Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 144




Một thời gian sau.

“Không, con không muốn không muốn đâu, con không muốn đi học con muốn đi chơi.”

“Dạ Thừa Ngân, con đứng yên đó cho mẹ, còn chạy nữa mẹ đánh què chân bây giờ!”

Trong khoảng sân rộng trước tẩm điện, Ba Ba Mạc Tỏa thừa sống thiếu chết đuổi theo Dạ Thừa Ngân, thằng con trai trời đánh của cô cùng Dạ Huân Thiên.

Lúc này Dạ Huân Thiên cũng vừa thượng triều trở về.

“Có chuyện gì mà hai mẹ con vui vậy.”

“Vui cái con khỉ, chàng nhìn thằng quý tử của chàng đi, cả ngày bay nhảy ngáo ngơ chẳng chịu học hành, cứ chúi đầu vào mấy cái tuyệt học võ công để làm gì chứ?”

Dạ Huân Thiên cười ôm vai Ba Ba Mạc Tỏa nhìn Dạ Thừa Ngân đang đứng trên ngọn cây.

“Nó không phải là nghịch ngợm giống nàng sao?”

“Hừ.”

Ba Ba Mạc Tỏa lườm một cái rồi nhìn về phía Dạ Thừa Ngân hét lớn.

“Dạ Thừa Ngân, con tốt nhất nên xuống đây cho mẹ, con phải học hành để sau này con làm vua chứ?”

“Con không thèm làm vua có gì tốt chứ?”

Ba Ba Mạc Tỏa bất lực lẩm bẩm.

“Hừ, sao ta lại đẻ ra thằng con bất trị như thế được chứ?”

“Dạ Thừa Ngân, đừng tưởng mẹ không trèo được lên trên đó nhé, mấy công phu cha mi dạy cũng chỉ là trò bọ ngựa đối với mẹ thôi.”

Dạ Thừa Ngân lè lưỡi làm mặt xấu:

“Nếu vậy thì mẹ lên đây đi, đừng ở dưới bà già càm nhàm nữa.”

“Mi dám nói mẹ mình như vậy à, Dạ Huân Thiên cầm lấy.”

Cô đưa cái chổi lớn cho Dạ Huân Thiên, sau đó đứng ở dưới gốc cây vận công bay vụt thẳng lên trên, lúc gần bám vào được chân của tiểu quỷ nghịch ngợm kia thì năng lượng bất chợt không đủ lại bị rơi tự do xuống.

“Á aaaaaaaaaaaaaaaaaa.”

Dạ Thừa Ngân nhìn thấy vậy lo lắng hét lớn. “Mẹ.”

Dạ Huân Thiên cười nhìn hai mẹ con nghịch ngợm, hắn thi triển khinh công xoay người đột ngột phóng lên, áo choàng dài sau lưng tỏa ra.

Một cảnh tượng tuyệt đẹp, Ba Ba Mạc Tỏa thấy mình an toàn, nằm trong vòng tay hắn tận hưởng kiểu bế công chúa này, mỉm cười hài lòng.



“Hừ, A Đa Đa nói đã dạy ta nén năng lượng rồi mà sao mãi không học được, cứ bị hụt hoài à.”

“Thế nên từ nay nàng đừng vận công làm gì, cứ bình thường thôi.”

“Tất cả là tại tên tiểu tử Thừa Ngân kia, tại đẻ nó mà đầu óc ta mới nhớ nhớ quên quên như vậy.”

“Đã là hoàng hậu một nước rồi thì nên bớt nghịch ngợm đi.”

Hai người hạ xuống đất, sau đó Dạ Huân Thiên bay lên bắt lấy Dạ Thừa Ngân.

“Con cũng bớt trêu mẹ đi.”

“Dạ.”

Dạ Thừa Ngân cực kì sợ oai nghiêm của phụ hoàng mình, cứ mỗi lần ở cạnh Dạ Huân Thiên là lo sợ không thôi, nhưng vẫn cực kỳ yêu quý cha mình.

“Dạ Huân Thiên, ta để ý từ lúc có tên nhóc này chàng không còn yêu ta nữa.”

“Nào có chứ, ta vẫn yêu nàng mà.”

“Cái gì mà yêu ta ngày ngày toàn triều chính, về cái là dính lấy tên nhóc này không thèm đoái hoài gì?”

“Thì nàng cũng ngày ngày quấn quýt Dạ Thi Nguyệt rồi còn gì, có thèm quan tâm ta đâu. Mà nhắc mới nhớ, Thi Nguyệt đâu rồi.”

