Sủng Phi - Triêm Y

Chương 46




Ngày hôm đó Mộ Tịch Dao thức dậy sớm, tiễn Tông Chính Lâm xuất môn, sau đó ở trong viện tu sửa bồn hoa hạnh nàng trồng đoạn thời gian trước . Nhược Lan đang đưa cây kéo, lại thấy Triệu ma ma mang theo Thư Đào đến.
”Nô tì thỉnh an trắc phi.” Mộ Tịch Dao cho nàng ta đứng lên, liền nghe Triệu ma ma nói thứ muội của Đường thị cầu kiến ở ngoài phủ, muốn gặp đích tỷ, nhân tiện đến vấn an Trắc phi.
Mộ Tịch Dao có chút nghĩ, trong đầu nàng không có chút ấn tượng gì với thứ muội của Đường Nghi Như, chắc là một người không liên quan. Không có chút hứng thú nào, cũng không khó xửa nàng ta, để nàng ta tiến vào.
“Chào hỏi thì miễn đi, trực tiếp dẫn đến gặp Đường thứ phi là được rồi.”
Qua một khoảng thời gian lại nghe thấy Nhược Lan trở về nói, trên đường gặp phải Thư Sách tiễn một cô gái trẻ tuổi ra hậu viện, vừa khéo gặp ngay phải điện hạ từ Đan Như Uyển đến thư phòng. Hai người sau khi hành lễ cung tiễn điện hạ rời đi hình như xảy ra tranh chấp. Cuối cùng nữ tử kia đắc ý ra khỏi cửa phủ, khiến Thư Mi nổi giận đùng đùng quay về Thư Oái Uyển báo tin.
Mộ Tịch Dao khé nhíu mày. Thứ muội của Đường Nghi Như đến phủ thăm hỏi, nhưng không phải là đến nịnh nọt, lại tan rã trong không vui. Đường thị tại Thịnh Kinh mặc dù tốt hơn Vu thị một ít, nhưng cũng không đến nỗi không để phủ hoàng tử vào trong mắt. Đích tỷ ở trong phủ tuy chỉ là thứ phi, nhưng cũng vẫn coi như là nội quyến hoàng gia. Tại sao lại không coi ra gì .
Đường Nghi Như và thứ muội của nàng ta quả thật có chút khác thường, có lẽ có chút đáng để tìm tòi nghiên. Đáng tiếc hôm nay nhân thủ không đủ, không thể tránh khỏi tai mắt của Tông Chính Lâm, chỉ có thể bị động yên lặng theo dõi biến động. Chỉ có thể đợi đến thời gian được ra cung lập phủ đệ, mới có thể lén lút thu xếp nhân thủ, tránh tai mắt của Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao tuy không rõ lắm, nhưng vẫn biết một ít.
Mấy ngày sau đã đến hai tám tháng chạp , hai ngày nữa sẽ là gia yến đêm 30 trong cung. Đại quản sự trong phủ đã đem danh mục quà tặng cho các cung các phủ đến Đan Nhược Uyển để Mộ Tịch Dao xem qua, xem còn cần tăng giảm gì hay không. Mộ Tịch Dao nhìn qua loa, cẩn thận nghĩ, liền dùng bút mực phác họa mấy chỗ, có thêm một chút đồ lễ mà Giai Nghệ phường đã chuẩn bị, giao cho Điền Phúc Sơn trong hai ngày đưa đến các nơi cho đúng hạn.

Điền Phúc Sơn vốn tưởng rằng đây là lần đầu tiên trắc phi chủ trì công việc vặt trong phủ, tuổi nàng còn trẻ, chắc hẳn kinh nghiệm còn ít. Nhưng không ngờ mấy chỗ nàng thay đổi lại có vẻ hợp lý , càng thêm chu toàn, sợ là sớm đã có suy xét, hơn nữa bản lĩnh quản gia cũng không tệ. Nếu như thế, vì sao thường ngày luôn không thích quản lí gia sự chứ? Tiểu thiếp nhà khác ngay cả vị trí thủ hạ giúp đỡ chính phi đều tranh đoạt không ngừng, trắc phi nhà hắn lại cự tuyệt. Điền phúc Sơn nghĩ mãi không ra.
Bây giờ Mộ Tịch Dao đương nhiên không thích nhúng tay quá nhiều vào sự vụ trong phủ.
Thứ nhất đợi đại hôn của Tông Chính Lâm cử hành xong, phải ra cung lập phủ thì những người phục vụ ngoại trừ mấy người quản sự đắc dụng, tất cả đều không đi, sẽ trả lại Nội Vụ phủ.
Thứ hai là trước khi chính phi nhập phủ, nếu mình quá chói sáng, chẳng phải là tự tìm rắc rối hay sao? Vốn đã có đứa trẻ trước chính thất, nếu ngay cả việc vặt còn nhúng tay vào, cái này rõ ràng khác gì trực tiếp muốn làm chủ kêu người khác : “Nơi này không có việc của ngươi? Tự mình đi chơi đi thôi.”
Hơn nữa, Mộ Tịch Dao nàng sẽ không làm chuyện ngăn cản đao cho những nữ nhân hậu viện khác. Hi sinh bản thân, thành toàn cho mọi người, nàng mới chỉ là trắc phi, còn chưa giác ngộ đến mức đó!
Chờ khi chính phi kia nhập phủ, không cần phí công xông về trước đối đầu . Đến lúc đó chỉ cần đi ôm đùi của boss đại nhân chẳng phải là rất thoải mái hay sao? Hiện giờ qua loa cho xong chuyện như vậy, rất tốt.
Hai ngày sau, hạ lễ các nơi khác cũng lần lượt đưa đến trong phủ Lục điện hạ. Bởi Tông Chính Lâm có trắc phi, nữ quyến hậu viện qua lại nhiều hơn, Điền Phúc Sơn bận rộn mượn Hoa Lan Nhược Lan qua ghi sổ sách. Mộ Tịch Dao còn phái Quế ma ma qua giúp đỡ, nhất thời trong phủ trật tự ngăn nắp, không hề loạn.
Tông Chính Lâm nghe ám vệ báo lại, cảm thấy thật bất đắc dĩ. Nàng rõ ràng có thể làm rất tốt, lại luôn luôn khước từ. Theo sự thông mình của nàng, chắc là lười tranh với người khác. Như vậy cũng tốt, tránh cho hoàng tử phi tương lai không vừa mắt, làm khó nàng.

