- Hoàng thượng. Hôm nay Nhị tiểu thư Trần gia tiến cung hiện đang ở Phi tần viện. Hoàng thượng có muốn đêm nay thị tẩm không?
Mục đích Trần Đại nhân tiếp tục dâng nữ nhi vì muốn hầu hạ Hoàng thượng hay vì tư lợi thì chắc chỉ có ông ta mới biết được.
- Vậy tối nay đưa nàng ta đến Cam Lộ điện đi.
Tâm ý của thần tử, hắn cũng không nên phụ tấm lòng thành này.
Nhị tiểu thư Trần gia là Trần Tiểu Nhã, năm nay 16 tuổi. Có thể nói là thiếu nữ trưởng thành, mơn mởn như hoa.
Buổi tối, hai thái giám lực lưỡng vác chăn bông quấn Trần Tiểu Nhã mang tới Cam Lộ điện đặt trên long sàng.
Khẽ mở mắt là không gian mang màu vàng nhạt, nhìn sang người bên cạnh. Nam tử anh tuấn hơn người vận tẩm y màu vàng. Khí phách ngút trời khiến nàng phải rụt cổ lại.
Minh Trạch vén tấm chăn lên, cơ thể thiếu nữ lộ ra trước mắt. Trần Tiểu Nhã sợ hãi co người lại. Nàng ta chỉ là thiếu nữ mới lớn chưa trải chuyện đời, không hiểu tình cảm là gì.
Thấy nàng ta có chút run rẩy, Minh Trạch thở dài, đắp lại tấm chăn lên người nàng ta, bước xuống giường:
- Nếu cảm thấy không thoải mái thì để lúc khác, Trẫm không thích miễn cưỡng.
Minh Trạch vừa rời khỏi, Trần Tiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy có chút mất mát nhưng dù sao nàng vẫn chưa sẵn sàng.
Bước ra khỏi Cam Lộ điện, Minh Trạch hỏi Vương Đức:
- Giờ này, Kỳ Tần đã nghỉ chưa?
- Hồi Hoàng thượng, giờ này có lẽ nương nương vẫn chưa đi nghỉ. Người có muốn triệu Kỳ Tần đến đây một chuyến không?
Minh Trạch phẩy tay, gạt bỏ suy nghĩ:
- Thôi, Đường xa tuyết trơn, cứ để Trần Tiểu Nhã ở lại Cam Lộ điện, Kỳ Tần cũng không tiện đến đây. Đêm nay Trẫm đi Ngự Thư phòng nghỉ ngơi.
Tuy Hoàng thượng không ngủ cùng Trần Tiểu Nhã đêm hôm đó nhưng sáng hôm sau vẫn phong làm Tòng Ngũ phẩm Thường tại- Nhã Thường tại!
Minh Trạch còn có ý để chữ Nhã làm phong hiệu mà không để chữ Trần. Có lẽ Người cũng không muốn Nhã Thường tại có số phận bất hạnh giống Trần Quý nhân trước đây.
Lúc Nhã Thường tại đến thỉnh an Hoàng hậu cùng chư phi lần đầu tiên, thái độ cung kính:
- Thần thiếp tham kiến các vị nương nương.
Hoàng hậu giờ này vẫn chưa thức giấc, chỉ có Lệ Phi ở đây là phân vị cao nhất, miễn cưỡng để cho Nhã Thường tại kia đứng dậy:
- Muội muội đứng dậy đi. Hoàng hậu tỷ tỷ vẫn chưa tới, chúng ta đành chờ một chút.
Hoàng hậu đúng là khiến người khác cảm thấy sốt ruột, gần một canh giờ trôi qua vẫn không thấy xuất hiện. Không ai dám tự ý bỏ về.
Hồng Đan cúi xuống ghé sát tai Kỳ Phượng Nhi nói nhỏ:
- Nương nương, giờ này Hoàng thượng có lẽ đã tan buổi triều sáng rồi. Hôm nay Người còn hẹn Nương nương đến sớm, chúng ta có cần cáo lui không ạ?
Kỳ Phượng Nhi khẽ lắc đầu. Giờ nàng không muốn làm tấm bia ngắm cho người khác.
Đợi một lúc lâu, Hoàng hậu cuối cùng đã xuất hiện, trên tay còn ẵm bồng tiểu Hoàng tử mới được mấy tháng.
- Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu vạn phúc kim an.
- Đứng dậy đi.
Nhã Thường tại tiến tới trước mặt Hoàng hậu:
- Thần thiếp Nhã Thường tại bái kiến Hoàng hậu nương nương. Nguyện Hoàng hậu vạn phúc kim an.
Sau đó, Trần Tiểu Nhã hành đại lễ với Hoàng hậu, khấu đầu ba lần, đúng theo quy tắc khi phi tần mới vào cung diện kiến Hoàng hậu lần đầu.