Dạ Thi Nguyệt chính là tiểu công chúa của hai người, là cặp song sinh long phượng với Dạ Thừa Ngân.

“Còn đâu nữa, chắc đang nằm đâu đó đọc sách rồi, sao hai đứa chúng nó trái ngược thế, người cần học hành không chịu học, người cần luyện võ phòng thân lại không chịu luyện. Con trai cần giống cha thì lại giống tính mẹ, còn con gái thì….haizzz”

Dạ Huân Thiên nhìn vẻ bất lực của Ba Ba Mạc Tỏa buồn cười tít mắt.

Lúc này tiểu công chúa Dạ Thi Nguyệt tám tuổi bước ra.

Cái cốt cách thanh tao không giấu đi đâu được, xinh xắn đáng yêu, bước chân nhỏ nhẹ thướt tha như dẫm lên từng đóa sen mỏng nhẹ.

“Hai người đang tìm con sao?”

“Ui công chúa của mẹ, con đáng yêu quá!”

Mỗi lần nhìn thấy Thi Nguyệt là Ba Ba Mạc Tỏa lại vui sướng quấn quýt, sao cô có thể sinh được đứa con gái đáng yêu vậy chứ.

Từ trong mắt Dạ Thi Nguyệt bắn ta một tia thanh tao lạnh lùng, khi được mẹ âu yếm chỉ mỉm cười nhẹ một chút cũng không thể hiện quá đà.

Còn cái ông tướng đang đứng bên cạnh Dạ Huân Thiên thì ngược lại, gương mặt là một vũ trụ đa sắc thái biểu cảm.

“Nào tiểu công chúa của phụ hoàng hôm nay có vui không?”



Dạ Huân Thiên đưa tay ra định bế thì bị cô bé ngắt lời.

“Con không muốn bế, con lớn rồi.”

“À… Ờ được….”

Nhìn cảnh này Ba Ba Mạc Tỏa phụt cười.

“Con muốn bế, con muốn.”

Dạ Thừa Ngân lại liên tục chạy lại muốn được phụ hoàng bế.

“Nam nhi phải có khí khái nam nhi, tuổi này rồi còn bồng bế gì?”

Dạ Huân Thiên nhẹ nhàng quát.

Trong lúc cả nhà ầm ĩ người này một chuyện, người kia một chuyện thì từ phía cổng vào cửa điện có một đám người đi đến.

Lần lượt là gia đình nhà A Đa Đa, Hạ Thôi Mị và gia đình nhà Tiểu Châu Điềm Điềm.

Tiểu Tùng và Tiểu Tiếu lúc này cũng đã ra dáng thanh thiếu niên, vẻ cứng cáp. Nhìn bên kia dắt tay theo là hai đứa trẻ lớn hơn Dạ Thừa Ngân và Dạ Thi Nguyệt tầm vài tháng.

“Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng hậu, công chúa và Thái tử.”

Dạ Huân Thiên cười nhìn bọn họ.

“Đến rồi à, đứng lên đi.”

“Ủa hôm nay ngày gì sao mọi người đến đông vậy?”

“Mạc Tỏa à, người quên rồi sao, mấy ngày trước chốt là hôm nay mọi người vào cung bày tiệc rồi mà!” Điềm Điềm nói.

“Ủa, có hả, sao ta không nhớ gì?”

“Chắc cô não heo nên vậy đó!” A Đa Đa vẫn mồm miệng ngay thẳng nói.

“Im đi nhé A Đa Đa, ngươi đã là ông bố hai con rồi đó!”

“Thì ngươi cũng là bà mẹ hai con đó thôi, kể ra cũng thật bất ngờ, hai người hạnh phúc muộn hơn chúng ta mà cuối cùng cũng có hai con như bọn ta, thật là biết cách hơn người đó.”

“Chuyện, ai nói Dạ Huân Thiên về khoản chuyện ấy, hôm đó……….ưm”

Cô đang thao thao bất tuyệt thì Dạ Huân Thiên ngay cạnh nhanh chóng bịt miệng lại, cái bản tính nói không biết nể nang gì của cô càng ngày càng luyện đến bậc thượng thừa.

Mấy người xung quanh nghe thấy cũng bụm miệng không muốn cười ra thành tiếng.

Sau đó mọi người quây quần bên nhau, cùng nhau tụ họp bên rượu thơm, thịt ngon. Hạnh phúc tràn ngập cùng những đứa con đáng yêu của mình.