Ngày hai mươi chín, tổ chức gia yến trong phủ hoàng tử, Tông Chính Lâm ở đằng trước thiết yến khoản đãi một đám gia thần phụ tá, còn Mộ Tịch Dao mang theo đám nữ nhân ở hậu viện dùng trà nói chuyện, vui đùa nghe hát. Bỗng có gác cổng vào trong báo lại, muội muội của thứ phi tới của chúc tết.
Sắc mặt Đường Nghi Như bối rối , cảm giác mất hết thể diện. Chỉ thầm hận tiện nhân kia làm việc không biết đúng mực làm mất thể diện. Một đám thị thiếp phía dưới cũng ù ù cạc cạc. Muội muội của thứ phi chọn hôm nay để tới cửa? Chẳng phải là phải đợi đến mấy hôm sau , sang tháng Giêng mới đến bái phỏng hay sao? Đây quả là chuyện khiến người chê cười.
Mộ Tịch Dao không tiện nói đuổi người, nếu làm thế chẳng phải sẽ nói phủ hoàng tử không độ lượng hay sao. Quay đầu hỏi ý tứu của Đường Nghi Như, thấy nàng ta rất miễn cưỡng kêu Thư Mi đi đón người. Mọi người lại nghe thêm một khúc hát, thì thấy một nữ tử tuổi thanh xuân, ước chừng mười lăm mười sáu, so với Đường Nghi Như còn đẹp hơn vài phần, bước chân như đạp sen mà đến.
“Dân nữ Đường thị Tuệ Như thỉnh an Mộ trắc phi và các vị tỷ tỷ.” Nói rồi yểu điệu quỳ xuống.
Mộ Tịch Dao liếc mắt nhìn nàng kia, lại nghiêng đầu nhìn Đường Nghi Như, cho nàng kia đứng lên, khách sáo nói vài câu. Đường Tuệ Như trái lại rất nhiệt tình tiếp cận, vừa chúc tết vừa kéo tay Đường Nghi Như nói chuyện, trong nhất thời không khí cũng không gượng gạo như trước.
Mọi người nhàn thoại , đợi yến hội phía viện trước tản đi, mọi người mới chuyển đến chính sảnh chờ Lục điện hạ . Mộ Tịch Dao mệt mỏi một ngày đêm, đã cố chống đỡ tinh thần, đợi Tông Chính Lâm tiến đến, nhanh chóng tiếp đón sai người bày cơm.
Tông Chính Lâm tuy cũng xã giao cả ngày nhưng là người tập võ nên đỡ hơn nhiều so với Mộ Tịch Dao. Thấy tiểu nữ nhân lộ rõ thần sắc mệt mỏi, cũng không nói nhiều, một phòng yên lặng dùng cơm.

