Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
“Chủ tử….” Ánh mắt Tư Tuyết mơ màng nhìn Quyền Mạch Ngự, giọng khàn khàn.
Quyền Mạch Ngự nghe mà đau lòng.
“Chủ tử, bên phía Tôn Thất có băng và nước được vận chuyển từ tuyết sơn, ngài đến đó được không, ta thật sự rất khó chịu.” Tư Tuyết bám hai tay lên trên, nói với Quyền Mạch Ngự.
Tôn Thất sưu tầm những thứ này là để tra tấn phạm nhân trong thủy lao. Bây giờ với nàng đó lại là thứ có thể cứu mạng.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự nhíu chặt mày.
“Tư Tuyết, ngươi vẫn đang sốt.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Đến lúc đó vừa nóng vừa lạnh, sao Tư Tuyết có thể chịu nổi.
“Nhưng ta khó chịu…” Tư Tuyết cố gắng cắn chặt răng, mặt đỏ ửng bất thường, thở hổn hển nói với Quyền Mạch Ngự: “Ta cảm thấy ta sắp chết…”
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự càng ngày càng khó nhìn, im lặng hồi lâu.
Tất nhiên hắn biết trong tình huống này, biện pháp tốt nhất là hắn làm thuốc giải cho Tư Tuyết nhưng hắn biết chắc chắn Tư Tuyết sẽ không đồng ý.
“Được, trẫm sẽ cho người đi chuẩn bị.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết vội vàng gật đầu thật mạnh.
Sau đó thoáng chốc Quyền Mạch Ngự đã cho người mang băng đến rồi đích thân bỏ vào nước của Tư Tuyết.
Nhìn môi Tư Tuyết lạnh tím tái, tim hắn giống như bị một thanh dao cùn cứa liên tục, hết lần này đến lần khác.
Không biết đã ngâm bao lâu, Quyền Mạch Ngự nhìn ngón tay Tư Tuyết trắng bệch ra, càng đau lòng hơn nữa.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa? Còn khó chịu không?” Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết, trầm giọng hỏi.
“Đỡ hơn rồi…” Tư Tuyết thì thầm, giọng yếu ớt không có sức.
Quyền Mạch Ngự cắn chặt răng, duỗi tay sờ trán Tư Tuyết, không nóng nhưng rất lạnh.
“Được rồi, ra ngoài đi, đừng ngâm nữa.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Nàng đã ngâm suốt mấy canh giờ, không biết đã thêm bao nhiêu khối băng rồi.
Phải biết rằng, những khối băng đó được vận chuyển từ vùng cực lạnh.
“Ừm.” Tư Tuyết nói, giọng khàn khàn.
Quyền Mạch Ngự cảm thấy hình như Tư Tuyết không được tỉnh táo lắm, trông nàng yếu ớt không có chút sức lực nào nên hắn tự ôm Tư Tuyết lên.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh đèn dầu le lói.
Quyền Mạch Ngự nhìn không được rõ lắm nhưng vẫn lau khô toàn thân Tư Tuyết một cách thật cẩn thận.
“Giơ tay.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói, giọng cực khàn.
Tư Tuyết ngoan ngoãn giơ tay, động tác rất máy móc.
Có trời mới biết việc lau mình mặc quần áo cho Tư Tuyết dày vò hắn đến nhường nào.
Khi hắn mặc xong mảnh quần áo cuối cùng cho Tư Tuyết, Tư Tuyết ngã vào vòng tay hắn.
Quyền Mạch Ngự sửng sốt, sau đó ôm Tư Tuyết, cúi đầu nhìn thoáng qua, Tư Tuyết đã ngủ rồi. Sau đó Quyền Mạch Ngự bế Tư Tuyết lên đặt trên giường, đắp chăn cho nàng rồi mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Tư Tuyết thức giấc, nàng phát hiện hình như mình bị cảm, cứ hắt xì mãi.
Sáng sớm Thanh Nha đã đến thăm nàng rồi kể mọi chuyện cho nàng nghe làm nàng đỏ mặt.
Hai ngày nữa trôi qua, họ hàng của Tư Tuyết đến thăm nàng làm Tư Tuyết sợ đến mức không biết phải làm sao, cuối cùng nhờ Thanh Nha nói cho nàng nghe nên giải quyết thế nào.
Thời gian cứ dần trôi, ngày nào Tư Tuyết cũng lang thang ở điện Cô Tinh nhưng lâu rồi Quyền Mạch Ngự không đến.
Tư Tuyết nghĩ, đã đến lúc nàng nên đi rồi.
Sáng sớm, Tư Tuyết ăn sáng xong thì đến tẩm điện của Quyền Mạch Ngự tìm hắn. Đứng ngoài cửa, hít vài hơi thật sâu rồi duỗi tay gõ cửa.