Sủng Phi Đường

Sủng Phi Đường - Chương 101




Đêm khuya, trong phủ thái tử vô cùng yên ắng, Lâm Tam Tư đã ngủ say, chắc do hôm qua ở trong thư phòng hơi lạnh nên trước khi ngủ nàng có ho mấy cái, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cười nói muốn được đích thân lên núi hái quả tỳ bà(1) mang về ăn, vì quả đó trị ho rất tốt.

(1) Quả tỳ bà: Có nguồn gốc từ vùng Đông Nam Trung Quốc, quả có hình giống đàn tỳ bà. Ngoài ra, quả còn có nhiều tên gọi khác như nhót Nhật, nhót tây, lô quất...Quả tỳ bà khi còn xanh rất chua, nhưng khi chín thì có vị ngọt xen lẫn chua và thơm, ăn rất mát.Quả thường được ăn vào mùa lạnh bởi loại quả này có công hiệu phòng và trị ho, cảm cúm, hen suyễn rất tốt.

Hoắc Dực cúi xuống hôn lên thái dương nàng, giúp nàng đắp lại chăn rồi mới tới thư phòng, Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng đã đợi ở đó khá lâu rồi, giờ đang đứng yên như hai cái cọc gỗ vậy.

“Hai ngươi hãy điều tra về chuyện của Lâu tiểu thư đi.”

Hoắc Dực phân phó, lúc nói hắn khẽ giơ ống tay áo lên, lập tức một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra.Tống Cảnh Ngưỡng mũi tốt mà mắt cũng tốt, nhận ra ngay mùi hương đó phát ra từ cái túi thơm giấu trong tay áo của thái tử.

Trước đây không phải điện hạ rất ghét kiểu mùi hương thơm ngát thanh nhã này sao? Sao bây giờ còn mang theo túi thơm bên người như vậy?

Tống Cảnh Ngưỡng nghĩ xong, không khỏi quay sang nhìn Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh, thấy gương mặt chữ điền của hắn cũng đang rất kinh ngạc giống mình thì càng thấy khó hiểu hơn, xem ra trí nhớ của hắn không hề sai, vậy điện hạ làm sao thế nhỉ?

Hà Tất Kỳ không tò mò nhiều như Tống Cảnh Ngưỡng, sự nghi ngờ chỉ thoáng qua rồi thôi, cái mà hắn lo lắng là chuyện chính sự, nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay thuộc hạ cũng nghe được chuyện gì đã xảy ra, có điều Lâu thượng thư làm to chuyện như vậy, thuộc hạ lo lắng ông ta đã tính toán đến việc lựa chọn một vị kim chủ khác.”

Hoắc Dực lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén không ai bì nổi: “Cho dù có là người của ta thì vẫn có quyền được lựa chọn, có thể đổi chủ, nhưng không được phép đụng đến người của ta! Nếu ông ta đã lấy thân phận bí mật của mình để uy hiếp ta, vậy thì đừng trách ta vô tình.”

Hà Tất Kỳ suy đoán ý tứ trong lời nói của Hoắc Dực: “Ý của điện hạ là…”

“Hai ngươi hãy đi điều tra về nguyên nhân cái chết của Lâu tiểu thư.” Hơi thở nguy hiểm trong ánh mắt hắn ngày một tăng lên: “Trong thời gian này, bất luận Lâu Ân Bình có muốn làm gì thì cứ để ông ta làm, chỉ duy nhất việc gây bất lợi cho Lâm lương đễ thì không được, nếu phát hiện ra ông ta làm chuyện đó, không cần có lệnh của ta, các ngươi cứ tùy thời mà lấy mạng ông ta.”

Hà Tất Kỳ chắp tay nói: “Thuộc hạ đã rõ.”

Tống Cảnh Ngưỡng lúc này mới lên tiếng: “Điện hạ, Lâm lương đễ là người cuối cùng gặp Lâu tiểu thư sao?” Lúc nghe tin Lâu tiểu thư trúng độc chết, hắn thật sự sợ hết hồn, rõ ràng hôm qua mới được nhìn thấy mỹ nữ, sao đột nhiên người đã không còn? Lại liên quan đến cả Lâm lương đễ nữa?”