Đám người Khổng thị đã mấy tháng không gặp điện hạ, trong lòng không khỏi vui vẻ, mong điện hạ có thể nhìn mình thêm vài lần, khỏi uổng công sáng nay dậy sớm tỉ mỉ trang điểm một hồi.
Đáng tiếc toàn bộ tâm tư của Tông Chính Lâm đều đặt trên người Mộ Tịch Dao và bụng của nàng, căn bản không rảnh để ý những thứ khác, do đó không chú ý tới những ánh mắt nóng rực thường xuyên dao động trên người hắn.
Trước khi Tông Chính Lâm vào , Đường Tuệ Như liền tránh mặt sau tấm bình phong, từ trong khe hở len lén nhìn trộm ra bên ngoài. Thấy nam nhân anh tuấn cao lớn, tim đập thình thịch. Cảm thấy tỷ tỷ đúng là không có bản lĩnh, có nhân duyên tốt như vậy lại chịu một mình lẻ loi khuê vắng, chỗ tốt thì để Mộ Tịch Dao chiếm hết.
Mộ Tịch Dao có cảm giác nhạy bén, ngồi bên cạnh Tông Chính Lâm, vài lần đều cảm giác được tầm nhìn của Đường Tuệ Như, giờ mới hiểu được nữ nhân này đang đánh chủ ý gì. Trong lòng cười thầm, trong bụng Đường Nghi Như bây giờ khẳng định là đang muốn bóp chết thứu muội của thị ta. Mơ ước phu quân của đích tỷ một cách lộ liễu trắng trợn như vậy, chẳng trách hai người ồn ào ra về trong không vui.
Chỉ là không biết với thủ đoạn của Đường Nghi Như, sao lại không tóm được muội muội của mình, hết lần này tới lần khác đều dễ dàng tha thứ? Lẽ nào cô ta có điều gì khiến nàng ta phải kiêng dè? Mộ Tịch Dao âm thầm suy đoán.
Dùng xong cơm, Tông Chính Lâm đưa Mộ Tịch Dao trở về trước, rồi quay người đi đến thư phòng tìm Cung Thư Dương giao phó điều phái chút nhân thủ cho tất niên.
Còn chưa ra khỏi hậu viện, liền thấy ở đình thủy tạ phái trước có một cô gái xa lạ đang nói chuyện với Đường thị, hình như có chút tranh chấp, xung quanh đều không có người. Trong mắt hắn lộ ra vẻ không vui, như vậy còn ra thể thống gì ?
Ánh mắt Đường Tuệ Như thoáng nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào từ đằng xa đi tới, cảm thấy đây là cơ hội tốt trời ban không thể bỏ qua. Trong nháy mắt liền quyết định, đột nhiên tới gần bên tai Đường thị thấp giọng nói vài câu.
Tông Chính Lâm còn chưa đến gần, liền thấy Đường thị đang đưa lưng về phía mình đột nhiên nổi giận . Sau đó giơ tay bạt tai, nặng nề tát nàng kia một cái, tốc độ nhanh, lực đạo mạnh. Nàng kia không kịp đề phòng bị tát lui về sau hai bước, thân thể nghiêng ngả, ùm một tiếng rơi vào trong ao.

”Làm cái gì vậy!” Tông Chính Lâm gầm lên, bước nhanh tới, thấy nàng kia không biết bơi, còn đang ở trong ao vùng vẫy hô cứu mạng. Trong nháy mắt sắc mặt hắn tái xanh.
Đường đường trong phủ hoàng tử, thứ phi lén lút gặp người khác lúc nửa đêm ở vườn hoa, phát sinh tranh chấp không nói, còn ầm ĩ đến mức xảy ra án mạng, quả thực nực cười!
Tông Chính Lâm lạnh mặt đảo qua nhìn Đường thị, vận nội lực điểm mũi chân một cái, nhảy vài bước, liền bắt lấy người đang chìm dưới nước, lôi lên bờ.
Buông người ra mới phát hiện nàng kia hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, thời tiết buổi tối mùa đông nước ao lạnh đến đâu chắc có thể tưởng tượng được. Tóc nàng ta ướt dầm dề vắt lên mặt, còn đang rỏ nước. Một thân quần dài không có áo khoác, dán chặt lên cơ thể lộ rõ đường cong cơ thể.
Sắc mặt Tông Chính Lâm càng thêm khó coi. Quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường thị, nén lại lửa giận, đang muốn kêu nàng gọi người khiêng nữ nhân kia đi, nhưng không ngờ Đường thị lệ rơi đầy mặt, cả người run run, nơm nớp lo sợ nhìn mình, rồi chớp mắt một cái nàng ta sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Lục điện hạ nhìn hai nữ nhân nằm vật xuống trên bờ ao, mắt phượng lạnh như băng không vẻ sợ hãi. Tùy ý đảo qua khuôn mặt của hai người, ước chừng trong chốc lát bọn họ cũng không chết được, bèn không để ý tới nữa, phất tay áo rời đi. Đến ngoại viện mới gọi Điền Phúc Sơn đi khiêng người.
Vệ Chân một mực canh giữ hậu viện, thấy điện hạ một thân lạnh lẽo đi ra, còn tưởng rằng điện hạ và Dao chủ tử ầm ĩ nên không vui, đâu nghĩ đến là bị Thư Oái Uyển chọc giận. Cơ thể khẽ rụt lại, thành thật theo ở phía sau, hai mắt chỉ lo nhìn chằm chằm dưới chân.
Tông Chính Lâm nghĩ đến chuyện bực mình vừa rồi, chân mày cau lại vài phần. Ngày mai là tất niên, trong cung còn có gia yến, giờ lại gặp phải chuyện không may, thật xui xẻo.