- Muội là phi tử mới vào cung cần tuân thủ các quy tắc lễ nghi, làm tròn bổn phận. Đối xử hòa nhã với mọi người, tận tâm phục vụ Hoàng thượng.
Sau đó, Hoàng hậu quay sang nói với các phi tần:
- Bây giờ sắp đến cuối năm, công việc của các cung cũng nhiều thứ để lo. Ngô Mỹ nhân và Nhã Thường tại ở Phi tần viện cũng không tiện nên Ngô Mỹ nhân sẽ chuyển đến Dương Ninh cung và Nhã Thường tại sẽ ở Tử Quế hiên.
- Thần thiếp tuân lệnh Hoàng hậu.
Cứ nghĩ buổi thỉnh an đến đây là kết thúc nhưng bỗng nhiên Hoàng Hậu quay sang nói với Lệ Phi:
- Bổn cung sức khỏe đã hồi phục, Lệ phi nên đem tất cả sổ sách của Hậu cung qua đây để Bổn cung xem qua.
Lệ phi khá khó chịu với lời nói của Hoàng hậu. Thế này là đang muốn cướp lại quyền lực từ tay nàng sao?
Lệ phi cố nặn ra một nuôi cười méo mó:
- Hoàng hậu vừa mới sinh hạ Hoàng tử. Sức khỏe vẫn chưa hồi phục, hơn nữa còn phải chăm sóc tiểu Hoàng tử sao có thể dành thời gian lo cho việc Hậu cung?
- Tiểu Hoàng tử đã có nhũ nương chăm sóc. Lệ Phi ngươi không nên quá tham quyền như vậy! Dù sao Bổn cung vẫn là Hoàng hậu, có những việc đích thân phải làm người khác không thể thay thế.
Thấy Hoàng hậu không có vẻ gì là nhượng bộ, Lệ Phi đành buông xuôi:
- Thần thiếp đã hiểu, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ cho rằng thần thiếp không biết chia sẻ với Hoàng hậu sẽ trách phạt.
- Hừ... Cho dù Lệ Phi được sủng cũng không nên dùng Hoàng thượng dọa Bổn cung. Ngươi cũng nên xem lại bản thân là thứ gì mà dám lên tiếng tranh với Bổn cung!!!
.....
Sau buổi thỉnh an Hoàng hậu, Kỳ Phượng Nhi liền vội đi tới Ngự Thư phòng.
Một mình nàng bước vào bên trong. Cảm giác ấm áp bao trùm khắp cơ thể. Ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi, mấy chén trà ở Khôn Ninh cung cũng chỉ làm ấm người được một lúc.
Thấy Hoàng thượng đang ngồi trên trường kỷ, không phải trên án thư. Tay chống lên trán, mắt nhắm nghiền. Có lẽ hắn có chút mệt mỏi.
Kỳ Phượng Nhi không muốn đánh thức hắn, nhẹ nhàng bước tới gần, cởi áo lông bên ngoài đắp lên người hắn.
Rồi từ từ đến bên án thư sắp xếp lại tấu sớ. Nhìn đống bề bộn trên mặt bàn nàng thở dài: Có lẽ đêm hôm qua Hoàng thượng đã phê duyệt tấu sớ cả đêm.
Nhưng.... từ từ đã từ lúc nào mà nàng lại quan tâm đến hắn vậy nhỉ? Tự nhắc nhở lại bản thân: bây giờ hắn sủng nàng chỉ vì hứng thú nhất thời. Một phần vì nàng là nghĩa nữ của Liễu Đại nhân- người đang ra sức trên triều đình giúp đỡ hắn.
Mải suy nghĩ, tay nàng quơ phải cái ống bút rơi xuống đất. Khiến hắn tỉnh giấc.
Nhìn thấy tấm áo lông trắng đắp trên người mình hắn cũng khá bất ngờ. Hướng về người con gái đang cúi xuống nhặt bút kia.
- Sao hôm nay đến muộn vậy, khiến Trẫm chờ cả buổi?
Kỳ Phượng Nhi đặt ống bút về chỗ cũ, tiến đến gần hắn.
- Sắp đến cuối năm rồi, Hoàng hậu có nhiều việc phải lo nên giữ mọi người ở lại lâu một chút.
Hắn kéo nàng ôm vào lòng. Nắm lấy tay nàng, thổi hơi ấm, xoa một hồi.
- Hoàng thượng nếu mệt có thể vào bên trong nghỉ ngơi.
Minh Trạch lắc đầu:
- Trẫm không sao. Mấy ngày này tấu sớ sẽ nhiều hơn một chút. Nàng chịu khó: ngoài trừ lúc Trẫm lên triều, thời gian còn lại sẽ đều ở Ngự Thư phòng.
- Thần thiếp hiểu rồi!