Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
Quyền Mạch Ngự nhìn nàng, cẩn thận đánh giá nàng một phen. Tư Tuyết đang mặc một bộ váy dài lộ ra cánh tay và chân trắng như tuyết, cách ăn mặc như vậy đúng là quá buông thả. Mái tóc dài của nàng đang tung bay theo chiều gió, đôi mắt sáng ngời của nàng đang nhìn cảnh vật xung quanh.
Hắn đưa nha đầu này bay lên cao như thế, nàng không những không sợ mà còn thích thú?
“Nha đầu này, ngươi không sợ sao?” Quyền Mạch Ngự nhịn không được hỏi một câu.
Tư Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn Quyền Mạch Ngự với vẻ hơi thắc mắc: “Sợ? Vì sao lại phải sợ?”
Đột nhiên ánh mắt của Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết lạnh đi mấy phần, đồng thời cũng càng thêm thâm thúy. Môi mỏng của hắn mím chặt, hắn không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Tư Tuyết mới giật mình nhận ra hành động vừa rồi của mình ngu ngốc đến thế nào. Trong mắt Quyền Mạch Ngự, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường không biết võ công, nàng nói nàng không sợ, như vậy không phải chứng tỏ nàng là một người can đảm hơn người thường sao.
Can đảm hơn người thường, chỉ có hai loại, hoặc là đã trải qua huấn luyện, hoặc là tên điên. Hiển nhiên, nàng là loại người phía trước.
“Mà này, ngài tên gì?” Tư Tuyết lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa mà bắt đầu nói chuyện với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự cúi đầu nhìn nàng, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi không biết trẫm sao?”
Tư Tuyết thành thật lắc đầu.
Điều này làm Quyền Mạch Ngự rất kinh ngạc, nữ nhân này vậy mà không biết hắn, nàng đứng trên Cô Vực Quốc mà lại không biết hắn ư? Mà trông nàng có vẻ không giống như đang nói dối.
“Quyền Mạch Ngự.” Im lặng cả buổi, Quyền Mạch Ngự chỉ nói ba chữ.
Tư Tuyết như đang suy nghĩ cái gì, gật đầu. Bây giờ nàng đã có vài manh mối, đầu tiên, nam nhân này là một người có võ công cao cường, là hoàng thượng của một đất nước là tên Vô Cực, tên là Quyền Mạch Ngự.
Trong lúc suy tư, Quyền Mạch Ngự đã đưa nàng xuống dưới đất.
Nơi này ở giữa sườn núi, vừa vặn có một cái hang động rất bí mật, Quyền Mạch Ngự đưa Tư Tuyết vào đó.
Vết thương của Tư Tuyết bị đụng phải, Tư Tuyết nhe răng trợn mắt một lát rồi mới trở lại bình thường.
Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự: “Ài, ngươi ở một mình trên núi này làm gì vậy?”
“Trẫm ở trong núi này bế quan, bên ngoài còn có thị vệ canh giữ. Vừa rồi mới xảy ra chuyện, ta tin họ sẽ chạy đến đây sớm thôi.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết và đáp.
Tư Tuyết hiểu ra. gật đầu.
Sau đó, Quyền Mạch Ngự ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên đùi của Tư Tuyết, nhíu mày. Hắn trầm giọng hỏi: “Vết thương này là do ám khí gây nên?”
Tư Tuyết hơi sững sờ, sau đó gật đầu: “Cứ cho là như vậy đi.”
Những người đuổi theo giết nàng đều là những người mà nàng rất tin tưởng nên nàng mới thiếu cảnh giác. Nếu có một ngày nàng có thể quay trở lại thì nhất định sẽ không tha cho chúng!
Nếu không nhờ có Lăng Chiến giúp đỡ, nàng chắc chắn sẽ không trốn thoát được.
Nghĩ đến Lăng Chiến, Tư Tuyết vô thức chạm vào chiếc đồng hồ bỏ túi ở trước ngực, trong lòng có chút an tâm. Thật may mắn, nó vẫn còn ở đó.
“Chờ trẫm một chút.” Nói rồi Quyền Mạch Ngự đứng dậy đi nhặt củi để đốt.
Sau khi trở về, Quyền Mạch Ngự nhóm lửa bên cạnh Tư Tuyết, lấy một con dao găm ở bên hông mình xuống.
Vừa thấy được con dao găm kia, con mắt của Tư Tuyết sáng rực lên, nàng nhịn không được huýt sáo.
“Con dao găm này không tệ nha.” Tư Tuyết cảm thán.
Thanh kiếm mà nam nhân này vừa sử dụng đã là một thanh kiếm tốt rồi, bây giờ lại đến con dao dăm này, nó cũng không kém hơn thanh kiếm kia chút nào. Đúng là một kẻ có tiền mà.