Không ngờ lần khảo nghiệm cuối cùng này lại là giết chết người mà ta thân cận nhất trên đời.
Bọn họ biết rõ ta là ai, nhưng lại như những cỗ máy lạnh lùng đâm thẳng về phía ta. Ta cũng không có tư cách mắng họ, bởi ta cũng bị sát ý xâm chiếm suy nghĩ. Bằng không sao ta có thể nhận ra bọn họ, làm sao không nhận ra Phỉ Thản.
Ta... vậy mà đã giết chết Phỉ Thản...
Không kịp rơi lệ, ta nhanh chóng giấu Phỉ Thản dưới bóng cây râm mát ven đường.
Ta đột nhiên nghĩ tới nhiều năm về trước, lúc Phỉ Thản chấp hành nhiệm vụ lần thứ nhất trở về. Nàng mất một con mắt, máu me đầy mặt. Cho dù ta hỏi thế nào, xin nàng thế nào, nàng cũng không chịu nói cho ta biết. Nàng chỉ than thở, nhẹ nhàng vén tóc ta:
"Con người là sinh vật như thế, chỉ có khi bị tổn thương thật sâu, mới nhận ra đối phương trân quý như thế nào."
Phỉ Thản, nàng cũng đã giết chết người mình trân quý nhất? Có phải lúc giết đối phương, nàng cũng cảm thấy tổn thương sâu sắc?
Giống như ta bây giờ, dù không bị thương, nhưng tâm ta như bị một lưỡi dao bén nhọn đâm thủng, ngoáy cho mấy cái, lồng ngực thủng lỗ chỗ.
Đến chỗ đã được chỉ định, không ngoài dự đoán, chướng ngại cuối chính là gã mặt sẹo. Hắn nhìn ta mỉm cười "Rất tốt. Bây giờ ngươi hãy đánh bại ta."
Sau khi giết chết gã mặt sẹo, ta mới hiểu được, đây là một kế hoạch rất lớn
Ngoại trừ kẻ ám sát tất cả mọi người trong tổ chức, trên đời này sẽ không còn ai biết rõ thân phận của ta. Gã mặt sẹo đã sắp xếp xong sẵn kịch bản cho ta, ta là người Hebrew cuối cùng mang sứ mệnh giết chết Pharaoh, giết chết Ramses.
Căn bản ta không có cảm giác gì với hắn, dù cho ta còn sống, cũng không có chút ý nghĩa gì với hắn. Nhớ lại mấy năm nay, tội ác giết chết Phỉ Thản, sự dơ bẩn do thân là sát thủ, sự bất đắc dĩ vì không có cách nào kháng cự vận mệnh, toàn bộ ta đều đổ lỗi cho gã Pharaoh trẻ chưa từng gặp mặt.
Từ cái ngày đó, theo một cách tự nhiên, ta biến cái ý nghĩa giết chóc này thành một loại sinh tồn.
Ta muốn giết hắn, ta nhất định phải giết hắn.
Nghĩ như vậy, ta ngồi bên bờ sông Nile, tính toán bước tiếp theo trong kế hoạch. Đột nhiên cách đó không xa, ta nhìn thấy một người mặc áo trắng nằm cạnh bờ.
+
Không biết khi đó ta nghĩ gì mà ngạo mạn chầm chậm bước tới, vừa tới gần đã bị nàng ta nắm lấy cổ chân.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam nhìn ta chằm chằm. Nhưng thật ra giống như nàng không thấy rõ mặt ta hơn, mặc kệ ta là ai, bộ dáng như thế nào.
"Nhờ ngươi, dẫn ta về Ai Cập."
Nói gì đó? Đồ nữ nhân điên khùng. Ta nhấc chân muốn rời khỏi.
Nhưng nàng liều mạng giữ chặt ta, ngón tay nhìn yếu ớt vậy mà rất khỏe, nắm chặt cổ chân ta không chịu buông.
"Dẫn ta về Ai Cập, ta cho ngươi cái này." Nàng ta lấy ra từ trước ngực một khối đá quý lớn màu hồng. Khối đá này có màu đỏ rất kỳ dị, nhìn xa tựa như một con mắt đỏ ngầu, bên trong chứa đầy máu tươi. Mắt nàng ta dần khép lại, nếu ta cứ bỏ mặc nàng ta ở đây, nói không chừng nàng ta sẽ chết.
Ta nhìn mái tóc màu vàng và làn da trắng của nàng ta, đột nhiên nhớ tới thân ảnh nhiều năm trước.
Ta gắt một tiếng, kéo nàng ta lên "Ngươi đến nơi nào của Ai Cập? Tìm ai?"