Hoắc Dực nghe xong, ánh mắt liền tối sầm, chậm rãi quay sang nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, khiến cho hắn sợ đến mức nhũn cả chân, hận không thể cắn lưỡi tự tử luôn tại đây.

Dưới thời khắc mấu chốt, may là còn có Hà Tất Kỳ giải vây, hắn nói: “Những việc Lâm lương đễ đã làm bọn thuộc hạ đều biết, tất cả đều giống điện hạ, tin tưởng chuyện này không có liên quan gì đến Lâm lương đễ, thuộc hạ nhất định sẽ dốc lòng điều tra cho rõ chuyện này, trả lại sự trong sạch cho Lâm lương đễ.”

“Ừm.” Hoắc Dực gật đầu, gương mặt lạnh lùng do ánh nến mà lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thể nhìn rõ. “Mấy ngày tới hãy tăng thêm người canh giữ xung quanh phủ, gặp kẻ nào khả nghi thì phải bắt giữ ngay.”

Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Tống Cảnh Ngưỡng nói: “Điện hạ yên tâm, chuyện này thuộc hạ đã phân phó rồi, tuyệt đối sẽ không để một cái lá cây nào lọt được vào trong phủ thái tử.”

Đúng là thái tử khi quan tâm quá có lúc sẽ không giữ được bình tĩnh, phủ thái tử xung quanh nhìn thì có vẻ chỉ là một khu phố bình thường, nhưng thực tế là đã được bố trí rất nhiều lực lượng hùng mạnh để bảo vệ cho sự an toàn của người trong phủ.Bây giờ chưa nói đến việc Lâu thượng thư không thể bước vào phủ thái tử, mà kể cả ông ta có vào được thì cũng không có bản lãnh bắt Lâm lương đễ đi, nếu ông ta có thể hành động đơn giản như vậy thì những binh sĩ đứng bên ngoài phủ có khác nào bù nhìn?

Thật ra không phải là Hoắc Dực quan tâm quá nên mất bình tĩnh, vì điều hắn sợ không phải là người ngoài muốn đột nhập, mà hắn sợ rằng chính bản thân Tam Tư muốn rời khỏi phủ thái tử.

Phụ hoàng đã ban thánh chỉ tứ hôn, cho dù hắn có là đương kim thái tử thì cũng không thể làm trái lời hoàng thượng.Đối với hắn mà nói thì chuyện để Bùi tiểu thư làm thiếp không phải là chuyện gì khó, hắn không thích Bùi thị, bọn họ có thể buộc hắn nạp nàng ta làm thiếp, nhưng không thể buộc hắn phải yêu nàng ta, nên chuyện đưa nàng ta vào phủ hắn chẳng quan tâm, cứ mặc kệ nàng ta là xong! Nhưng Tam Tư liệu sẽ nghĩ thế nào đây, hắn sợ không biết phải nói với nàng như thế nào, tâm ý của hắn liệu nàng có thấu hiểu hay không?

Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng nhận ra sự khác thường của điện hạ, không khỏi nói: “Điện hạ, trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hoắc Dực xua tay, nói: “Mùa này quả tỳ bà trên Nam Cống Sơn đã chín, các ngươi đi chuẩn bị một chút, ta muốn đưa Tam Tư và Hi Nhi đi Nam Cống Sơn hái quả tỳ bà.”

Không phải chứ? Tống Cảnh Ngưỡng khó xử nói: “Nam Cống Sơn là địa bàn của hoàng thúc Đoàn vương của điện hạ, lão vương gia tính tình nóng nảy không dễ chọc, chưa nghe người ta giải thích đã mở miệng quát.Năm ngoái Nam Dương công chúa lên hái tỳ bà, không biết làm gì mà khiến cho lão vương gia mất hứng, cuối cùng khóc lóc trở về.”

Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh gật đầu, hắn tuy là người lạnh lùng, nhưng nghe thấy hai chữ Đoàn vương thôi thì cũng phải kiêng nể, nói: “Điện hạ, thuộc hạ nghe nói bây giờ phong cảnh trên Lệ Sơn rất đẹp, điện hạ đi đến đó thì tốt hơn.”

