắc trên người cậu một ấn ký, không phải dễ dàng như thế là có thể tan biến.
Càng quan trọng hơn là này tiền không phải cậu kiếm, cậu sao có thể tiêu tùy tiện được?
Hơn nữa đầu năm nay nhà ở rất đắt luôn! Cậu còn phải để dành tiền mua nhà nữa! Nghĩ vậy thôi đã thấy tiền này cũng không nhiều lắm!
Cho nên ba năm nay, Tưởng Bình Tu vẫn luôn không thể tiêu tiền thoải mái được, quần áo giày dép gì đó vẫn giữ vậy, chỉ cần có thể mặc là sẽ không mua cái mới.
Hai người cậu và Tưởng nãi nãi, nhìn cũng không sang trọng gì, còn nói giọng địa phương, lúc mới vào liền hấp dẫn ánh mắt người khác. Chờ sau khai giảng, Tưởng Bình Tu trước mặt bạn cùng lớp giới thiệu bản thân, nói nơi mình sinh ra xong, mọi người trong ban càng là nghĩ rằng Tưởng Bình Tu rất nghèo, còn có người chuyên môn đến hỏi thăm chỗ cậu sinh ra nghèo như thế nào.
Tưởng Bình Tu nói mình cũng không phải người nghèo, người khác cũng không tin.
Tưởng Bình Tu dứt khoát liền không nói gì nữa.
Dù sao cậu cùng với bạn học tiếp xúc không nhiều lắm, cậu không ở trong trường học, gần đây còn rất vội —— Ngôn Cảnh Tắc cho cậu đi học lái xe.
Không chỉ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc sau khi cậu mang hộ khẩu dời đến trường học, còn đưa cậu đi xem nhà, chuẩn bị tài khoản mua cái nhà đứng tên cậu, một nhà ba người bọn họ cùng ở.
Hơn nữa cậu muốn dành thời gian ở cùng nãi nãi, ở cùng Ngôn Cảnh Tắc...
Sinh viên năm nhất là học sinh cao trung vừa giải phóng ra, hoạt động xã hội đoàn thể gì đó đặc biệt cảm thấy hứng thú, sẽ tham gia rất nhiều hoạt động khác nhau, nhưng Tưởng Bình Tu cái nào cũng chưa tham gia.
Gần nhất là cậu sẽ không tham gia, thứ hai là thời gian của cậu không đủ dùng.
Hơn nữa... Cậu học chính là tài vụ và kế toán chuyên nghiệp, dự định tốt nghiệp sẽ qua công ty của Ngôn Cảnh Tắc giúp Ngôn Cảnh Tắc quản tiền, cũng không cần tham gia các loại hoạt động, để trên lý lịch mình có nhiều thêm vài nét bút.
Cậu yêu cầu bản thân là học tập thật tốt, thi thêm vài cái bằng cấp chứng chỉ, trong tương lai cũng sẽ giúp nhiều cho Ngôn Cảnh Tắc.
Sau đó, trong ban liền có lời đồn, nói cậu phải ở bên ngoài làm công kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Tưởng Bình Tu giải thích, cũng không có ai tin, liền không giải thích nữa, trai phải cậu cùng các bạn học tiếp xúc không nhiều lắm, hơn nữa, sau khi tuyệt đại đa số bạn học biết "tình huống gia đình" cậu, đối với cậu rất hữu hảo, còn có người hỏi cậu muốn quyên tiền hay không.
Đương nhiên cậu không chút do dự cự tuyệt.
Cậu kỳ thật rất có tiền.,
Các lớp học bầu không khí cũng không ác liệt lắm, đại đa số học sinh rất thả lỏng, Tưởng Bình Tu xem như dị loại trong đó, nhưng thật ra còn rước lấy một vài người kính nể, còn có mấy học sinh nói chính mình không tự chủ được, muốn đi theo cậu cùng nhau học tập.
Tưởng Bình Tu tự nhiên rất nguyện ý dẫn bọn họ cùng nhau học tập, còn dạy bọn họ một ít phương pháp tự học, cũng có vài người bạn.
Mà những người này, bọn họ ngay từ đầu kỳ thật ngầm nói tốt, sau đó cùng Tưởng Bình Tu cùng nhau học tập, giúp Tưởng Bình Tu mua đồ coi như cảm tạ, cũng giúp đỡ Tưởng Bình Tu.
Kết quả ở chung nhiều, bọn họ đột nhiên phát hiện Tưởng Bình Tu một chút cũng không nghèo...... Là ai đồn, nói Tưởng Bình Tu rất nghèo hả?
Cuộc sống đại học của Tưởng Bình Tu thật yên ổn, nhưng mà lúc học năm hai, có chuyện ngoài ý muốn.
