Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 135




Thái Thượng Hoàng dơ chân đá cô ta một cái thật mạnh, tiện tay rút thanh kiếm bên cạnh ra kề sát vào cổ cô ta.

Khí lạnh buốt rợn người từ thanh kiếm khiến Lương Quý phi cảm nhận được đầu mình đang sắp lìa khỏi cổ đến nơi.

Nhưng cô ta vẫn vô cùng cứng họng:

“Đó là sự thật thưa người, là Ba Ba Mạc Tỏa cô ta đã dùng tà thuật của mình điều khiển con, khiến con giết Hoàng Thượng, chứ người nghĩ thử đi, một phi tần là con sao dám giết chết Hoàng Thượng chứ.”

Thái Thượng Hoàng nhìn thấy kiếm đã kề ngay cổ rồi, cái chết đã gần trong gang tấc nhưng cô ta vẫn không chút run sợ gì, có vẻ là nói thật.

Một người đang trong con đường chết cố tìm cho mình một lối mới để thoát thân thì cô ta sợ cái gì chứ, đừng nói là kiếm kề ngay cổ, cho dù lúc này cả thân xác cô ta chôn vùi trong biển lửa đi chăng nữa cô ta cũng quyết cắn răng nói láo để tìm đường sống cho mình.

Tuy vậy Dạ Kình Nhất vẫn không thu kiếm về.

Thấy nét mặt Thái Thượng Hoàng có vẻ đang suy nghĩ về câu nói của mình, Lương Quý phi tiếp tục nói:

“Người nghĩ mà xem thưa Thái Thượng Hoàng, người nhà họ Mộc có ai cúng tế xong mà còn sống đâu? Còn cô ta thì lại có thể sống tốt lại còn thay đổi hẳn thân phận mới, cô ta…cô ta chính là yêu quái thưa người.”

“Còn ở đây buông lời ngông cuồng, người đâu, đẩy ả ta vào lãnh cung tự sinh tự diệt.”

Lương quý phi nghe thấy ý chỉ, vẻ mặt hốt hoảng vô cùng, đúng thật là không chết, nhưng đày vào lãnh cung một nơi sống không bằng chết đó thì thà cho cô ta một đao kết liễu luôn cho nhanh.

“Thái Thượng Hoàng, những lời nhi thần nói đều là sự thật, mong người suy xét, Thái Thượng Hoàng…mong người suy xét.”

Tiếng hét vọng mãi đến khi tắt dần, Thái Thượng Hoàng không phải không tin cô ta. Ông cũng thấy rất kì lạ, Mộc Thanh Nhi sau khi cúng tế không những không chết mà lại trở nên vô cùng lợi hại, được xưng tụng thành tiên nữ trên trời phái xuống.



Nhưng nếu thực không phải là tiên nữ gì hết mà lại là một yêu quái cố gắng quyến rũ Dạ Huân Thiên làm việc thương thiên hại lý, hại dân hại quốc thì thật không giữ được.

Hơn nữa, nếu đúng như những gì Lương Quý phi nói vậy thì Ba Ba Mạc Tỏa là đang muốn giết chết Dạ Huân Thiên, mượn tay giết người.

Tà thuật nguy hiểm như vậy đã dùng lên người con trai ông, người đang có sứ mệnh gánh vác triều thần thật không thể làm ngơ được nữa.

Thái Thượng Hoàng âm thầm cho người quan sát Ba Ba Mạc Tỏa.

Ba Ba Mạc Tỏa sau khi biết tin đã đi đến tìm Dạ Huân Thiên với tâm trạng lo lắng vô cùng, sau khi biết hắn bị Lương quý phi dùng dao độc đâm vào tim cô đã lập tức đến tìm hắn, nhưng lại không được cho vào.

Mãi về sau cô cố gắng giảng giải, dùng cái danh nghĩa mà người ta hay gọi cô là người trời, là tiên nữ. Nói rằng bản thân có thể cứu được hắn mới cho cô vào.

Cô nói chỉ một mình cô được phép vào trong, Thái Thượng Hoàng vì đang cố gắng tìm ra bằng chứng cô là một yêu quái nên đồng ý.

Sau khi cô vào thì thấy Dạ Huân Thiên đang nằm trên giường, làn môi tím tái, vết thương lan rộng ra khắp ngực tạo thành những vệt dài màu tím ăn lan ra cả sau lưng trông thật ghê rợn hắc ám.

Ba Ba Mạc Tỏa đau lòng khóc nhìn hắn:

“Dạ Huân Thiên…chàng cố gắng lên, ta sẽ giúp chàng.”

Chỉ thấy cô đưa tay lên, cố dùng năng lượng của mình tuyền vào hắn giúp cho hắn bớt phần nào đau đớn, nhưng vừa mới truyền được một chút cửa đột nhiên bị đá mạnh ra.

Thái Thượng Hoàng từ bên ngoài nhìn vào thấy cô đang định làm trò tà thuật gì, nghĩ rằng cô đang muốn hại Dạ Huân Thiên.

Liền lập tức đi vào, dùng đao chém vào cánh tay đang truyền năng lượng của cô.

Ba Ba Mạc Tỏa đau đớn bật người ra, ôm lấy cánh tay của mình. Năng lượng đang truyền ra chưa kịp thu hồi lại bị chém bất ngờ.



Mọi người đồng loạt bước vào, Thái Thượng Hoàng trợn lớn mắt khi nhìn thấy máu chảy ra từ cánh tay cô lại là màu xanh.

“Ngươi…ngươi thì ra là yêu quái ư?”

Tất cả mọi người đều đồng loạt sợ hãi la hét, đám cung nữ, thái giám đồng loạt chạy toán loạn người này va vào người kia. Chưa bao giờ thấy một người bình thường lại có máu màu xanh cả.

“Ta không phải là yêu quái, ta là tiên….”

Lời còn chưa nói xong, Dạ Kình Nhất đã lập tức chặn họng cô.

“Bớt dùng mấy lời che mắt người khác trước mặt ta, tiên nữ gì chứ…ngươi chính là yêu quái. Ngươi tính làm gì con trai ta?”

“Ta là đang cứu chàng ấy…”

“Nói láo…” Thái Thượng Hoàng vung kiếm đến trước mặt cô, nhưng cô cố gắng ôm lại cánh tay đau đớn của mình mà né tránh từng đường kiếm.

Lúc này Dạ Huân Thiên đỡ phần nào đau đớn, mở mắt ra, nhưng cơ thể vẫn không cử động được.

“Có…hự…có chuyện gì vậy.”

Thái Hậu bên ngoài thấy con trai mình mở miệng liền chạy vào.

“Không đánh nữa, Hoàng Thượng, con tỉnh rồi sao?”

Dạ Huân Thiên nhìn xung quanh, sao lại lờ mờ thế này, mắt hắn vẫn chưa hoàn toàn mở to ra được.