Hoắc Dực sao mà không biết tính tình của hoàng thúc Đoàn vương chứ? Nhưng hắn không sợ Đoàn vương, năm mười mấy tuổi, hắn còn từng cãi nhau một trận với Đoàn vương, sau này khi trưởng thành, hắn lại có phần kính trọng ông, nhưng cũng không muốn gần gũi thân cận, không phải hắn sợ, mà là hắn không muốn lãng phí thời gian.

Biết làm thế nào được? Tam Tư muốn đi hái tỳ bà mà, trong đầu hắn lại nhớ đến dáng vẻ của nàng khi cười kể với hắn là hồi bé nàng rất thích leo cây hái tỳ bà, khiến hắn không kìm được mà nở nụ cười.Cho dù hoàng thúc của hắn có là ác ma, thì hắn cũng muốn đi một chuyến tới Nam Cống Sơn, cùng Tam Tư của hắn đi hái tỳ bà.

Tống Cảnh Ngưỡng kinh ngạc há to miệng, vừa rồi rõ ràng điện hạ còn đang u sầu mà, sao bây giờ lại tự nhiên cười vậy? Còn cười đến mất hồn như thế?

Xét thấy Hà Tất Kỳ là người luôn luôn lạnh lùng kiệm lời, nên việc thuyết phục Đoàn vương tất nhiên phải đặt trên người Tống Cảnh Ngưỡng, đối với chuyện này, Tống Cảnh Ngưỡng thật khổ không thể tả, nhưng không còn cách nào khác.

Cũng may Tống Cảnh Ngưỡng đầu óc linh hoạt, hắn biết Đoàn vương nổi danh háo sắc, nên liền mời Đoàn vương đến dự tiệc rượu, còn mời đến cả nữ nhân khiêu vũ nổi danh nhất kinh thành đến, trùng hợp lại là Đan cô nương mà Đoàn vương khao khát thèm muốn đã lâu.Đoàn vương sau khi biết tin là Phượng Đan cô nương cũng sẽ biểu diễn ở tiệc rượu, liền hồ hởi nhận lời ngay.

***

Sáng sớm, bên ngoài chim hót líu lo, Lâm Tam Tư đang ngủ thì trở mình, cánh tay vô thức giơ lên đập thật mạnh vào vai Hoắc Dực, khiến nàng giật mình tỉnh lại luôn, mở mắt ra thì thấy Hoắc Dực đang lấy tay chống đầu nằm nghiêng trên giường.

“Xin lỗi điện hạ.” Lâm Tam Tư cuống quýt ngồi dậy, xoa bóp bả vai Hoắc Dực: “Có đau không?”

Hoắc Dực cầm tay Lâm Tam Tư rồi đưa lên môi hôn, có chút trêu chọc nói: “Nàng đánh ta đấy à? Ta lại đang nghĩ là nàng vuốt ve ta đấy.”

Lâm Tam Tư giận dỗi lườm hắn một cái, cố ý xoay người đi chỗ khác, nói: “Người ta thì thật lòng lo lắng cho điện hạ, còn chàng thì lại mang ta ra giễu cợt.”

Hoắc Dực nhích lại gần, từ phía sau ôm lấy cơ thể mềm mại thơm ngát của nàng, nhẹ nhàng kéo lại: “Ta rất thích dáng vẻ của nàng lúc này.”

Hơi thở thơm mát của Hoắc Dực bay tới, giống như một viên định tâm hoàn, khiến lòng Lâm Tam Tư bình tĩnh lại, nàng quay đầu hỏi: “Dáng vẻ gì?”

Hoắc Dực nhìn nụ cười của Lâm Tam Tư, mắt khẽ nhíu lại, không đợi nàng phản ứng liền cúi xuống trao cho nàng một nụ hôn buổi sáng, sau khi thưởng thức đủ hương vị ngọt ngào trên môi nàng, hắn mới hài lòng đáp: “Dáng vẻ khi làm nũng.”

Lâm Tam Tư cắn môi nói: “Điện hạ càng ngày càng biết đánh lén.”