Đột nhiên có người bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi cậu, thậm chí làm cho mọi người đều biết.
Theo đuổi Tưởng Bình Tu là nam sinh lớp bên cạnh, gọi là Cát Tuấn Ích.
Tuy nói hiện tại mọi người đối với chuyện thích đồng tính càng ngày càng khoan dung, nhưng tuyệt đại đa số người vẫn là che giấu, không cho người ta biết chuyện này, nhưng Cát Tuấn Ích này không giống người thường, lại đem tính hướng mình tuyên dương cho mọi người đều biết.
Cũng may, sinh viên đại học phần lớn tư tưởng cởi mở, không ai chống lại gã, còn có vài cô gái cảm thấy hắn như vậy rất ngầu, bắt đầu tán dương gã.
Trong lúc nhất thời, Cát Tuấn Ích này trở thành nhân vật phong vân cả trường đều biết.
Lúc Tưởng Bình Tu năm nhất có biết người này, kính nể một chút, sau đó cứ theo lẽ thường sống cuộc sống của mình.
Cậu cũng thích đàn ông, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện bị người ta nghị luận chuyện tình cảm của mình, cũng sẽ không như Cát Tuấn Ích, công khai tính hướng của mình như thế.
Nhưng mà lần hoạt động tình nguyện nọ, cậu và Cát Tuấn Ích cùng nhau tham gia, Cát Tuấn Ích phát hiện cậu là đồng loại, còn hỏi cậu.
Tưởng Bình Tu rất ít gặp được đồng loại, đối với Cát Tuấn Ích có gan đem tính hướng mình hào phóng triển lộ ra với người khác, kỳ thật cũng có hảo cảm, cũng liền thừa nhận.
Kết quả sau ngày đó, Cát Tuấn Ích thế mà bắt đầu theo đuổi cậu!
Còn không phải trộm theo đuổi, mà là quang minh chính đại mà theo đuổi!
Tưởng Bình Tu ngốc ra, cậu không nghĩ tới tính hướng mình đột nhiên không kịp phòng ngừa mà liền bị cho hấp thụ ánh sáng như vậy.
Tuy rằng bạn bè cậu cũng không vì vậy mà xa cách cậu, nhưng cậu vẫn hoặc nhiều hoặc ít tiếp nhận được một ít cái nhìn chăm chú khác thường, chuyện
này làm cho cậu rất không thích ứng.
Cũng may chuyện này quen thì tốt rồi, mọi người đều biết tính hướng cậu, cậu còn nhẹ nhàng một chút.
Nhưng Cát Tuấn Ích theo đuổi khiến cậu thật bối rối!
Tưởng Bình Tu không chút do dự cự tuyệt Cát Tuấn Ích, nhưng Cát Tuấn Ích cũng không bỏ qua, luôn là gióng trống khua chiêng mà tặng quà thổ lộ với Tưởng Bình Tu.
Tưởng Bình Tu không chịu nổi ồn ào, cố tình còn có một vài người thấy bọn họ như vậy còn quạt gió thêm củi ồn ào, bắt cậu đáp ứng.
Trong ánh mắt rất nhiều người, Cát Tuấn Ích tuy là không anh tuấn như Tưởng Bình Tu, thành tích so ra cũng kém hơn cậu, nhưng gã có tiền, còn nhiệt tình, Tưởng Bình Tu cùng gã ở bên nhau khá tốt.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, Tưởng Bình Tu lên lớp xong, liền vội vã về nhà.
Ngôn Cảnh Tắc mấy năm trước vội vàng kiếm tiền, không thể nào cùng cậu ăn lễ, nhưng hiện tại kinh tế dư dả, ngày lễ ngày tết, bọn họ đều sẽ đơn độc ra ngoài ăn một bữa cơm, cậu đối với bữa tối hôm nay vô cùng chờ mong.
Nhưng mà, Tưởng Bình Tu mới ra đến cửa, lại bị Cát Tuấn Ích ôm bó hoa ngăn cản: "Tưởng Bình Tu, tặng cho cậu."
"Xin lỗi, tôi không thể nhận." Tưởng Bình Tu nói thẳng.
Tưởng Bình Tu biểu hiện thật sự lãnh đạm, Cát Tuấn Ích lộ ra gương mặt thương tâm, đúng lúc này, hai học sinh đi theo Cát Tuấn Ích cùng đi đến nói: "Tưởng Bình Tu, thái độ cậu sao lại kém như vậy?"
"Tưởng Bình Tu, Cát Tuấn Ích cố công đến đưa hoa, cậu trưng bộ dáng này sẽ làm người ta thương tâm đấy."
Tưởng Bình Tu không muốn nói lý với những người này: "Tôi vội về nhà, đi trước."
"Từ từ!" Cát Tuấn Ích kêu lên: "Tưởng Bình Tu, cậu vì sao không chịu đáp ứng tôi?"
