Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 132




Mặc dù hắn cũng cảm nhận được khó khăn từng giây từng phút một khi ở bên cạnh cô, nhưng vẫn cảm nhận được một mặt hạnh phúc cứ mỗi lần nhìn từng góc độ xinh đẹp của cô xâm nhập vào tâm trí mình, cô nhìn hắn cười, cùng hắn ăn cơm, cùng hắn đọc sách.

Thỉnh thoảng lại trao cho hắn những nụ hôn bất ngờ. Những lúc như thế trái tim kích động của người đàn ông hạnh phúc trong tình yêu không ngừng run rẩy đập loạn xạ.

Những lúc như vậy viên ngọc kia khiến hắn đau đớn tựa như không thở nổi, nhưng hắn vẫn cố chịu, vì sự hạnh phúc hoàn toàn xoa dịu nỗi đau đó, hắn vui vì điều đó.

Hắn suy nghĩ hồi lâu quay sang cô nói:

“Vậy thì không lấy ra nữa, cứ để trong người ta đi, ta chịu được.”

Ba Ba Mạc Tỏa ngẩng đầu hôn phớt lên đôi môi của Dạ Huân Thiên một cái:

“Ta biết chàng rất đau đớn, đừng cố gắng quá làm gì, để lâu trong người chàng cũng sẽ chết thôi, và ta không muốn điều đó.”

Cô sao có thể nhìn người mình yêu chết được, cô chỉ mong hắn sống thật tốt, khỏe mạnh mà sống. Không thể vì một kẻ trên trời rơi xuống là cô cướp đi quyền lợi đó.

“Điều chúng ta không ngờ ở đây chính là hai ta lại yêu nhau, nếu ta không yêu chàng và chàng cũng không yêu ta, thì ta chỉ cần ở bên cạnh chàng đợi ngày khôi phục năng lượng rồi lấy ngọc ra thôi. Nhưng ta chưa từng hối hận về việc yêu chàng, trước nay chưa từng. Cả hai ta ai cũng không có lỗi.”

Dạ Huân Thiên thương tâm nhìn cô, lòng nghẹn ứ:

“Mạc Tỏa….”

Một thời gian sau.



Hoàng Thượng đến tẩm cung Lương quý phi, sau nhiều việc phải xử lí cuối cùng hắn cũng có thời gian xử tội cô ta. Ở trước mặt cô ta, một tay chắp sau lưng, một tay bóp chặt mặt cô ta, ngoài trời mưa gió sấm chớp đùng đùng, tia chớp sáng lóe hắt lên khuôn mặt tức giận của Dạ Huân Thiên càng lộ ra vẻ tàn nhẫn, chán ghét.

Khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn cô ta đã hiểu mình đã triệt để không còn mong chờ gì đến cái thứ gọi là tình yêu nữa rồi. Điều cần thiết nhất hiện giờ là tìm cho mình con đường sống.

“Hoàng…Hoàng Thượng…ặc…người tính giết thiếp sao?”

Cả người Lương quý phi lúc này bị hắn nắm cổ xách lên cao, cổ bị nghẹn lại khiến cô ta không nói được ra tiếng.

“Ngươi nghĩ trẫm không dám sao?” Đến giờ phút này mà còn dám dùng ánh mắt khiêu khích này để nhìn hắn, là cô ta chê mạng mình quá lớn, hay nghĩ người chống lưng cho cô ta quá mạnh.

Không cần nghĩ hắn cũng biết rằng vế thứ hai có vẻ khả thi hơn.

“Người…sẽ không giết được…khụ khụ….thiếp đâu.”

Dạ Huân Thiên kinh tởm hất cô ta ra, nói:

“Sao ngươi dám cả gan hãm hại Thái Hậu?”

Lương Quý phi bị hất sang một bên, đang ho khan liên hồi, cố gắng hít lại từng ngụm không khí, vẻ hổn hển thở dốc thật thảm hại.

Lát sau lập tức nói lớn, bộ dạng ngoa phụ, ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn:

“Nếu thần thiếp nói mình không có làm điều đó. Hoàng Thượng, người có tin thần thiếp không?”

“Tin ư?” Sao lại có chuyện nực cười như vậy bày ra trước mắt hắn cơ chứ?



Tại sao tất cả nữ nhân trong hậu cung hắn đều luôn mang vẻ mặt ngây thơ, thánh thiện vô tội. Nhìn vào tưởng chừng như cánh hoa đang nâng đỡ giọt sương mai, mềm mỏng đáng thương. Nhưng tại sao kể cả từ Hoàng hậu đến Quý phi đều ngậm trong mình một sự độc ác.

“Đúng.” Lương Quý phi bò dậy nói.

“Người phải tin thiếp, chuyện của Thái Hậu tuy nói là cách ếm độc của Tỷ Chiêu quốc quê mẹ thiếp, nhưng thiếp không biết gì cả, hằng ngày thiếp chỉ mang canh và thuốc tốt đến cho Thái Hậu mà thôi, ai mà ngờ hai thứ đó lại là thuốc dẫn chứ? Tất cả chỉ xuất phát từ ý tốt mà thôi Hoàng Thượng.”

Đúng vậy, trước khi hành sự cô ta đã trù tính cả rồi, đúng như những gì nội vụ phòng cùng dược phòng ghi chép lại.

Thời gian Thái hậu bị bệnh, Lương Quý phi lúc này vì Hoàng hậu đã bị phế truất nên sẽ là một tay cô ta lo liệu mọi chuyện trong hậu cung. Hằng ngày lấy thuốc, chuẩn bị thức ăn cho Thái hậu đều do cô ta làm. Mà tất cả thức ăn đều được thử qua châm độc, hoàn toàn không có chút nguy hiểm gì.

“Thần thiếp nào ngờ được cớ sự lại ra như vậy.”

Nhìn người phụ nữ được giữ danh phận Quý phi trước mặt, nhưng lại là một con quỷ đội lốt quý phi khiến Dạ Huân Thiên kinh tởm khôn cùng.

Vẻ yếu đuối nền nã đó nếu ban đầu hắn chưa từng nghe kể lại việc cô ta nhờ người ở nước mình uy hiếp Dạ Thiên Tuyết là công chúa đã gả cho Tỷ Chiêu quốc, thì có khi hắn đã tin sái cổ.

Nhưng bây giờ cô ta không có bằng chứng gì là hạ độc Thái Hậu cả, giống như đám thái y lần trước, hắn cũng không thể trách tội được.

Chính vì vậy hắn mới không thể viết chiếu chỉ xuống điểm tên chỉ mặt, nêu thẳng tội của cô ta ra, người phụ nữ này căn bản là đã đề phòng từ trước.

Vì bọn họ cũng đã thử qua độc cả rồi, tất thảy không sao thì mới mang vào cho Thái Hậu dùng.