Hoắc Dực xuống giường, bóng lưng to lớn khiến Lâm Tam Tư nhìn không dời mắt.Hắn vừa mặc quần áo vừa đi trở lại giường, nói: “Được rồi, lần sau ta sẽ quang minh chính đại mà làm.” Dứt lời liền áp đảo Lâm Tam Tư dưới thân mình, không cho nàng cự tuyệt, nhẹ nhàng chậm chạp pha chút bá đạo mà hôn nàng.

Lâm Tam Tư: Ơ kìa…

Sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Tam Tư mới biết là hôm nay sẽ được đến Nam Cống Sơn hái quả tỳ bà, nói thật là nàng rất muốn đi, nhưng mà Hi Nhi còn nhỏ quá, nàng lo lắng đường xá xa xôi sẽ khiến Hi Nhi không thể thích ứng.

Hoắc Dực nghe vậy thì thản nhiên nói: “Con trai của ta, dù còn nhỏ thì cũng phải biết chịu đựng gian khổ.”

Lâm Tam Tư: “Vậy…Được rồi.”

Bởi vì chỉ sáng đi tối về, nên Lâm Tam Tư chỉ chuẩn bị mấy thứ đơn giản để mang đi, cầm theo những đồ Hi Nhi cần dùng đến, mặc quần áo nhẹ nhàng rồi lên đường.Quãng đường tuy hơi xa, nhưng xe ngựa của hoàng thái tử rộng rãi và thoải mái hơn xe ngựa bình thường rất nhiều, nên dù là lần đầu tiên ngồi xe ngựa thì Hi Nhi cũng không cảm thấy khó chịu, cứ cười khanh khách không ngừng suốt cả đường đi.

Lâm Tam Tư ngồi bế Hi Nhi lâu nên tay tê rần, lúc xuống ngựa Phục Linh liền giúp nàng bế Hi Nhi.Hoắc Dực đứng một bên dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Phục Linh, sau đó thoải mái đỡ Lâm Tam Tư bước lên thềm đá ở Nam Cống Sơn.Hoàng thúc Đoàn vương đã bị Tống Cảnh Ngưỡng mời đến kinh thành gặp mỹ nhân rồi, nên hắn không cần lo lắng sẽ có người cứ cằn nhằn ầm ĩ bên tai nữa.

Lâm Tam Tư một lòng chỉ nhớ đến nhi tử, người tuy được Hoắc Dực ôm eo đi về phía trước, nhưng thỉnh thoảng nàng lại quay đầu nhìn Hi Nhi, xem con ngủ hay thức, có đói bụng không, có khóc quấy không.Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hi Nhi được ra ngoài, nên tâm tư của nàng phần lớn đều đặt trên người Hi Nhi, căn bản không rảnh để thưởng thức cảnh sắc trên núi, điều này khiến cho Hoắc Dực rất đố kỵ nhưng cũng không có cách nào.

Lúc Lâm Tam Tư lại một lần nữa quay lại nhìn Hi Nhi, Hoắc Dực liền nói: “Tam Tư, ta nhức đầu quá.”

Lúc nói, lông mày hắn khẽ chau lại.

Lâm Tam Tư nghe thế thì giật mình quay đầu về, vẻ mặt lo lắng đưa tay sờ trán Hoắc Dực: “Sao vậy? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nhức đầu? Điện hạ có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Hoắc Dực lắc đầu: “Ta không mệt, chỉ hơi nhức đầu thôi.”

Lâm Tam Tư lại quan tâm nói: “Vậy điện hạ ngồi xuống đi, ta giúp chàng xoa bóp.”

“Được.” Hoắc Dực gật đầu nói, “Tam Tư, nàng ở đây với ta, thêm hai người hầu hạ nữa là đủ rồi, những người còn lại bảo họ vào phủ trước đi.”

Lâm Tam Tư cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Vâng.” Dứt lời liền bảo Phục Linh ôm Hi Nhi đi trước, sai người trải chỗ ngồi trong một cái đình gần đó rồi đỡ Hoắc Dực đi vào trong đình nghỉ ngơi.