Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
“Ừm?” Nghe thấy Tư Tuyết gọi mình, Quyền Mạch Ngự thấp giọng đáp lại, ngón tay cởi nút thắt áo của Tư Tuyết.
“Chủ tử, ngài định làm gì vậy?” Hô hấp của Tư Tuyết rất nặng nề, nàng cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.
Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự sâu thẳm, hắn không nói gì, bàn tay thô bạo xé rách quần áo của Tư Tuyết.
Tiếng “Xoẹt” vang lên, quần áo của Tư Tuyết rách thành hai.
“Á! Chủ tử, ngài làm gì vậy?!”
Lại là tiếng quần áo bị xé rách.
“Chủ tử, sao ngài lại xé quần áo của ta?! Chủ tử…”
Cơ thể của Tư Tuyết không ngừng động đậy, nàng hét lên một tiếng. Đột nhiên hai tay nàng bị Quyền Mạch Ngự nắm chặt rồi đè mạnh xuống giường, do dùng lực quá lớn nên dây chằng của Tư Tuyết bị kéo, nàng lập tức đau đớn hét lên. Nhưng cũng may nàng có luyện võ nên cũng không có vấn đề gì.
“Tư Tuyết, ngươi cứ tiếp tục giả ngu nữa cho trẫm xem?” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Chuyện đã đến mức này, nếu Tư Tuyết giả ngu nữa thì hắn cũng sẽ không buông tha nàng.
Giờ thì Tư Tuyết không thể giả bộ được nữa, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Nàng biết Quyền Mạch Ngự không dễ lừa.
“Chủ tử, ngài đừng ép buộc ta như vậy.” Hai tay của Tư Tuyết giãy dụa một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói với Quyền Mạch Ngự.
Trong nháy mắt, hai con mắt của Quyền Mạch Ngự có chút lạnh lẽo.
“Chủ tử, ta không thể tiếp nhận… Đây là lần đầu tiên của ta.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, nói từng chữ một.
Các ngón tay của Quyền Mạch Ngự chợt nắm cổ tay của Tư Tuyết thật chặt, dùng lực rất mạnh làm cho Tư Tuyết đau đến mức muốn hét lên.
“Đúng là mất hứng!” Quyền Mạch Ngự tức giận nói.
“Vâng vâng vâng, là do ta mà ngài mất hứng.” Tư Tuyết vội vàng gật đầu thừa nhận.
Nhưng Quyền Mạch Ngự vẫn không buông nàng ra.
“Ngươi mau đem tất cả số tiền thắng được ra đưa cho trẫm, hoặc là tiếp tục.” Quyền Mạch Ngự tiếp tục tới gần Tư Tuyết, lạnh lùng nói.
Tư Tuyết sững sờ, sau đó Tư Tuyết bắt đầu kịch liệt giãy dụa, nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Quyền Mạch Ngự, ngài mau buông ra cho ta! Ngài tưởng ngài là ai! Sớm muộn gì lão nương cũng phải đi!” Thực sự Tư Tuyết có chút tức giận.
Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự trầm xuống.
“Câm miệng.”
Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó nàng nghiến răng nghiến lợi mở miệng muốn nói.
“Trẫm đã nói ngươi mau câm miệng lại!” Quyền Mạch Ngự hét lớn một tiếng.
Lần này, Tư Tuyết thực sự đã bị dọa sợ, nàng sững sờ nhìn Quyền Mạch Ngự.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có ai dám hét lên như vậy với nàng, ngay cả Lăng chiến cũng chưa từng quát tháo nàng. Quyền Mạch Ngự là gì, mà lại dám hung dữ với nàng chứ.
Dù nàng được người ta nhặt được, không có người thân, nhưng nàng cũng được người khác che chở.
“Ngài mới là người câm miệng! Ngài cho rằng lão nương không có ai che chở sao? Mau buông ta ra! Buông ra cho ta!” Tư Tuyết hoàn toàn tức giận, liều mạng giãy giụa, thậm chí co lại đầu gối chuẩn bị đá Quyền Mạch Ngự, lại bị hắn dùng đầu gối đè chặt xuống giường.
Tư Tuyết đã quên rằng nơi này là thời cổ đại, nàng vẫn cho rằng còn có Lăng Chiến bảo vệ mình.
“Tư Tuyết, trẫm sẽ nói một lần cuối cùng, mau câm miệng lại.” Quyền Mạch Ngự đã mất đi một tia kiên nhẫn cuối cùng, giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lùng. Hắn sẽ không dung túng cho nữ nhân này nữa, hắn cũng lười nói nhảm với nàng.
Hiện tại biện pháp tốt nhất để trị nàng chính là đè nàng xuống giường, làm đi làm lại cho đến khi nàng cầu xin mới thôi, chứ nói chuyện mềm mỏng với nàng thì hoàn toàn vô dụng.
“Không câm miệng, ta không câm miệng đấy, ngài buông ra!” Tư Tuyết hét to lên.