Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, ánh mắt rất nặng nề, không mang theo một cảm xúc nào, hắn tiếp tục tăng tốc bước chân.
Lần này Tư Tuyết ngừng lại, không đuổi theo nữa.
Vân Hiên và Úy Dực đứng ở phía sau im lặng quan sát, thấy vậy thì sững người, cũng ngừng bước chân lại.
"Chủ tử, có phải ngài đã ghét ta rồi không? Có phải ngài không còn thích ta nữa? Ta rất phiền đúng không? Ta đã làm ngài cảm thấy ta rất đáng ghét, vậy được rồi, ta sẽ không..." Giọng nói của Tư Tuyết gần như muốn khóc.
Trái tim của Quyền Mạch Ngự chợt trở nên chua xót.
Không đợi Tư Tuyết nói xong, Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn Tư Tuyết.
"Còn không mau qua đây!" Quyền Mạch Ngự tức giận nói.
Hắn thật sự đấu không lại nha đầu này, hắn chịu không nổi khi thấy nàng tủi thân.
Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó lập tức nở nụ cười, toàn bộ những sự ấm ức trước đó của nàng đã tan thành mây khói. Nàng cười híp mắt chạy tới bên người Quyền Mạch Ngự rồi khoác lên cánh tay của hắn.
Nhìn động tác của Tư Tuyết, ánh mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, không nói gì.
Hôm nay Tư Tuyết quấn lấy hắn thì thế nào, ngày mai nàng vẫn muốn đi thôi.
Lúc trước hắn không nên hờn dỗi nói cái gì mà sẽ không ngăn nàng, hắn nên trói luôn Tư Tuyết vào bên cạnh mình, bất kể là dùng mánh khóe gì.
"Chủ tử, đau..." Tư Tuyết duỗi cái tay vừa bị Quyền Mạch Ngự đánh, nhỏ giọng nói.
Vân Hiên thấy Tư Tuyết mới đó mà đã dỗ được Quyền Mạch Ngự thì thầm thở phào một hơi, nhưng đồng thời hắn cũng bỗng dưng có cảm giác hơi buồn phiền và khó chịu.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, Tư Tuyết chớp chớp đôi mắt ướt sũng. Bộ dạng này của nàng quả thực như là không còn ai đáng thương hơn nữa.
"Đừng tưởng trẫm để ngươi đi bên cạnh nghĩa là đã tha thứ ngươi." Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn không để ý tới tay của Tư Tuyết mà tiếp tục bước đi. Chẳng qua hắn không lại đi nhanh như hồi nãy mà chịu cho Tư Tuyết kéo cánh tay của mình.
Tư Tuyết trề môi, vẻ mặt rất ấm ức nhưng cũng không tiếp tục nói gì khác, cứ như vậy mà dựa vào Quyền Mạch Ngự, trên khuôn mặt đầy sự hạnh phúc.
Nếu dùng một cụm từ để hình dung thì đó chính là một con chin non ép vào người.
Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự rất nặng nề, im lặng hồi lâu, hắn đưa tay nắm lấy tay của Tư Tuyết. Tư Tuyết lập tức giật mình, ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự không nói một câu nào, bàn tay của hắn chạm vào mu bàn tay của Tư Tuyết, nhẹ nhàng xoa, Tư Tuyết liền ngây ngẩn cả người.
Sau khi xoa nhẹ một lúc, Quyền Mạch Ngự cứ nắm chặt tay Tư Tuyết như thế, dẫn nàng đi.
"Chủ tử..." Tư Tuyết cười cười, nhỏ giọng kêu Quyền Mạch Ngự.
Lão này thật là, trước đó còn tức giận như vậy, bây giờ thì...
"Câm miệng, trẫm không có ý định nói chuyện với ngươi." Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói, không nhìn Tư Tuyết cái nào.
Tư Tuyết cúi đầu xuống, mím môi lại, ồ một tiếng rồi không nói gì thêm, cứ để Quyền Mạch Ngự dắt nàng đi như vậy.
Vân Hiên và Úy Dực ở phía sau nhìn Quyền Mạch Ngự kéo Tư Tuyết đi.
"Vân Hiên, ngươi có cảm thấy Tư Tuyết và Hoàng thượng rất xứng đôi không?" Úy Dực nhìn một chút, đột nhiên bật cười, hỏi Vân Hiên.
Nghe Úy Dực hỏi, Vân Hiên sửng sốt một chút, sau đó nhìn bóng lưng của hai người rất lâu.
"Chẳng xứng đôi chút nào!" Vân Hiên hừ một tiếng, nhếch miệng lên khinh thường nói: "Hoàng thượng là người có thân phận gì, Tư Tuyết có chỗ nào xứng với ngài ấy?"
Nói xong, Vân Hiên lại hừ thêm cái nữa.
Nghe Vân Hiên nói thế, Úy Dực tỏ ra không vui mà nhìn Vân Hiên.
"Tư Tuyết có chỗ nào mà không xứng với Hoàng thượng, ta thì cảm thấy rất tốt. Tư Tuyết cô nương thậm chí có cả năng lực cùng sánh vai với Hoàng thượng nữa đấy." Úy Dực nói với Vân Hiên.