Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
Tình trạng này kéo dài đến vài ngày, mỗi ngày Tư Tuyết đều phải ăn các loại thuốc bổ, một hơi uống hết mấy bát.
Thanh Nha thấy Tư Tuyết uống như vậy sẽ hư dạ dày mất, mà Tư Tuyết luôn nói mấy cái này là thuốc bổ thì có gì phải sợ.
Rốt cuộc tới ngày thứ tư, Tư Tuyết ăn đồ bổ quá mức nên lên cơn sốt. Thanh Nha dịch góc chăn cho Tư Tuyết, đưa tay sờ cái trán của nàng, thấy nóng quá nên Thanh Nha cũng cuống lên.
Sau đó, Thanh Nha đi tìm các thái y nhưng họ đều không biết làm thế nào.
Nội điện.
Quyền Mạch Ngự ngồi trong điện, tứ đại hộ vệ đang đứng giữa đại sảnh. Họ ở đây để báo cáo những việc xảy ra trong những ngày vừa qua.
Vân Hiên lén đi tới bên cạnh Úy Dực, nói nhỏ: "Này, Úy Dực, mấy ngày nay thị nữ của Tư Tuyết đều đến chỗ thái y bốc thuốc, ngươi nói xem có phải Tư Tuyết bị bệnh không?"
Vân Hiên không nói lớn nhưng trong điện rất yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy, nhất thời tất cả đều nhìn về phía Vân Hiên. Hắn ta ngây ngẩn cả người.
Tại sao ngay cả Hoàng thượng cũng nhìn mình luôn?
"Vân Hiên, ngươi mới vừa nói gì?" Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
"Thuộc hạ không nói gì hết." Vân Hiên cho là mình phạm sai lầm, vội vàng cúi đầu, không chịu nói thật.
"Nói!" Giọng nói của Quyền Mạch Ngự rất lạnh lùng.
Mọi người cùng lúc run người lên.
"Thuộc hạ nói ạ. Mấy gần đây Thanh Nha luôn tới mời thái y bốc thuốc, không biết có phải là Tư Tuyết bị bệnh không!" Vân Hiên nhắm mắt lại, thấy chết không sờn mà hét lên.
Lúc nói chuyện chính sự, hoàng thượng không bao giờ cho phép họ nói chuyện phiếm. Lát nữa thể nào hắn ta cũng bị Hoàng thường đán cho một chưởng bay ra ngoài cho coi, hắn phải đến chỗ Tư Tuyết tính sổ mới được.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ Quyền Mạch Ngự lại đứng dậy rời khỏi đại điện.
"Có chuyện gì vậy?" Vân Hiên nhìn theo bóng lưng Quyền Mạch Ngự đi ra ngoài, không nhịn được nghi ngờ hỏi.
Úy Dực cũng khó hiểu lắc đầu, còn Hi Thần thì cắn chặt răng. Chết tiệt, không phải Tư Tuyết chỉ theo Hoàng thượng đến sa mạc Lôi Nham một chuyến thôi à, sao lại mê hoặc Hoàng thượng đến mức này?
Nàng ta phải tiêu diệt Tư Tuyết, chắc chắn phải tiêu diệt Tư Tuyết, không thể để cho Tư Tuyết tiếp tục mê hoặc Hoàng thượng.
Quyền Mạch Ngự đi tới chỗ ở của Tư Tuyết, vừa đi đến cửa thì Thanh Nha chạy đến, cái đầu của nàng ấy đụng phải người Quyền Mạch Ngự.
"A!" Thanh Nha đâm sầm người vào Quyền Mạch Ngự rồi ngã xuống mặt đất cái rầm, quyển sách thuốc trong tay cũng rơi xuống đất.
Vừa rồi nàng ấy chạy quá nhanh nên không nhìn thấy trước mặt mình có người.
Thanh Nha ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Quyền Mạch Ngự thì hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống đất run rẩy cầu xin: "Hoàng, Hoàng thượng... Nô tỳ biết sai rồi, xin Hoàng thượng thứ tội."
Quyền Mạch Ngự nhìn quyển sách thuốc đang nằm dưới chân Thanh Nha, hai đầu lông mày chau lại.
"Đưa sách cho trẫm." Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Thanh Nha sửng sốt một chút, sau đó lập tức đáp vâng, hai tay run rẩy nhặt sách thuốc lên dâng sách cho Quyền Mạch Ngự.
Sau khi lấy quyển sách thuốc, Quyền Mạch Ngự lật xem một lượt. Trong này đề cập tới những thứ liên quan tới các dược liệu uống nhiều sẽ phát nhiệt, bên trong còn kẹp một tờ giấy. Quyền Mạch Ngự đọc một lúc thì hai mày càng nhíu chặt hơn.
"Quỳ thủy là cái gì?" Quyền Mạch Ngự nhìn Thanh Nha, hỏi.
"Thưa Hoàng thượng, chính là cái đó... là cái mỗi tháng có một lần của nữ tử..." Thanh Nha run rẩy trả lời, rất là thẹn thùng.
Nàng ấy còn chưa nói hết lời thì Quyền Mạch Ngự đã biết đó cái gì, ho hai tiếng.
"Được, trẫm biết rồi." Quyền Mạch Ngự thản nhiên nói.
Thanh Nha lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
"Của ngươi hay là Tư Tuyết?" Quyền Mạch Ngự im lặng một lát, lại hỏi.