Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 88




Con mẹ nó cô lại nhớ cái tên vô tình đó rồi, tại sao nhìn đi đâu cũng ra hình bóng của hắn vậy chứ.

Ba Ba Mạc Tỏa đứng phắt dậy, dùng hai ngón tay trỏ liên tục dí dí vào hai bên thái dương, hành động cực kì giống bà khùng khiến Điềm Điềm cũng muốn ba chấm luôn.

“Nương nương à, người làm gì vậy?”

“Ta đang cố gắng thông não loại bỏ những hình ảnh đáng ghét.”

Nói vậy thôi chứ cô cũng biết chuyện mình đang làm là thừa, chẳng chiêu thức nào có thể thông não được chỉ là tự mình đánh lừa não mình xem có được hay không thôi.

“Chúng ta ra ngoài cung chơi đi.”

“Hả, tuyệt đối không được đâu nương nương, trang phục hiện giờ không phù hợp.”

“Trong biệt cung này còn đồ nam nhân mà, nhưng hôm nay ta muốn là nữ cơ, việc gì phải lo sợ chứ.”

Nói xong cô gỡ bỏ những chiếc trâm nặng trịch trên đầu, tóc xõa dài được buộc lên tùy tiện, y phục vốn bình thường cô mặc cũng đơn giản, chỉ là một thân váy tím mềm mại, không phải kiểu của các phi tần khác mặc, vì bây giờ cô mang thân phận là tiên nữ mà. Nên tạo hình hiện giờ ra đường cùng lắm cũng chỉ coi là một tiểu thư nhà giàu thôi.

Xong xuôi cô quay sang nhìn Điềm Điềm:

“Em sao không thay đồ đi.”

Điềm Điềm vẻ không muốn nói:

“Hay là thôi đi nương nương à, em sợ bị trách phạt.”

Ba Ba Mạc Tỏa xì một cái, nhìn cũng không thèm nhìn nói:

“Không muốn đi cùng ta hay là muốn đi gặp tên tinh tinh kia, người ta đã không ngó ngàng gì đến mình thì mình cứ mặc kệ đi, sao? Có muốn đi cùng ta không, hay ta sẽ đi một mình.”

Điềm Điềm ngại ngùng, đỏ lựng cả mặt:

“Không phải mà Mạc Tỏa nương nương, em đây là… là…”



“Là...?” bịa đi, tiếp tục bịa đi. Đừng nói là lo lắng cho cô, lúc trước trèo qua tường động tác còn nhanh hơn cả cô.

“Ai ya, thật không phải mà nương nương, Tiểu Châu hôm nay huynh ấy phải đi đón tiếp sứ thần nước khác rồi không có thời gian đâu.”

Ba Ba Mạc Tỏa nhìn vẻ trêu chọc:

“Ôi ghê chưa, nói là không quan tâm lại còn biết hôm nay người ta làm gì cơ đấy!”

Điềm Điềm nói tiếp, mong cô có thể bỏ qua cho mình:

“Em không cho người đi là bởi vì Hoàng Thượng đã dặn dò là phải chăm sóc để ý đến người đó Mạc Tỏa tiên nữ ạ.”

Ba Ba Mạc Tỏa nghe xong liền tiến lại gần nàng ta:

“Hả? Thật không, hắn nói vậy ư?”

Điềm Điềm gật đầu một cách dứt khoát, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy Ba Ba Mạc Tỏa không nói gì, suy nghĩ một lúc sau đó hét lớn:

“Thế thì ta càng phải đi chứ, ai cần hắn quan tâm.”

Lời vừa nói xong người đã bật lên bay sang bên kia bức tường. Điềm Điềm thờ thẫn đi theo, ủ dột.

“Khẩu thị tâm phi mà.”

Hai người đi qua rừng trúc quen thuộc, rồi xuống phố lượn vài vòng. Ba Ba Mạc Tỏa vui như một đứa trẻ, kinh thành này chưa bao giờ khiến cô thất vọng.

Hai người đi đến một khách trạm lớn, bên trong hình như có gì đó rất thú vị. Chỉ thấy người người vào ra không xuể vui vẻ náo nhiệt.

“Có gì trong đó mà vui thế nhỉ, Điềm Điềm, hai chúng ta vào đó đi.”

“Mạc Tỏa tiên nữ à, người không nhìn thấy mấy chữ phía trên sao?”

“Hả chữ gì? “Duyên, kết, đại, hội, ư? Cái gì mà loạn quá vậy.”



“Mạc Tỏa à, người đọc ngược rồi, phải là “đại hội kết duyên” mới đúng.”

Ba Ba Mạc Tỏa gật gù, người cổ đại ở đây đọc chữ phải từ trái sang phải, cô lại đọc từ phải sang trái đương nhiên sẽ bị loạn cào cào lên rồi.

Ba Ba Mạc Tỏa ngẫm nghĩ lại bốn chữ đó, sau đó thốt lên:

“Ý là đến đây tìm ý trung nhân sao?”

Bỗng từ đâu một người đàn bà béo tròn trang điểm có chút đậm, trên tay cầm một chiếc quạt tròn, trong quạt là hình vẽ nam nữ nhìn nhau cùng nắm chung một sợi chỉ hồng.

“Há há há, đúng đúng đó cô nương, đại hội chỗ phường quán của ta một năm một lần, tổ chức ra để kết duyên trai gái vốn có tình cảm với đối phương, dựa vào cơ hội này thể hiện tình cảm.”

“À, vậy nếu họ chưa có người thích thì sao?” Ba Ba Mạc Tỏa ngơ ngác hỏi lại.

“Vậy thì cũng có thể tìm một người thích hợp ở đây chứ sao.”

Người đàn bà béo tròn tên Khương Thị, bà mai nổi tiếng ở vùng, cũng chính là bà chủ của khách trạm này.

Mỗi một năm lại tụ họp nam thanh nữ tú đến đây mở đại hội mai mối se duyên cho nhau, nhờ vậy bà ta cũng kiếm được không ít.

Điềm Điềm sốt ruột kéo Ba Ba Mạc Tỏa sang một bên nói:

“Mạc Tỏa tiên nữ à, người đừng có dại gì mà đăng kí đó nha, nếu không Hoàng Thượng sẽ tức giận lắm đó.”

“Ngươi lo gì chứ, Dạ Huân Thiên bây giờ không biết đang ôm ấp vị phi tần nào rồi không có thời gian quản ta đâu, cả ngươi nữa, Tiểu Châu cũng đi theo người khác rồi, vả lại đây chỉ là buổi gặp gỡ nói chuyện thôi có thật sự kết duyên đâu, ngươi đừng lo, hôm nay chúng ta buông xã một bữa đi…”

“Nhưng mà...nương nương…”

Điềm Điềm chưa nói xong thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mặt.

“Là…là Tiểu Nhi tỷ.”

Bên này Ba Ba Mạc Tỏa vẫn đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho Điềm Điềm hiểu thì bỗng nhiên cánh tay bị cô nàng kéo mạnh đi đến bàn đăng kí.