Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 226




Hàn Hâm mở rương ra, tuỳ tiện đếm mấy lần rồi không đếm nữa: “Được rồi được rồi, đủ rồi, tiền đủ rồi.”

Sao y lại quên được bọn họ chỉ cần một vạn lượng bạc thôi nhỉ, từng này bạc sao thiếu được chứ, y còn không cần đếm nữa.

“Tiểu huynh đệ đợi đã, hay ngươi đếm lại bạc đi, bán một trăm bắp cải trắng này cho ta được không?” Người đến sau thở hổn hển nói.

“Vị công tử này, đã có người mua cho tiểu nữ rồi, công từ đừng tốn kém nữa.” Tư Tuyết cười nói với hắn ta.

Nghe Tư Tuyết nói vậy, người đến mua cải trắng kia lập tức vui vẻ không chịu được, những người còn lại thì cực kỳ tuyệt vọng.

“Tiểu Bản cô nương, đến một cơ hội nho nhoi bọn ta cũng không có được sao?” Có người lên tiếng hỏi, giọng nói dường như sắp khóc đến nơi rồi.

Tư Tuyết thở dài, ngước mắt nhìn về phía người đó: “Xin lỗi, bây giờ Tiểu Bản đã là người của vị công tử này rồi.”

Nói rồi Tư Tuyết đi về phía bên cạnh nam nhân vừa mua một trăm bắp cải trắng của nàng.

Nam nhân kia nở nụ cười, kích động đến mức không nói thành lời.

Khóe miệng Tư Tuyết nở nụ cười nhạt, đưa tay muốn nắm lấy tay của hắn ta, ngay lúc sắp đụng đến thì tay của Tư Tuyết đã bị một cánh tay hữu lực bắt lấy rồi kéo lại, Tư Tuyết lập tức sững người.

Nàng ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng bên cạnh mình, Tư Tuyết bị dọa sợ ngay tức khắc.

“Chủ, chủ chủ…” Tư Tuyết há to miệng, liên tiếp nói mấy chữ “chủ”, nhưng không thể thốt ra từ chủ tử một cách hoàn chỉnh.

Quyền Mạch Ngự cứ nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết: “Lặp lại lần nữa, là người của ai?”

Tư Tuyết bị doạ tim đập thình thịch, cúi đầu không nói gì.

Vân Hiên và Hàn Hâm nhìn thấy Quyền Mạch Ngự thì cũng đã bị dọa sợ.

“Hoàng…” Suýt nữa thì Hàn Hâm đã thốt lên, Vân Hiên vội vàng vỗ y thì mới ngăn được y lại, Hàn Hâm lập tức ngậm miệng.

“Ngươi là ai vậy, buông nàng ra, đây là phu nhân của ta.” Người mua cải trắng kia lấy lại tinh thần, quát lên với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự nhíu mày, một tay khác cong lại, chụp thẳng vào cổ người nọ, Tư Tuyết giật mình, bắt lấy cánh tay của Quyền Mạch Ngự, nắm chặt.

“Chủ tử đừng, hắn ta là thần dân của ngài mà.” Tư Tuyết dùng giọng nói chỉ có Quyền Mạch Ngự nghe thấy để nói.

Quyền Mạch Ngự không để ý đến nàng, vẫn tiếp tục muốn giết người kia, Tư Tuyết lại tiếp tục giữ chặt lấy cánh tay của hắn.

“Ngươi là ai, mau buông nàng ấy ra!”

“Đúng! Thả nàng ra!”

Tất cả mọi người xung quanh đều hét lên với Quyền Mạch Ngự.

Mặc dù trên người Quyền Mạch Ngự phát ra khí lạnh khiến bọn họ tê dại cả da đầu, căn bản không dám tới gần nhưng vì Tiểu Bản cô nương, bọn họ không sợ gì cả.

Quyền Mạch Ngự hơi ngước mắt lên, nhìn xung quanh một vòng.

“Đều là người muốn lấy nàng ấy sao?” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt hỏi.

“Không phải, không phải.” Tư Tuyết vội vàng ôm lấy Quyền Mạch Ngự, đề phòng hắn tiến lên giết hết bọn họ.

“Không hỏi ngươi.” Quyền Mạch Ngự liếc Tư Tuyết một cái, lạnh lùng nói.

Tư Tuyết lập tức im lặng, không nói thêm gì nữa.

“Đúng, bọn ta muốn lấy nàng ấy đấy thì sao nào, ngươi dám nói ngươi không muốn không?”

“Đúng vậy, bọn ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, người đến đây đều muốn lấy nàng ấy hết!”

Đúng là được mọi người hưởng ứng mà, một người nói muốn lấy Tư Tuyết thì những người khác đều phụ hoạ muốn lấy Tư Tuyết, Tư Tuyết lập tức cảm thấy mình đang ôm lấy một núi băng.