Cát Tuấn Ích lúc ban đầu là nghe nói lớp bên cạnh có một kẻ đáng thương từ trong núi thi ra đến đây, mới chú ý đến Tưởng Bình Tu.
Tưởng Bình Tu không có cha mẹ, cùng nãi nãi cùng nhau sinh sống, từ một huyện nghèo khó thi ra tới nơi này, tin này dễ dàng có thể nghe được, những sự tình đó làm rất nhiều người đồng tình với Tưởng Bình Tu.
Nhưng Tưởng Bình Tu càng nổi danh hơn là vì cậu học hành rất nghiêm túc, và lớn lên thật anh tuấn.
Trong hệ bọn họ, kỳ thật có rất nhiều cô gái thích Tưởng Bình Tu, mặc dù nghe nói Tưởng Bình Tu trong nhà rất nghèo, cũng vẫn là có cô hướng Tưởng Bình Tu tỏ bày, chỉ là Tưởng Bình Tu đều cự tuyệt.
Cát Tuấn Ích cũng thật thích Tưởng Bình Tu, hơn nữa gã một chút cũng không để bụng gia cảnh của Tưởng Bình Tu.
Nhà gã không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng rất có tiền, gã mỗi tháng sinh hoạt phí có 8000, nếu1 thiếu tiền, còn có thể thêm vào từ chút tiền phía cha mẹ, hoàn toàn nuôi nổi Tưởng Bình Tu.
Ngay từ đầu, lúc nghĩ Tưởng Bình Tu là trai thẳng, gã liền nghĩ có thể dùng tiền tài để Tưởng Bình Tu và gã ở bên nhau không, sau lại biết Tưởng Bình Tu cũng thích đàn ông như gã, càng đối với Tưởng Bình Tu chí tại tất đắc hơn.
Nhưng gã như thế nào cũng không thể tưởng được, Tưởng Bình Tu thế nhưng cự tuyệt gã.
Gã tự nhận các phương diện điều kiện đều thực tốt, thích đè Tưởng Bình Tu là để mắt đến Tưởng Bình Tu...... Tưởng Bình Tu dựa vào cái gì cự tuyệt gã?
Cát Tuấn Ích mấy ngày này kỳ thật vẫn luôn có chỗ tức giận, hiện tại càng là một lần hỏi thẳng ra miệng.
Tưởng Bình Tu nói: "Tôi nói rồi, tôi đã có bạn trai."
Tưởng Bình Tu đã sớm nói với Cát Tuấn Ích việc mình có bạn trai, nhưng mà Cát Tuấn Ích căn bản không thèm để ý, cũng không dừng hành vi theo đuổi cậu.
Lúc này nghe được Tưởng Bình Tu nói, học sinh bên người Cát Tuấn Ích liền nói: "Tưởng Bình Tu, cậu nói cậu có bạn trai, nhưng chúng tôi căn bản chưa thấy qua người này."
"Người nọ so với Cát Tuấn Ích tốt hơn sao?"
Dựa theo cách nói của Tưởng Bình Tu, trước khi cậu vào đại học đã có bạn trai.
Cậu ở một cái huyện thành nhỏ xíu học cao trung, bảo là có bạn trai, bạn trai vậy thì có thể là cái dạng gì?
"Bạn trai tôi rất tốt." Tưởng Bình Tu nói, Ngôn Cảnh Tắc nhà cậu đương nhiên so Cát Tuấn Ích tốt hơn rồi, trên đời này không ai so được với Ngôn Cảnh Tắc!
Nhắc tới Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt Tưởng Bình Tu liền nhu hòa xuống.
Nhưng mà lúc này, Cát Tuấn Ích đột nhiên nói: "Cậu xác định là cậu có rất nhiều bạn trai à?"
Tưởng Bình Tu nhíu mày.
Cát Tuấn Ích nói: "Cha mẹ cậu lúc còn rất nhỏ đã qua đời, cậu cũng chỉ có một nãi nãi, nhưng nghèo khó xin trợ cấp của trường, cho vay giúp học tập gì đó, cậu cái gì cũng chưa xin, là có thể đi học bình thường được. Cậu đại bộ phận quần áo đều rất bình dân, nhưng nhìn đôi giày trên chân cậu này, ít nhất cũng hai ngàn... Tưởng Bình Tu, nói bạn trai gì chứ, cậu là bị bao nuôi chứ gì?
Tưởng Bình Tu sửng sốt, nhịn không được nhìn về phía giày mình: "Giày này của tôi tận hai ngàn?" giày này là Ngôn Cảnh Tắc mua tới cho cậu, cậu cảm thấy mang rất thoải mái liền vẫn luôn mang nó, thế nhưng tận hai ngàn? Này cũng quá đắt!
