Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
“Sao ta lại quên nhỉ!” Thừa Ảnh vỗ đầu mình rồi nhìn sang Tư Tuyết làm Tư Tuyết bất ngờ, có cảm giác bất an.
“Hoàng thượng nói chúng ta phải đưa Tư Tuyết cô nương về trước khi trời tối, chúng ta đi nhanh đi.” Thừa Ảnh nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết bất ngờ.
“Làm gì vậy, ăn chút rồi hẵng về được không?” Tư Tuyết bất lực hỏi.
Gà của nàng sắp chín rồi, bây giờ còn thơm nữa, nàng ngửi mà đói đó.
Vân Hiên và Úy Dực gật đầu nhìn Thừa Ảnh, đã nướng lâu như vậy rồi mà không ăn thì tiếc lắm.
“Không còn kịp rồi, bây giờ tối rồi, hoàng thượng sẽ chém đầu ta.” Thừa Ảnh đứng lên sốt ruột đến mức giậm chân, nói xong Thừa Ảnh còn duỗi tay định bắt lấy tay Tư Tuyết nhưng chưa kịp động vào đã vội vã rụt tay lại, căng thẳng sốt ruột.
Sau đó Thừa Ảnh lại ngắt được một chiếc lá rất to, bọc cánh tay Tư Tuyết bằng lá cây, kéo tay nàng cách một lớp lá.
“Tư Tuyết cô nương, đi nhanh lên.” Thừa Ảnh vừa kéo vừa nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết không còn gì để nói.
“Vân Hiên, trói hắn lại cho ta, ta sẽ tha thứ chuyện ngươi đánh ta.” Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên sửng sốt rồi dứt khoát đứng dậy giữ Thừa Ảnh lại kéo hắn ta ra.
“Vân Hiên, ngươi đừng cản ta!” Thừa Ảnh hất Vân Hiên ra đánh nhau với hắn ta.
“Úy Dực, lại đây hỗ trợ!” Vân Hiên nhìn Úy Dực.
Úy Dực ngập ngừng một chút, nghĩ dù sao cũng do Tư Tuyết phân phó mà Tư Tuyết đã từng cứu mạng hắn ta nên hắn ta phải giúp Tư Tuyết.
Vì thế Úy Dực cũng đứng dậy hỗ trợ Vân Hiên bắt Thừa Ảnh.
Nếu chỉ có mình Vân Hiên thì Thừa Ảnh còn chống lại được nhưng thêm Úy Dực vào, không bao lâu sau Thừa Ảnh đã bị hai người trói vào thân cây bằng dây thừng.
“Này! Các ngươi thả ta ra!” Thừa Ảnh nhìn về phía hai người hô lớn, giãy dụa không ngừng.
“Đáng đời.” Úy Dực nhìn Thừa Ảnh, khoanh tay thì thầm.
Vân Hiên cười nhìn sang Thừa Ảnh, bộ dạng bị trói của hắn ta làm Vân Hiên cười sảng khoái hơn nữa.
“Ha ha ha! Ngươi nhìn ngươi đi, uất ức muốn chết!” Vân Hiên cười ha ha cười nhạo thẳng thừng.
Nhìn Vân Hiên, Thừa Ảnh tức nổi trận lôi đình.
“Vân Hiên! Ngươi thả ta ra nhanh lên! Ngươi đừng vội đắc ý, không biết năm đó ai là người bị ta đánh đến mức không đứng nổi!” Thừa Ảnh vừa giãy dụa vừa quát Vân Hiên.
Nghe Thừa Ảnh nói, Úy Dực và Tư Tuyết đều nhìn về phía Vân Hiên.
“Ngươi nói vậy có thấy xấu hổ không? Cuối cùng ai không đứng nổi, ngươi nói rõ ta nghe thử xem!” Vân Hiên tức giận đứng phắt dạy trừng mắt nhìn Thừa Ảnh.
“Chẳng phải là ngươi à, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.” Thừa Ảnh khinh miệt.
Vân Hiên suýt tức chết, xắn tay áo lên đi về phía trước.
“Ta kêu cha gọi mẹ? Không biết ai là người ôm đùi ta xin tha!” Vân Hiên thở phì phì nói.
Tư Tuyết chớp mắt lén nhích lại gần Úy Dực thì thầm hỏi: “Cuối cùng năm đó đã đánh thế nào vậy, ai thắng?”
Nghe Tư Tuyết hỏi, Úy Dực sửng sốt rồi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tư Tuyết đang tò mò nhìn mình.
“Khụ khụ.” Úy Dực ho khan rồi thì thầm trả lời: “Thật ra hai người họ không đứng nổi nữa, sắp chết rồi.”