Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
“Nàng đang đánh trống lảng à?” Quyền Mạch Ngự im lặng một lúc rồi trầm giọng hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, Tư Tuyết sửng sốt, đánh trống lảng gì?
Tư Tuyết chưa kịp lên tiếng, Quyền Mạch Ngự đã bắt lấy cổ tay nàng rồi xoay người đè lên người Tư Tuyết.
Tư Tuyết bất ngờ nhìn Quyền Mạch Ngự, duỗi tay định đẩy Quyền Mạch Ngự ra nhưng tay kịp cũng bị bắt lấy, hai tay bị đặt lên đỉnh đầu.
“Nàng chột dạ đúng không?” Mắt Quyền Mạch Ngự sáng như đuốc nhìn Tư Tuyết chằm chằm.
“Đâu có, ta chột dạ làm gì, ta là người quang minh lỗi lạc." Tư Tuyết tức đến bật cười.
Người này hẹp hòi thật đó.
Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu không nói gì, Tư Tuyết cũng lười giải thích với hắn. Tay giãy dụa liên tục nhưng không có tác dụng gì. Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự đang ấn tay nàng, sau đó lại tiếp tục cố gắng rút tay ra.
“Tư Tuyết.” Bỗng dưng Quyền Mạch Ngự gọi Tư Tuyết.
Động tác của Tư Tuyết ngừng lại nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, thế thì nàng sẽ là người của ta, không ai có thể cướp nàng đi được.” Quyền Mạch Ngự im lặng một chốc rồi nói với Tư Tuyết, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tư Tuyết sửng sốt nghe Quyền Mạch Ngự nói.
“Ta sẽ giải thích rõ ràng với Lăng Chiến, ngài không cần phải làm vậy.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự im lặng không nói gì, Tư Tuyết thấy bất đắc dĩ.
“Ta đã nói rồi, ta căng thẳng, ta nói với ngài này, ngài đừng làm loạn nữa.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự nghiêm túc nói.
Nói rồi nàng giật tay thật mạnh. Lần này Quyền Mạch Ngự đã nới lỏng nên Tư Tuyết có thể giật một cách dễ dàng.
Tư Tuyết duỗi tay ôm Quyền Mạch Ngự để Quyền Mạch Ngự nằm xuống bên cạnh mình rồi lại kéo chăn lên, Quyền Mạch Ngự vẫn im lặng không nói câu nào.
Lúc Tư Tuyết nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, bỗng dưng Quyền Mạch Ngự lại xoay người đưa lưng về phía Tư Tuyết, hơn nữa còn lăn rất mạnh làm Tư Tuyết ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn.
“Bây giờ ta giận rồi.” Quyền Mạch Ngự rầu rĩ nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết thấy cạn lời. Một lát sau, Tư Tuyết duỗi tay xoay người hắn lại để hắn đối diện với mình, sau đó hôn lên má Quyền Mạch Ngự một cái.
“Ừm, ta dỗ xong rồi.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự: “…”
Tư Tuyết chớp mắt nhìn nét mặt của Quyền Mạch Ngự, nhịn không được bật cười.
“Còn giận không? Thế hôn thêm cái nữa.”
Nói rồi Tư Tuyết lại hôn lên má Quyền Mạch Ngự một cái. Hôn xong nàng nhìn mặt Quyền Mạch Ngự, vẫn còn bực mình.
“Khó dỗ thế à?” Tư Tuyết hỏi trêu.
Quyền Mạch Ngự hừ lạnh: “Không có tâm gì hết.”
Tư Tuyết thở dài duỗi tay xoa mặt Quyền Mạch Ngự, ngập ngừng một lúc rồi hôn lên môi Quyền Mạch Ngự.
Lần này sau khi hôn xong, Tư Tuyết lại nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết im lặng một hồi, cuối cùng hắn duỗi tay ôm Tư Tuyết vào lòng mình: “Thôi bỏ đi, tha cho nàng đó.”
Tư Tuyết ngạc nhiên, sau đó vùi vào lòng Quyền Mạch Ngự, bật cười.
Sự thật chứng minh không có gì mà hôn không thể giải quyết được, một cái không được thì hai cái, hai cái không được thì ba cái…
"Chủ tử, ngủ ngon." Tư Tuyết cười cười thì thầm với Quyền Mạch Ngự.