Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 98




Chẳng lẽ cô thích kiểu người như vậy, không thích kiểu khô khốc điềm tĩnh như hắn.

Phía bên này Hạ Thôi Mị đang tích cực tát cái mặt của A Đa Đa thành bột mì, nhưng càng tát tên kia càng buông ra những lời nói dung tục khiến cô tức muốn điên.

“Im miệng cho ta.” Hạ Thôi Mị vẫn giáng xuống từng cú tát thần sầu.

“Hạ mỹ nhân à, Hoàng Thượng đang nhìn cô kìa.”

Nói đến đây Hạ Thôi Mị mới chịu dừng tay, thu lại không kịp ngại ngùng đứng dậy.

A Đa Đa đứng lên ôm lấy mặt, đau chết hắn rồi, nói động vào cơ thể không đau nhưng vào mặt thì sẽ đau à nha. Hắn nén năng lượng vào cơ thể chứ có nén vào mặt đâu.

Cũng may hôm trước hắn kịp nhận ra tần sóng khác biệt của Hạ mỹ nhân khi nhìn Dạ Huân Thiên, nhịp tim cứ gọi là cực kì nhanh cực kì mạnh hắn mới đoán ra sự tình.

Chạy về phía Ba Ba Mạc Tỏa, A Đa Đa uất ức nói:

“Cô còn đứng đây cười được sao? Thấy chết không cứu, vong ân bội nghĩa.”

“Xí, vong ân bội nghĩa ư? Ai là người bắn phi thuyền của ta hả, ai là người đẩy ta vào cảnh này hả? Còn dám nói mấy lời này.”

“Cô…” A Đa Đa uất ức xoa xoa hai má, nói đúng quá giờ cãi làm sao được đây.

“Chính ngươi bày ra trò thi đấu này còn diễn ra cái trò anh hùng kia giờ còn ở đây trách ta sao?”

A Đa Đa quay mặt ra chỗ khác, nhìn về hướng xa xăm, biểu cảm bi thương làm quá tay đặt lên ngực vẻ trải đời uất ức nói:

“Chết tâm mà, chết tâm mà.”

“Thôi được rồi, nhìn có vẻ năng lượng tiêu hao không ít, ta đi nạp năng lượng được chứ? Món đùi gà theo phân tích mắt ta quét được có năng lượng giải phóng cao nhất đó, chúng ta đi ăn thôi.” Đưa hai ngón trỏ lên dí vào hai bên thái dương.

“Thật vậy ư? Ta tưởng món kỳ đà nướng mới là nhiều năng lượng nhất chứ?” Rồi đưa hai ngón trỏ lên dí vào đầu làm động tác hiểu ý nhau của hành tinh mình.

Ba Ba Mạc Tỏa: “????” Nói gì vậy trời, trên đời còn có món khùng điên ấy ư? Bên nước hắn ăn uống gì kinh khủng quá vậy?



“Có đi không?”

“Đi.”

Nhìn hai người chạy đua với nhau thi xem ai nhanh hơn để đi tìm đồ ăn Dạ Huân Thiên trong đáy mắt nổi tia nghi hoặc, sao tên sứ thần kia lại có thể hiểu được những động tác lời nói kì lạ của cô.

Hôm sau nghe tin các sứ thần đã về nước hết để lại Tịch Phong ở đây, nghe nói hắn ta muốn ở Dạ Tiễn Quốc sống luôn không về nước nữa.

Dạ Huân Thiên nghe xong cực kì tức giận, ai mà không biết dạo gần đây cô và tên này liên tục dính lấy nhau như sam.

Vì hiện giờ trên danh nghĩa cô không còn là phi tử của hắn nữa mà là tiên nữ nên hắn không có quyền gì quản cô.

Cô cứ thế hằng ngày cùng tên kia làm mấy chuyện dấm dúi, nói mấy điều khó hiểu, Dạ Huân Thiên muốn điên lên được.

Hôm nay quyết tâm đến tìm cô để hỏi cho ra nhẽ, hắn đi đến tẩm cung tiên nữ tìm cô.

“Ba Ba Mạc Tỏa, rốt cuộc nàng với tên kia là có quan hệ gì?”

Ba Ba Mạc Tỏa đang ngồi ăn nho nhìn thấy Dạ Huân Thiên liền nói:

“Ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang có chuyện muốn nhờ.”

Dạ Huân Thiên bất ngờ trước thái độ điềm tĩnh của cô, khác hẳn tính cách tưng tửng nghịch ngợm bình thường, hiện giờ cô rất đúng mực, lời lẽ nghiêm túc.

Điều này càng làm cho hắn đau lòng hơn, con người chỉ khi yêu ai đó, thật lòng thật dạ đối với ai đó mới trở nên nghiêm túc như vậy. Cụ thể là hắn đây, khi biết mình sống không thể thiếu cô, cảm nhận được rằng mình rất coi trọng chuyện tình cảm này thì hắn làm điều gì cùng cô cũng vô cùng nghiêm túc.

Chẳng lẽ cô đã trao trọn trái tim mình cho cái tên Tịch Phong kia rồi nên mới thay đổi tính cách con người như vậy.

Nhưng nghiêm túc với hắn như vậy, ngược lại đối với tên sứ thần kia cô vẫn thể hiện tính cách bình thường của mình, thậm chí còn thân thiết dính lấy nhau hơn là Điềm Điềm.

Hắn cố đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình gằn xuống hỏi cô:

“Nàng muốn nhờ trẫm chuyện gì?”



“A Đa Đa… ý ta là Tịch Phong, hắn muốn ở Dạ Tiễn Quốc, ngươi đồng ý phê duyệt giúp hắn cho hắn là người dân Dạ Tiễn Quốc đi.”

Dạ Huân Thiên tức đến điên rồi, hắn không kìm nén được nữa ôm chặt vai co:

“Nàng vì hắn ta mà cầu xin trẫm ư, một Ba Ba Mạc Tỏa kiêu ngạo nay lại cầu xin trẫm ư, nàng là đang muốn bức điên trẫm?”

Ba Ba Mạc Tỏa bị hắn rung lắc, đầu muốn ong ong luôn:

“Dạ Huân Thiên ngươi sao vậy, bình tĩnh lại.”

Dạ Huân Thiên chịu kích thích quá lớn, tim bắt đầu đau nhói, hắn buông vai cô ra, ngã gục xuống:

“Dạ Huân Thiên, ngươi bình tĩnh lại, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Ba Ba Mạc Tỏa nhận ra hắn bị kích thích bởi chuyện gì liền nhanh chóng giải thích.

Một lát sau cơn đau đỡ dần hắn hỏi:

“Vậy nàng nói xem.”

Cô cúi xuống nói:

“Tịch Phong tên thật là A Đa Đa, là người ngoài hành tinh giống ta, hắn cũng bị rơi xuống đây….”

Cô kể lại mọi chuyện, từ quá trình phi thuyền của cô bị khẩu pháo LS nã trúng rơi xuống hố đen vân vân và mây mây.

Dạ Huân Thiên nghe cô giảng giải xong, không những không hết tức giận, ngược lại lại càng trở nên hung hãn hơn.

Hắn cho rằng người đàn ông mà cô nói trời sinh một cặp ở trên thiên giới chính là A Đa Đa.

“Vậy mục đích hắn ta ở lại đây là gì, nàng muốn cùng hắn ở bên nhau sao? Ta nói này Mộc Phi, điều đó là không thể, trẫm không cho phép.”