Một gã đàn ông mặt sẹo, đôi mắt cùng màu với tôi trở nên thanh thản, hắn lạnh lùng nhìn ta. Thấy ta tỉnh, hắn lấy ra mấy khối Toái Kim Tử ném cho thương nhân ăn mặc như người Ai Cập ở bên cạnh. Sau đó đi tới xách ta lên, kéo ra ngoài.
Hắn nói: "Tốt rồi. Nghe cho rõ đây. Từ giờ trở đi mạng sống của ngươi chính là của ta."
Bọn ta trằn trọc dưới thuyền, chớp mắt một cái đã tới một ốc đảo mênh mông bát ngát trong sa mạc. Tại đó ta gặp được mấy đứa nhóc xêm xêm tuổi ta. Gã mặt sẹo nói: "Thứ ta mua về chính là mạng của ngươi, kể từ bây giờ ta muốn chính ngươi chuộc lại mạng mình trong tay ta."
Ta? Dùng mạng mình chuộc? Chuộc cái gì cơ?
Ta hoàn toàn nghe không hiểu?????
Nhưng mặc kệ ta nghe có hiểu hay không, mọi chuyện vẫn tiếp tục. Hắn cho ta thay một cái áo trắng vạt ngắn, sau đó cưỡi ngựa đưa ta theo rồi chạy vào trong sa mạc.
Không biết đã đi được bao lâu, hắn ném ta xuống dưới, ta vô duyên vô cớ bị ăn một miệng đầy cát, đứng một bên ho khan, ngơ ngác nhìn gã. Gã ngồi trên lưng ngựa cao cao tại thượng nhìn ta "Trong phạm vi vài dặm này chỉ có duy nhất một mình ngươi là mới nhìn thấy ốc đảo kia, ta cho ngươi thời hạn một tuần. Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi đó là tự tìm đường trở về."
Còn chưa kịp hỏi gì thì gã đã giục ngựa quay đầu rời đi.
Ta sững sờ trong giây lát rồi sau đó bật khóc.
Hơn mười ngày bôn ba trong nỗi lo lắng bất an sợ hãi, vào lúc này ta khó mà kiềm chế được nước mắt. Không được gặp lại mẫu thân cũng không thể về nhà. Hơn nữa, ta còn... giết người. Ta ngồi một chỗ khóc, khóc mãi, khóc đến nỗi cổ họng cũng trở nên đau đớn. Trên bầu trời, sao đã bắt đầu mọc lên, sa mạc vào ban đêm bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Ta run rẩy nhìn quanh tứ phía. Nhưng ngoại trừ cát ra thì còn lại cái gì ta cũng không nhìn thấy.
Nếu như ta không về được thì làm sao đây?
Nếu ta chết xó ở đây chắc cũng không ai để ý nhỉ.
Nghĩ thế ta bèn buông bỏ khát vọng sống sót. Có lẽ từ lúc nữ tử đó cứu ta, nhìn ánh hào quang hắt ra từ trên người nàng ta, nhìn nàng ta liều mạng bảo vệ ta mà mặc cho binh sĩ đâm bị thương. Nàng không biết ta là ai, nhưng lại nguyện ý vì ta mà đổ máu.
Trên đời này ít ra là vẫn còn có một người mong ta sống sót.
Nghĩ đến nàng, ta cảm thấy có lẽ ta nên thử kéo dài tính mạng của mình. Để sau này biết đâu sẽ có cơ hội gặp lại, lúc đó ta sẽ nói với nàng ta một tiếng: "Cám ơn."
Nghĩ tới đó, ta gượng người đứng thẳng dậy, cố gắng nhớ lại đường mà người kia đã cưỡi ngựa rời đi, chậm rãi đi từng bước một. Lúc ấy ngồi ngựa nên ta không biết là xa cỡ nào. Với một đứa trẻ năm tuổi như ta, đi trên con đường này quả thật rất vất vả. Bởi vì thiếu nước nên môi nứt nẻ ra hết, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy rất khó khăn.
Từng bước từng bước đi đều gian nan khổ cực. Đi một bước ta lại nghi ngờ không biết có đi nổi bước tiếp theo hay không. Ta cứ thế mà mang theo sự ngờ vực mà chậm rãi bước thẳng về phía trước. Mặt trời dần lên, ta nhìn bóng dáng mỏi mệt của mình trên mặt đất.
Đúng lúc đó ngay phía chân trời xa xôi, nhìn thấy một bóng dáng vội vã đi ngang qua ốc đảo. Mấy tên tiểu tử áo trắng dáo dác nhìn về phía này, một trong số bọn chúng thấy ta bèn kêu lên: "Là hắn. Hắn kìa! Hắn về rồi!"
Nghe được câu này, ta đột nhiên cảm thấy thanh thản lạ thường.
Sau đó thì mất đi ý thức.
Mẫu thân từng nói, mỗi người đều có một sở trường riêng.