Nàng ta giống như một miếng vải rách tùy ý cho ta lôi kéo, giọng nói yếu ớt chát chúa "Memphis.... Cũng có thể là Thebes... Dẫn ta... gặp hắn, ta muốn... thấy hắn..."
"Ê này. Hắn là ai?"
"Mạnh Đồ Tư, Lễ Tháp Hách, Bubka.... Dẫn ta đi gặp hắn..."
Mỗi một chữ nói ra đều là tên các nhân vật chính khách ở Ai Cập. Ta đang nghĩ có phải người này điên rồi hay không, người như nàng ta sao lại sở hữu khối bảo thạch quý giá như vậy.
Suy nghĩ một lúc, ta quyết định làm điều tốt một lần, đưa nàng ta trở về. Nếu như nàng ta thật sự có quan hệt với hoàng thất Ai Cập, không chừng sau này ta tiếp cận Ramses sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng ta không ngờ, vận mệnh của ta vào ngày hôm đó đã chính thức thay đổi.
Ta đưa nàng về Memphis, cầm khối bảo thạch đỏ như máu kia.
Không lâu sau ta mới biết được đây là bảo thạch bí mật của Ai Cập, tên là Con mắt Horus. Người Sera đang tìm bảo bối này, trời xui đất khiến thế nào nó lại nằm trong tay ta. Lúc đó ta như mở ra cánh cổng nguyền rủa, khi thu vào trong ngực, nó đã mang ta xuyên qua.
Về buổi chiều mười mấy năm về trước.
Ta ôm ý nghĩ ám sát Pharaoh, gia nhập vào phái đoàn phục vụ hoàng thất để ám sát vua.
Với ta, việc giết chết một ai đều giống nhau. Rất nhanh ta đã thành công, từng bước, từng bước tiếp cận Pharaoh Ai Cập. Ta tham gia tiệc tối hoàng thất, nắm bắt cơ hội gặp mẫu thân dưỡng dục ta năm năm, công chúa Đề Nhã. Theo như nguồn tin trong giới quý tộc, năm đó bà từng yêu một người Hebrew, nhưng sau đó lại nhận được sự phản đối mãnh liệt của Ramses, sống chết đòi chia rẽ bọn họ. Hận ý với Ramses trong lòng ta lại tăng thêm một tầng.
Ngày nào đó, ta nhất định sẽ dùng chính đôi tay này đâm vào cơ thể hắn. Ý nghĩa sinh tồn của ta chính là kết thúc sinh mạng của hắn.
Ta vào thế ở ẩn, ngủ đông, tích lũy tín nhiệm của Pharaoh với mình, kiên nhẫn tìm cơ hội hạ thủ.
Rồi một ngày, Pharaoh lệnh ta vào nội cung chăm sóc vị tiểu thiếp đã sinh ra Công chúa, bảo vệ sự bình an của nàng.
Một Pharaoh tàn ác lạnh lùng như thế mà cũng có người để quan tâm sao? Trong lòng ta cất tiếng cười nhạo, bước chân vào vương thất trong cung điện.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Ngải Vi Công chúa.
Khi nhìn thấy mái tóc vàng, làn da trắng và đôi mắt xanh lam như nước ấy. Ta đột nhiên có cảm giác người này đã xuất hiện trong đời ta từ rất lâu, lần gặp này tuyệt đối không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Ta cũng không thể nhớ rõ là ta đã từng gặp nàng ở đâu rồi.
Ánh mắt nàng nhìn ta mang vài phần không tín nhiệm.
Ta cung kính cúi người, nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm: "Đông xin bái kiến Điện hạ."
Ta nhớ lúc đó, nàng hơi khách khí vuốt nhẹ cằm, lặp lại tên ta.
Nhiều năm về sau, vận mệnh của hai người chúng ta như sợi dây thừng bện chặt, quấn lấy nhau. Ta biết nàng chính là người đã cứu mạng ta, nhưng đồng thời cũng là nhược điểm lớn nhất của Ramses. Ta một bên âm thầm cảm kích, một bên vì nỗi căm hận Pharaoh mà muốn ra tay. Nếu tính mạng nàng mất đi, không nghi ngờ gì chính là nỗi bi ai đau đớn nhất của hắn. Cái gã mãi mãi ở trên cao kia, vì hắn mà biết bao người phải mất đi người mình yêu quý nhất. Ta muốn hắn cũng phải nếm cảm giác tuyệt vọng đó. Nhưng ta có thể nhìn ra được, với Ngải Vi, sự tồn tại của Ramses quan trọng đến cỡ nào.
Vì vậy mà ta do dự.
Nàng đã cứu ta, ta cần phải bảo hộ nàng, không được để bất cứ chuyện gì làm tổn thương nàng.