Một người phụ nữ mạnh mẽ hơn bất cứ nam tử hán nào, đầu đội trời chân đạp đất, từ nhỏ đã dũng mãnh hơn người, vượt qua bao nhiêu thử thách kể cả miệng lưỡi thế gian, cuối cùng làm lên chức tướng quân, giúp Dạ Huân Thiên bình định được bao nhiêu bạo quân xâm lược, hơn nữa cô chính là con gái đầu lòng của Thừa Tướng. Người nếu mà không trở thành tướng quân như hiện giờ, rất có thể sẽ vào cung trở thành phi tử của hắn.
Hạ Thôi Mị tiến vào chính điện, bộ giáp màu đỏ cứng cáp cương nghị, khí chất tướng quân mạnh mẽ lan tỏa khiến ai cũng phải kính nể vài phần. Tóc dài buộc cao, gương mặt trải qua bao sóng gió nắng mưa nhìn vô cùng mạnh mẽ nhưng nét xinh đẹp của người phụ nữ vẫn không thể mất đi.
Một nữ tướng xinh đẹp, bóng hồng trong lòng bao nhiêu công tử trong thành, cô mang chức vị tướng quân, nhà lại có gia phụ làm Thừa Tướng. Một mối nhân duyên tốt đẹp như vậy, đám công tử trong thành lũ lượt đem sính lễ đến trước nhà cầu thân. Nhưng không hiểu vì sao, Hạ Thôi Mị tướng quân liên tục từ chối.
Hạ Thôi Mị bước vào nhìn bậc cửu ngũ chí tôn đang ngồi trên ngai vàng, trong lòng cô lại dậy sóng không thôi.
Hoàng Thượng chính là thanh mai trúc mã của cô, khi còn bé hai người thường ở cạnh nhau, bầu bạn với nhau, luyện tập võ thuật, học hành binh pháp, chính vì người nói là người thích những cô nương mạnh mẽ, nên cô mới trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như người nói.
Phải, trong lòng cô Hoàng Thượng không những là một vị quân vương mà còn là người đánh cắp trái tim của mình.
Dạ Huân Thiên nhìn thấy Hạ Thôi Mị cũng rất vui, nở một nụ cười hiếm hoi, cảm giác như được trùng phùng một người anh em trí cốt khiến hắn vô cùng sốt sắng.
“Hạ tướng quân, trọng trách hộ tống hôm nay trao toàn bộ cho khanh.”
“Vâng thưa Hoàng Thượng.”
Hạ thôi Mị lồng tay vào với nhau làm động tác tuân mệnh, sau đó đôi mắt cương nghị sắc lạnh nhìn lên Dạ Huân Thiên, thấy hắn cũng đang nhìn cô cười, trong lòng cô vui sướng như có con nai chạy loạn cũng mỉm cười theo.
Sau khi hoàn thành những nghi thức trên chính điện, cả đám người bao gồm ba vị sứ thần, hắn, Hạ Thôi Mị, Tiểu Châu cùng nhau dạo kinh thành Dạ Tiễn.
Hạ Thôi Mị cùng Tiểu Châu thay nhau giới thiệu về kinh thành, còn hắn thì đi cùng không nói gì.
Đến Phường Hoan Viện, là một tửu lâu xa hoa nổi tiếng nhất kinh thành, mỹ thực phong phú, mỹ tửu đưa hương. Đi đến kinh thành mà không vào đây thưởng thức thực ngon rượu ngọt thì quả là hối tiếc.
Tất cả cùng nhau đi vào, nghe nói hôm nay bên trong đang mở hội gì đó, bọn họ thấy vô cùng náo nhiệt sau đó lướt qua đi lên lầu hai gọi đồ ăn, từ phía trên nhìn xuống đại hội kết duyên đang tổ chức bên dưới .
(Truyện đăng độc quyền trên Manga Toon/ Novel Toon)
Dạ Huân Thiên nhìn cảnh vạn dân an lạc, ngày ngày được sống trong hòa bình vui vẻ hạnh phúc như thế này trong lòng hắn có một sự tự hào to lớn, hắn vui vẻ ra mặt, tâm tình cũng thoải mái không ít. Hắn cùng Tịch Phong tiên tử, Thôi Mị tướng quân cùng Tiểu Châu ngồi một bàn, còn tùy tùng đi theo ngồi bàn sau.
Đang ngồi ăn uống thì hắn nhìn lướt thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở chiếc bàn lớn sát vị trí cửa sổ. Một người chính là người hắn đang nhớ nhung, đang buồn bã sầu não đến nỗi không làm nổi việc, còn cô lại đang cười cười nói nói với tên đàn ông ngồi đối diện, nhìn cũng quen luôn.
Là ba người Ba Ba Mạc Tỏa, Chu Tước, cùng Điềm Điềm. Dạ Huân Thiên nắm chặt đôi đũa trong tay, lực đạo ghì quá mạnh khiến đũa gãy đôi ra, bắn một phần sang bát của Tịch Phong tiên tử.
Tịch Phong bên này nói là tiên tử nhưng nhìn thấy đồ ăn thì tiên gì cũng không kìm nổi đặc biệt là mỹ vị như vầy.
Sứ thần Tịch Phong ăn như điên mặc kệ mặt mũi khiến Hạ Thôi Mị bên cạnh trừng mắt bất ngờ nhìn.
‘Ngon thì ngon thật nhưng làm gì như chết đói vậy.’ Hạ Thôi Mị thầm nghĩ.
Đến khi mảnh đũa bay sang, Tịch Phong mới dừng lại.
“Sao vậy.” Hắn ta hỏi nhưng Dạ Huân Thiên nhưng mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía Ba Ba Mạc Tỏa đang ngồi đợi món, ánh mắt tựa như viên đạn xuyên thẳng đến khiến ai đó bên kia cảm thấy rùng mình.
Ba Ba Mạc Tỏa bỗng nhiên cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, cảm giác có ai đó đang nhìn cô như muốn lột da xẻo thịt, lạnh lẽo vô cùng.
“Hay chúng ta đổi bàn khác đi, bàn gần cửa sổ này ta cảm thấy cứ lạnh lạnh sao ấy.”
Chu Tước cười nhìn cô đắm đuối:
“Thật ngại quá, nơi đây là quán ăn nổi tiếng, đặt được bàn rất khó, nên hiện chắc không đổi được bàn đâu Mạc Tỏa cô nương.”
“À, vậy thôi.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ tay xoa xoa hai bên vai, cái cảm giác lạnh không phải lạnh nhưng lại nổi da gà này là cái khỉ gì chứ.
Đang suy nghĩ, một chiếc áo choàng khoác lên vai cô.
“Cô tạm khoác cho đỡ lạnh nha.” Chu Tước cười hiền, ân cần nói.
Ba Ba Mạc Tỏa cũng cười lại, thường những người nào tốt với cô cô đều rất yêu quý, tên này xem ra khá tốt bụng.
“Sao món ăn lên lâu thế.”