Có người sẽ trở thành nhà âm nhạc vĩ đại, lại có người sẽ trở thành nhà văn. Ta cũng sẽ có sở trường của riêng mình, ngày nào đó khi ta lớn lên, ta sẽ nhận ra, thần linh cho ta sống trên đời này, hẳn là sẽ có dụng ý riêng của người.
Ta không biết mình có còn cơ hội để phát hiện sở trường của mình hay không.
Từ sa mạc tìm về đến ốc đảo, ta không biết đây là sự khởi đầu hay hồi kết. Mỗi ngày tỉnh giấc, ta đều bị bắt ép huấn luyện. Chạy cự li dài trong sa mạc, ban đêm vùi mình trong nước tập nín thở, học sử dụng các loại vũ khí. Thi thoảng gã mặt sẹo lại mang về một ít thú hoang, để bọn ta dùng bất kỳ vũ khí nào giết chết chúng, cảm nhận từng thớ thịt của những sinh vật khác loài khác dòng máu.
Vì cái gì mà bọn ta lại phải làm những chuyện này?
"Ở đây lâu như vậy mà ngươi không biết à? Chúng ta đang được huấn luyện thành sát thủ?"
Hai năm sau, lúc trời tối, đứa trẻ luôn ngủ cùng ta xoay người lại nói với ta như thế.
Màu mắt của ta và nàng đều là màu hồ đào, làn da trắng, hốc mắt sâu. Sở dĩ ta biết nàng là nữ vì trên cổ tay nàng có xăm hình hoa sen nhỏ. Chỉ có con gái trong nhà mới xăm hình đó.
Thấy ta ngây ngốc, nàng cười cười: "Gì đấy, ngươi không biết thật à?"
Nàng nói chúng ta đều là người Hebrew.
Chính sách của hoàng thất Ai Cập tương đối dễ dãi với người ngoại quốc, nhưng người Hebrew và Phoenician là cùng một loại người, khi làm ăn thì hợp tác với nhau tạo thành một nhóm mà kiếm được không ít tiền lợi nhuận từ người Ai Cập. Sở dĩ dân chúng bài xích người Hebrew như vậy là vì quý tộc Hebrew từng tại biên giới Ai Cập giết hại không ít người. Nhưng vì cả quốc gia không dám qua lại với loại người này nên quan địa phương cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua chuyện này.
Chuyện như thế xảy ra mấy lần, mấy phần tử cực đoan giận chó đánh mèo với Hoàng thất Ai Cập. Bọn họ đi khắp nơi tuyển trẻ mồ côi người Hebrew tiến hành huấn luyện, sau đó bày kế hoạch ám sát quý tộc hoàng thất Ai Cập.
"Khó trách sau một khoảng thời gian lại có người rời khỏi ốc đảo." Ta thì thào.
"Đúng, đó là do bọn họ đi làm nhiệm vụ."
Nàng nhẹ nhàng trả lời "Một khi đã đi rồi, mặc kệ có thành công hay không cũng khó mà quay về." Nàng đột nhiên quay đầu hỏi ta
"Ngươi tên gì?"
Ta hơi khựng lại. Tại cái nơi ốc đảo xa xôi này, tất cả mọi người đều được đánh số, trước giờ cũng chưa ai hỏi tên ta. Vậy nên cái tên mẫu thân đặt cho nhất thời trôi dạt về cái nơi xa xôi nào đó mất rồi. Ta gãi đầu “Uhm… Ta là… Đông.”
“Đông.” Nàng trong trẻo lặp lại “Ta là Phỉ Thản.”
Phỉ Thản lớn hơn ta hai tuổi, cũng là người bạn đầu tiên trong đời ta, vừa giống thầy lại giống chị gái.
Mặc dù là nữ tử, nhưng biểu hiện của nàng trong đám chúng ta là xuất sắc nhất. Kỹ năng dùng đoản kiếm của nàng cực kỳ tốt, khi nàng lia kiếm qua một con ngựa, một lúc lâu sau máu tươi mới chảy ra.
Dần dần ta cũng tìm được phương thức sinh tồn. Trên đầu ngón tay đeo móng sắt, tăng cường độ cứng cho cánh tay. Cho dù không có vũ khí, ngón tay ta có thể linh hoạt bén nhọn như dao. Rất nhanh. Ta mau chóng vượt qua bọn trẻ cùng tuổi, trổ hết tài năng của mình.
Ngay cả gã mặt sẹo cũng khiếp sợ nhìn ta:
"Năm đó ta đã có cảm giác ngươi có thiên phú về cái này."
Thật ư? Đây là thiên phú của ta? Lúc ta năm tuổi đã đánh chết một thiếu niên quý tộc. Nghĩ kỹ lại thì cho dù có là hành động xuất phát từ sự phẫn nộ thì như vậy đã là rất giỏi rồi.
Trớ trêu thay sở trường của ta lại là giết người.
Thời gian mau chóng qua đi, chẳng mấy chốc đã đến ngày đầu tiên Phỉ Thản chấp hành nhiệm vụ.