Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 139




A Đa Đa xông vào bên trong, qua ánh lửa mịt mù, hắn thấy Ba Ba Mạc Tỏa đang dùng ánh mắt bất lực nhìn về phía mình, toàn thân cô bị lửa đỏ bao phủ. Cô bị nhét giẻ vào mồm đang khóc nhìn về phía này.

A Đa Đa cũng cố gắng để đi vào trong cứu Ba Ba Mạc Tỏa nhưng không thể, ngọn lửa xung quanh quá lớn, cô như thể bị ngọn lửa nuốt chửng, cơ thể của Ba Ba Mạc Tỏa đang dần tan biến tạo thành những con số màu xanh lá cây bay tán loạn trong không trung.

Hắn nhìn qua liền biết, đây không phải là cô tự điều chỉnh cơ thể mình thành như vậy để bảo toàn mạng sống, mà sự thật là cô đã hoàn toàn tan biến, cô đang bị tan rã, chắc do năng lượng đã sắp cạn kiệt lại bị trói cố gắng vùng vẫy dùng quá sức nên không trụ nổi.

Nghe đến đây Dạ Huân Thiên không chịu nổi đả kích này, hắn như một kẻ thất thần nằm yên tại chỗ, muốn vùng người dậy đi tìm cô nhưng toàn thân vô lực.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực đến mức này, hắn đau đớn, giọt nước mắt đau xót, tiếc nuối, hối hận, sự cay đắng cùng cực vì mất đi người mình yêu.

Cú sốc quá lớn đôi khi khiến người ta rơi vào tình cảnh không tin vào sự thật.

“Không đúng, không thể như thế được, nàng ấy không chết dễ dàng như vậy được đâu, nàng ấy là ai cơ chứ, là Ba Ba Mạc Tỏa đó, như vậy là không thể.”

A Đa Đa biết hắn không thể chấp nhận được sự thật này, kỳ thật hắn ta cũng rất đau lòng, vì thế muốn báo đáp cho cô, lấy ngọc ra khỏi người hắn.

“Ngươi cố gắng giữ gìn sức khỏe, dù sao ta đã lấy ngọc ra khỏi người ngươi rồi. Còn về việc của Ba Ba Mạc Tỏa…”

Thấy A Đa Đa ngập ngừng, Dạ Huân Thiên nhanh chóng hỏi lại:

“Ngươi có cách gì sao?”

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng A Đa Đa nói:



“Ta thấy trước khi tan biến cô ấy trở thành những hạt nhỏ màu xanh bay khắp nơi, ta nghĩ chỉ cần cầm ngọc năng lượng thu thập lại từng viên một, cố gắng từng ngày có thể khôi phục lại được cô ấy. Chỉ có điều….”

Ngừng lại một lúc, A Đa Đa nói tiếp:

“Chỉ có điều ta cũng không chắc có thành công hay không, mà việc tìm kiếm rất mất thời gian, có thể là vài tháng, vài năm…hoặc là cả đời người.”

Dạ Huân Thiên vui mừng ra mặt, ánh mắt hắn ngập tràn hy vọng:

“Cho dù có dùng cả đời, ta cũng nguyện ý, chỉ cần nàng ấy còn hy vọng sống, ta nguyện dùng cả đời để tìm nàng, đem nàng về bên mình.”

Ở lãnh cung, người ta cuối cùng cũng dập lửa xong, kiểm đếm số người thì mới phát hiện ra Ba Ba Mạc Tỏa đã bị chết cháy mà họ chỉ biết là cháy mất xác, thành than luôn rồi nên không nhìn thấy.

Còn một người nữa cũng đã chết, đó là Lương Quý phi, cô ta đã treo cổ trong phòng ngủ của mình.

Chuyện có người chết trong lãnh cung là chuyện thường tình, không hóa điên cũng tự tử, nên mọi người rất nhanh cũng cho qua chuyện này, chỉ ngán ngẩm một điều, cái nơi lạnh lẽo này lại có thêm hai vong hồn rồi.

Thời gian sau.

Sức khỏe của Dạ Huân Thiên đã bình phục hoàn toàn, trên buổi thượng triều bình thường, hắn trước mặt văn võ bá quan công bố một tin tức làm tất thảy triều thần ai nấy cũng một phen chấn động.

Dựa theo ý chỉ hắn viết, hắn quyết định nhường lại ngôi cho đệ đệ mình, là Dạ Thiên Hội, năm nay 15 tuổi, còn mình sẽ ngao du thiên hạ, tiêu dao tự tại.

Ý Dạ Huân Thiên muốn đi khắp nơi tìm cô, giao lại ngai vàng cho đệ đệ mình, dù sao nếu đúng ra thì cậu mới chính là con trai thực sự của Dạ Kình Nhất.

Ý chỉ vừa hạ xuống, Dạ Kình Nhất đã đi từ ngoài vào nói:



“Hoang đường, thật sự hoang đường, sao con có thể bỏ mặc đất nước mà tự ý làm càn vậy, còn đâu là uy nghiêm của một bậc đế vương.”

Dạ Huân Thiên nét mặt nghiêm nghị, ý chí rắn chắc như bàn thạch:

“Ý con đã quyết, không gì thay đổi.”

“Thiên Nhi, con đã quên hết lời răn dạy của ta về cốt cách của một bậc quân vương rồi sao, một bậc quân vương phải luôn mang trong tim hình hài đất nước, chứ không nên màng đến nhi nữ thường tình.” Ông cũng chỉ vì không làm được điều đó, khi quan tâm đến Lương Yến Uyển quá nhiều, hổ thẹn điều đó nên ông mới nhanh chóng truyền ngôi cho hắn như vậy.

Dạ Huân Thiên nói:

“Dạ Thiên Hội thông minh tài chí, học lực hơn người, văn võ song toàn, là người được trẫm giao trọng trách gánh vác giang sơn, trẫm tin tưởng đệ ấy.”

“Sao lại có chuyện đó được… vì một nữ nhân rời bỏ ngai vàng, hết sức hồ đồ.”

“Mặc kệ nó đi.”

Lúc này Thái hậu Lương Yến Uyển bước từ bên ngoài vào.

“Nó là con trai tôi, tôi không thể để nó đau khổ vì không có tình yêu được, tôi không muốn nó phải đau khổ như cha mình, đến chết cũng không được hạnh phúc, bị người khác hãm hại.”

Dạ Kình Nhất cau mày, khó hiểu nhìn bà. Các bá quan triều thần xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau đặt nghi vấn.