Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
“Lăng Chiến, anh có nghiêm túc không đó?” Tư Tuyết không thể tin được nhìn Lăng Chiến.
Lăng Chiến cắn răng, quyết tâm: “Tôi cực kỳ nghiêm túc, phải xong trong năm phút, nếu không thì phạt thêm!”
Trong phút chốc nó như một tia sét giữa trời quang đánh vào đầu Tư Tuyết.
“Có phải vì tôi vừa hôn anh nên anh mới tức giận phải không? Nếu vậy thì sau này tôi không hôn anh nữa được không?” Tư Tuyết lập tức sốt ruột.
Người này sao lại như vậy chứ? Nói phạt là phạt luôn, rõ ràng trước đây hắn ta đối xử rất tốt với nàng mà. Nhưng nàng lại không dám tuỳ tiện phỏng đoán suy nghĩ của hắn ta.
Nghe Tư Tuyết nói vậy thì Lăng Chiến đỏ mặt, khẽ ho hai tiếng: “Khụ khụ, cũng không phải không thể hôn…”
“Vậy vì sao anh tức giận chứ?” Nhất thời Tư Tuyết nổi giận.
Bắt nàng chống đẩy năm trăm cái trong năm phút, chẳng lẽ nàng không cần mặt mũi nữa hả?
Lăng Chiến nghẹn lời.
“Bởi vì cô không những không chú ý an toàn của mình mà còn tuỳ tiện trêu chọc cộng sự nữa.”
Lúc này đến lượt Tư Tuyết cứng họng.
“Nhưng trước đây những lần tôi chọc anh, anh đều không tức giận mà, khi đó anh còn dọn dẹp giúp tôi nữa!” Tư Tuyết thở phì phò phản bác lại.
“Tôi…” Lăng Chiến vô thức mở miệng phản bác nhưng lại không biết nên nói gì.
Tư Tuyết cứ mở to mắt nhìn hắn.
“Trước kia vì phải hoàn thành nhiệm vụ nên không thể không đặt mình vào nguy hiểm, nhưng bây giờ cô lại tự làm vậy.” Lăng Chiến nhướng mày nói.
Nghe Lăng Chiến nói thế, Tư Tuyết phồng mặt lên, không quan tâm đến điều hắn vừa nói.
“Không phải chỉ là ngã thôi sao, có chết người đâu chứ.” Tư Tuyết nói với vẻ không phục.
Vốn dĩ Lăng Chiến đã định bỏ qua cho Tư Tuyết nhưng khi nghe thấy câu nói này thì hắn lại bị kích động, ngọn lửa tức giận bừng lên trong lòng hắn.
“Cô nói nghe đơn giản quá nhỉ, bây giờ chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu cô không thay đổi thói quen này mà lỡ xảy ra việc lớn thì sao đây! Cô xảy ra chuyện thì sao tôi cứu cô được chứ? Đến lúc cô bị đạn bắn thành tổ ong, đến lúc cô bị phanh thây thì làm sao tôi cứu cô được nữa? Cô…”
Lăng Chiến càng nói càng kích động, nói được một nửa thì ngừng lại nhìn Tư Tuyết, mở to miệng thở phì phò.
Mà Tư Tuyết cũng ngây người, cứ nhìn Lăng Chiến như vậy, trong lòng rất không cam tâm.
“Sao nào? Tôi cứ thích thế đấy thì sao? Có gì ghê gớm chứ, tôi lợi hại thế mà!” Tư Tuyết đột nhiên nổi giận, hét to vào mặt Lăng Chiến. Vào những lúc đó, cho dù Lăng Chiến không cứu nàng được thì tự nàng cũng có thể thoát thân mà.
Lăng Chiến hơi híp mắt nhìn Tư Tuyết.
“Năm trăm cái chống đẩy, bắt đầu tính giờ.” Ánh mắt Lăng Chiến lạnh lùng, hắn trầm giọng nói.
Tư Tuyết suýt nữa tức đến phun máu.
“Anh không thích tôi nữa phải không?” Tư Tuyết hét to với Lăng Chiến.
“Tôi…” Lăng Chiến không còn lời nào để nói.
“Anh không thích tôi nữa phải không?”
“Không phải không thích, tôi…”
Tư Tuyết tức giận đến mức thở phập phồng.
“Không cần nói gì nữa! Có phải anh không thích tôi nữa không? Anh cũng không chiều chuộng tôi nữa mà bắt đầu hung dữ với tôi rồi này! Còn bắt tôi chống đẩy năm trăm cái, muốn tôi mệt đến chết phải không hả?” Tư Tuyết không cho Lăng Chiến cơ hội nói chuyện, liên tục hét to.
Lăng Chiến thở dài bất đắc dĩ, không nói gì cả.
“Được rồi, muốn phạt tôi đúng không, tôi chấp nhận!” Tư Tuyết giậm chân một cái, cực kỳ khí phách. Ngay sau đó Tư Tuyết vén tay áo lên rồi nằm sát mặt đất.
Cơ thể nàng vừa khom xuống thì Lăng Chiến đột nhiên duỗi tay ra đỡ Tư Tuyết, Tư Tuyết lập tức sững sờ, cứ ngẩn người như vậy.