Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự nặng nề nhưng nghe tiếng hét của Tư Tuyết thì vẫn đưa tay đỡ lấy nàng. Tư Tuyết ngã thẳng xuống như vậy, rồi rơi vào một cánh tay mạnh mẽ.
Cảm nhận mình đã được đỡ, Tư Tuyết mới thở phào, cẩn thận mở mắt ra, lọt vào tầm mắt nàng là gương mặt tức giận của Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử, người ta rất nhớ ngài…” Tư Tuyết cảm thấy không ổn lắm, lập tức ôm cổ Quyền Mạch Ngự bắt đầu nũng nịu.
Dù sao vừa rồi nàng động thủ như vậy với Quyền Mạch Ngự, lỡ như lát nữa Quyền Mạch Ngự muốn so đo với nàng thì sao giờ…
Quyền Mạch Ngự trầm mặt, ước lượng cân nặng của Tư Tuyết, đúng là gầy hơn nhiều, lập tức nhíu mày.
“Việc đến mức này thì ngươi có trêu chọc trẫm thế nào cũng vô dụng.” Quyền Mạch Ngự nói lạnh như băng.
Khóe miệng Tư Tuyết hơi co rút.
Cái gì gọi là trêu chọc chứ? Không phải nàng chỉ nũng nịu chút thôi mà, đúng là một nam nhân không biết tình thú gì cả.
“Chủ tử, ta sai rồi…” Tư Tuyết tiếu tục dùng cách nũng nịu của mình, cả cái đầu của nàng cọ vào trước ngực của Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nắm chặt cổ áo Tư Tuyết, sắc mặt nàng cứng đờ, lập tức cảm thấy không ổn.
Một giây sau cả người Tư Tuyết đã bị Quyền Mạch Ngự nhấc bổng lên, đặt trên mặt đất, Tư Tuyết mất máy môi, muốn tiếp tục bổ nhào vào trong ngực của hắn.
“Đứng yên!” Quyền Mạch Ngự khẽ quát.
Động tác của Tư Tuyết dừng lại, ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự không hiểu lắm.
“Nhìn cái gì mà nhìn, trẫm bảo ngươi đứng tử tế.” Quyền Mạch Ngự hung hăng trừng Tư Tuyết.
Tư Tuyết giật mình, nén tức giận trong lòng, không vui mà trừng Quyền Mạch Ngự rồi đứng yên. Không phải chỉ là đứng thôi sao, ai không biết chứ? Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Thấy Tư Tuyết nghe lời như vậy thì lửa giận của Quyền Mạch Ngự không phát ra được, hắn nhổ Chi Huy từ trên gốc cây kia xuống, quay người đưa cho Tư Tuyết.
Tư Tuyết giật mình, đưa tay che mặt: “Chủ tử đừng đánh ta!”
Nhìn động tác của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự sững sờ, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép muốn đánh cho Tư Tuyết một cái: “Đánh chết ngươi luôn cho xong!”
Tư Tuyết uể oải buông tay xuống, ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, không nói gì.
“Cầm lấy!” Quyền Mạch Ngự đưa Chi Huy đến trước mặt Tư Tuyết, tức giận nói.
Tư Tuyết mấp máy môi, mặt đầy uỷ khuất nhận lấy Chi Huy. Sau khi cầm Chi Huy, Tư Tuyết bỏ nó vào vỏ đao bên hông mình.
Quyền Mạch Ngự nhìn động tác của Tư Tuyết thì sắc mặt càng nặng nề hơn.
Phát hiện Quyền Mạch Ngự đang nhìn mình, Tư Tuyết ngây người sau đó ngước mắt nhìn hắn, rồi lập tức đứng nghiêm.
“Ta vẫn đang đứng tử tế.” Tư Tuyết thành thật nói.
“Không cần đứng nữa, trở về cùng trẫm đi.” Sắc mặt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, đi đến bên cạnh Tư Tuyết.
Nghe lời nói của Quyền Mạch Ngự trái tim Tư Tuyết lập tức đập thình thịch.
“Ta vẫn đứng đây thôi.” Tư Tuyết kiên trì nói.
Quyền Mạch Ngự dừng chân lại, nghiêng đầu nhếch môi nhìn Tư Tuyết, lờ mờ có dấu hiệu nổi giận, Tư Tuyết đã nhận ra, nhưng vẫn không nói gì cả.
Nàng đến đây là để huấn luyện mà, không cần trở về nhanh như vậy đâu!
“Trẫm nói là quay về.” Quyền Mạch Ngự kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Tư Tuyết mấp máy môi, không nói gì.
Thấy Tư Tuyết như vậy thì cuối cùng Quyền Mạch Ngự cũng mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, tiên lên chuẩn bị bắt lấy Tư Tuyết.
“Chủ tử, ta không thể trở về, ta còn muốn huấn luyện nữa…” Tư Tuyết buồn bã nói, trong giọng nói trầm thấp chứa cả sự ấm ức.