Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 142




“Đệ biết rồi sao?” Dạ Huân Thiên biết Dạ Thiên hội trước giờ tinh thông thiên văn địa lí, số hóa. Không ngờ đệ ấy đã biết cả rồi. Tư duy thật là tiến bộ chẳng thua kém gì người trên trời như A Đa Đa cùng Ba Ba Mạc Tỏa.

“Hoàng huynh cũng biết ư? Vậy sao huynh còn tin cho được.”

“Đệ phải hiểu cho dù nó đúng như vậy, nhưng đệ làm cách nào để giải thích cho dân chúng Dạ Tiễn hiểu điều này, đệ nghĩ đệ thuyết phục được họ sao, đệ có mấy cái mồm để thuyết phục họ.”

Dạ Thiên Hội không nói gì, suy nghĩ cũng có ý đúng.

Dạ Huân Thiên nói tiếp:

“Hơn nữa đệ nghĩ mà xem, nếu như viên đá đó đã chắn miệng núi lửa ngầm bên dưới vậy nếu săn bằng ngọn núi thì miệng núi lửa sẽ phun trào lúc đó tính mạng người dân ở kinh thành sẽ ra sao?”

“Nhưng theo đệ tìm hiểu thì núi lửa đã tàn rồi, không có nguy hại nữa.”

“Vậy còn người phá bỏ, phải cần bao nhiêu người mới đập bỏ được ngọn núi đó, tuy rằng nó nhỏ nhưng rất tốn sức người và sức của. Chi bằng đệ nghe ta, cứ tạm cho ta xử lí vụ này, ta sẽ qua mắt mọi người.”

Dạ Thiên Hội suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng đồng ý, nhưng kèm theo một điều kiện:

“Nếu huynh muốn ta đồng ý chuyện này thì phải quay lại làm vua, ta thực sự không muốn làm vua nữa, ta muốn một cuộc sống phiêu diêu tự tại được học hỏi những điều mới lạ từ khắp mọi nơi.”

“Không được.”

“Tại sao chứ?”

“Ban đầu ta đã nói với đệ rồi, ta phải đi tìm Mộc Phi.”

“Chẳng lẽ Mộc Phi quan trọng hơn người dân của Dạ Tiễn quốc sao?”

Dạ Huân Thiên bực tức nói:

“Đệ nói lí một chút đi, chỉ cần đệ không cho phá dỡ ngọn núi là mọi chuyện sẽ êm đẹp như cũ mà, đây là do đệ ích kỉ chỉ suy nghĩ cho mình mới vậy chứ.”



Nói đến đây Dạ Huân Thiên bỗng chột dạ giật mình, không phải hắn cũng đang ích kỉ chỉ biết suy nghĩ cho mình chỉ mong có thể kiếm tìm ra cô mà giao hết lại cho đệ đệ của mình đó sao, hóa ra chính hắn cũng không có tư cách nói Dạ Thiên Hội.

Biết mình nói lời không phải Dạ Huân Thiên vỗ vai Dạ Thiên Hội nói:

“Ta xin lỗi, đệ phải hiểu cho ta.”

“Nếu thấy có lỗi thì chấp nhận điều kiện của ta đi.”

“Đệ….”

“Nhiều năm như vậy huynh đã tìm được tỷ ấy chưa? Chưa đúng chứ! Nếu vậy huynh cứ mãi tìm kiếm trong vô vọng làm gì.”

Dạ Huân Thiên tức giận:

“Đệ cứ phải tùy hứng như vậy sao?”

“Ta không tùy hứng, ta chỉ muốn được sống cuộc sống thoải mái, ngai vàng vốn không dành cho ta.”

Dạ Huân Thiên biết mình không thể lay chuyển được Dạ Thiên Hội vì cậu cũng là một người cứng đầu y hệt hắn.

Dạ Huân Thiên nhắm chặt mắt lại, bất lực nói:

“Được, theo ý đệ.”

Hắn rốt cuộc vẫn phải vì người dân, Dạ Thiên Hội đúng thật rất thông minh nhưng thật không thích hợp để trở thành vua.

Chuyện lần này cũng đã chứng tỏ được điều đó, Dạ Thiên Hội làm vua nhưng không suy nghĩ gì đến dân chỉ dựa theo chứng kiến của mình liền lập tức đồng ý cho dỡ bỏ ngọn núi, điều này thật khiến hắn phiền lòng.

Hắn vốn tưởng rằng mình có thể tiếp tục đi tìm cô, nhưng hình như không thể, dù vậy hắn vẫn sẽ không từ bỏ ý định đó, mặc dù việc quốc gia đại sự bận bịu nhưng hắn vẫn cố gắng tìm kiếm cô.



Đám người Dạ Huân Thiên cùng nhau đi đến ngọn núi sau Mộc Phủ.

Mọi người đi vào bên trong, từ xa vẫn thấy viên đá sừng sững nằm đó, nhưng khung cảnh xung quanh động lúc này đã tồi tàn u tối cực kì.

Mới vài năm trôi qua cây cỏ không biết điều đã mọc rễ xuyên qua từng kẽ đá, tạo thành khung cảnh rậm rạp um tùm. Nhưng hồ nước ở dưới viên đá vẫn trong vắt ánh lên màu vàng óng ánh.

Tiểu Châu cùng A Đa Đa nhanh chóng phát quang đám cây cỏ đi, Hạ Thôi Mị vì là bà bầu nên chỉ đứng đó chơi cùng hai đứa trẻ con.

Điềm Điềm phụ hai người kia thu gom quét dọn còn Dạ Huân Thiên thắp nến sáng khắp xung quanh căn động, đi đến bên hồ nước lau sơ qua phiến đá pha lê muối, trong chốc lát viên đá nhờ ánh sáng vàng của nến trở nên sáng lóa đầy màu sắc. Cắm một nén hương lên ngôi mộ nhỏ đắp tạm của Mộc Thanh Nhi vì không có thân xác trong đó, căn bản là thân xác giờ đã là của Ba Ba Mạc Tỏa rồi.

Sau đó hắn cũng đi lại phụ đám người A Đa Đa thu dọn đám cây cỏ xung quanh động.

Bất ngờ làm rơi viên ngọc tín hiệu xuống đất, lăn đến phía Tiếu Tiếu cùng Tùng Tùng đang chơi đùa bên này.

Trẻ con hiếu kì lại tinh mắt nên đã phát hiện ra viên ngọc. Chúng không biết là gì nhặt lên, cầm lên tay một lúc, viên ngọc cũng từ từ chuyển từ màu nâu đen sang màu trắng trong thuần khiết.

Tùng Tùng thắc mắc hỏi:

“Đây là thứ gì?”

Tiếu Tiếu trả lời:

“Hình như ta từng thấy nó ở đâu rồi, trông rất giống của Dạ thúc thúc.”

“Muội nói đúng, ta cũng thấy rất giống, nhưng sao nó lại không ở chỗ Dạ thúc mà lại xuất hiện ở đây.”

“Ừm ta cũng không biết.”

Một lát sau Tiếu Tiếu nhìn ngó đông tây, nhìn về phía viên đá trên hồ nước.