"Cậu giả bộ cái gì chứ?" Cát Tuấn Ích nói: "Đồng hồ trên tay cậu cũng không phải hàng rẻ tiền gì. Tưởng Bình Tu, tôi thiệt tình thực lòng mà thích cậu, nghĩ sẽ cùng cậu ở bên nhau, kết quả cậu thế nào? Đắm mình trong trụy lạc!"
Cát Tuấn Ích là thật sự tức giận, gã gióng trống khua chiêng theo đuổi Tưởng Bình Tu hai tháng, vốn tưởng rằng có thể dễ như trở bàn tay, kết quả Tưởng Bình Tu vẫn luôn không đáp ứng, hại gã mặt đều mất hết.
Mà nghe được Cát Tuấn Ích nói, biểu tình moi người xung quanh nhìn Tưởng Bình Tu cũng có chút thay đổi.
Tưởng Bình Tu lại nhìn đồng hồ trên tay mình, đồng hồ này thoạt nhìn vô cùng
bình thường, là Ngôn Cảnh Tắc vì để cậu canh thời gian học thi đại học đã mua, cậu cho rằng nhiều nhất là mấy chục đồng thôi, hóa ra cũng rất đắt sao?
Mà lúc này, bạn bèTưởng Bình Tu phát hỏa, giúp đỡ Tưởng Bình Tu nói: "Tưởng Bình Tu chưa từng nói qua cậu ấy nghèo."
"Tưởng Bình Tu lại không nghèo, mua đôi giày, mua cái đồng hồ thì có làm sao?"
Bọn họ và Tưởng Bình Tu cùng nhau học tập, Tưởng Bình Tu tuy rằng tương đối tiết kiệm, nhưng cũng nói qua rất nhiều lần mình cũng không nghèo.
Mấy ngày nay sau khi công khai tính hướng, Tưởng Bình Tu còn đề cập qua rất nhiều lần bạn trai cậu, hai người cảm tình khá tốt, dựa vào cái gì Cát Tuấn Ích đi lên liền nói "Bao nuôi"? Tưởng Bình Tu không phải người như vậy.
Bên này vây quanh một đám người, thậm chí ngay cả ban phụ đạo viên của Tưởng Bình Tu đều lại đây: "Đang làm gì đấy! Giải tán giải tán, lễ Giáng Sinh mà, đi hẹn hò đi chứ, quản người khác làm cái gì?"
Còn có một cô gái thích Tưởng Bình Tu nói: "Tưởng Bình Tu vẫn luôn đi làm công, cũng có thể kiếm tiền mà!"
"Làm công? Cậu ta không ở kí túc, mỗi ngày đều sống bên ngoài, nếu chỉ dựa vào làm công, phỏng chừng tiền thuê nhà cũng không đủ ấy? Ai biết cậu ta mỗi ngày buổi tối ngủ bên người nam nhân nào?" Cát Tuấn Ích nói.
Dù sao cũng không theo đuổi được Tưởng Bình Tu, gã liền tính toán bôi đen Tưởng Bình Tu một phen.
Gã không cùng Tưởng Bình Tu ở bên nhau, không thể là vì Tưởng Bình Tu chướng mắt gã được, mà là gã chướng mắt Tưởng Bình Tu mới phải.
"Em ấy ngủ bên người tôi, làm sao vậy?" Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Mọi người quay đầu đi, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi hướng tới bọn họ đi tới.
Người đàn ông trẻ tuổi này mặc áo khoác vàng nhạt, nút thắt không chút cẩu thả từ trên xuống dưới, trên cổ choàng một chiếc khăn quàng.
Đây là cách ăn mặc rất bình thường, nhưng hắn lớn lên quá mức xuất sắc, lại nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chẳng sợ Cát Tuấn Ích trên tay còn ôm một bó hoa hồng, hắn cũng không thấy được.
Tưởng Bình Tu nhìn thấy người này liền cười: "Cảnh Tắc ca!" Cười xong nghĩ đến đôi giày hai ngàn đồng trên chân mình, lại có điểm rối rắm.
Cậu lại không phải vận động viên, mang giày hai ngàn với mang giày hai trăm không khác nhau, sao lại mua giày đắt tiền như vậy cho cậu chứ?
Cậu hiện tại có hơi đau lòng!
"Anh là ai?" Cát Tuấn Ích hỏi.
"Tôi là bạn trai Tưởng Bình Tu." Ngôn Cảnh Tắc nói: "Đã sớm nghe nói có người ở dây dưa với bạn trai tôi... Chính là cậu à?"
Ngôn Cảnh Tắc khí tràng thoạt nhìn quá mạnh mẽ, Cát Tuấn Ích không hiểu sao mà có hơi yếu thế: "Anh