Ngải Vi do dự, không biết nên mở miệng thế nào. Nàng và Tháp Lợi… Nói không chừng nàng có quan hệ gì đó với người Phoenician. Nơi Tháp Lợi muốn đến liệu có phải cũng là nơi nàng cần đi không? Nàng có nên đi theo Tháp Lợi không? Ngải Vi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn Tháp Lợi 7,8 tuổi trước mặt, lời muốn nói như bị chặn lại, không sao thốt nên lời.
Nên nói thế nào đây?
"Có thể nói cho ta biết cô tên gì được không? Như vậy lần sau ta trở về có thể hẹn gặp cô." Thấy Ngải Vi lâu không nói gì, ngược lại Tháp Lợi mở miệng trước. Ngải Vi dừng một chút, nghiêng đầu nói "Ta không rõ lắm, chắc gọi là Ngải Vi."
"Ngươi sắp đi rồi còn gì." Bỉ Phi Đồ đứng một bên rốt cuộc cũng nói chuyện, nó nhặt giày xăng-đan của mình ném cho Tháp Lợi "Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập."
Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập. Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập. Ai Cập chính là chỗ này, nghe nó nói vậy, Ngải Vi cũng không ghét bỏ gì.
Tháp Lợi bĩu môi, giọng nói bên kia chợ phiên gọi nó có vẻ lo lắng. Nó nhíu mày, cuối cùng quyết định không tranh chấp với Bỉ Phi Đồ nữa, chỉ hờn dỗi ném trả lại giày xăng-đan cho hắn, sau đó nói với Ngải Vi "Ta còn trở lại mà, chờ ta từ Hittite trở về, ta sẽ tới nơi này tìm cô."
Ngải Vi nhìn thằng bé, mờ mịt gật đầu, thấy thế Tháp Lợi cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sáng ngời dưới ánh mặt trời. "Đợi ta tìm được Hoàng tử Hittite rồi ta sẽ trở lại." Nói tới đây, nó đột ngột nghiêng người về trước, môi chạm nhẹ lên má Ngải Vi. Ngải Vi ngẩn người, nó cười sang sảng phất tay, chạy nhanh về phía chợ phiên.
"Hừ. Hoàng tử Hittite thì có gì đặc biệt." Bỉ Phi Đồ lười biếng đi qua, nó đã sớm mang giày xăng - đan. Thấy Ngải Vi vẫn còn đứng đó, nhìn bóng lưng Tháp Lợi dần dần biến mất như có tâm sự, bèn nhặt đôi giày vải thêu hoa sen lên, ném dưới chân Ngải Vi "Đi nào. Ngươi mang nó vào đi."
"Bỉ Phi Đồ."
"Hả?"
"Ngươi không cảm thấy ta và hắn rất giống nhau sao?"
"Ai cơ?"
Ngải Vi chỉ Tháp Lợi đã đi xa. Bỉ Phi Đồ nhếch môi "Làm sao lại thế được, không thể nào, tên đó không phải đã nói rồi à? Hắn là người Phoenician."
"Người Phoenician?" Ngải Vi nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Đôi mắt màu hổ phách trợn tròn lên, nó khoa trương hai tay ôm lấy ngực "Ngươi thật sự không biết? Phoenician là thương nhân sinh sống chủ yếu ở trên biển. Bọn họ lấy thuyền làm nơi ở, coi bốn bể là nhà, kinh doanh buôn bán khắp mọi nơi. Trước đây tình hình kinh tế nhờ họ mà được cải thiện, theo lời của các chủng tộc trước đây, không hề thua kém so với Ai Cập, Hittite và Ashur. Nhưng mà hắn thậm chí còn không phải là người Phoenician.
Giọng nói non nớt tuy nói đạo lý rõ ràng, nhưng vẫn nghe ra được chủ nhân của nó có chút kỳ thị dị tộc "Phụ.... Pharaoh quá nhân từ rồi, nếu là ta, ta sẽ không đồng ý cho phép các chủng tộc phức tạp ra ra vào vào Thebes."
Ngải Vi nháy mắt mấy cái, Bỉ Phi Đồ như ý thức được điều gì, không tự nhiên cúi gằm đầu xuống "Mặc dù tầm nhìn của ngươi hạn hẹp, nhưng vẫn rất có ích."
Ngải Vi ngẩng đầu "Nếu có một ngày người ngoại quốc không đến Ai Cập, quốc gia này chẳng mấy chốc sẽ bị diệt vong."
"Ngươi nói cái gì? Không cho phép ngươi nói bậy!" Bỉ Phi Đồ tức giận giơ chân.
"Nếu như người ngoại quốc thật sự giỏi thì cho dù có làm việc trong cung điện cũng không phải là không tốt. Chỉ dựa vào chủng tộc mà đã vội vàng ra kết luận như vậy, không phải đã quá phiến diện rồi sao?" Ngải Vi đang nói giữa chừng, thấy bộ dạng chăm chú kỳ quái của Bỉ Phi Đồ, nàng chợt nhận ra sao bản thân mình lại có thể nói ra được những lý lẽ đó. Nàng không nói gì thêm, cười cười "Về sau lớn lên ngươi sẽ biết."
"Hừ." Bỉ Phi Đồ vừa mới mở miệng muốn tranh chấp với Ngải Vi thì đã bị cắt đứt bởi tiếng kêu vội vã.
Chủ nhân tiếng kêu là một thiếu niên nhìn không quá 10 tuổi. Cậu ta lo lắng chạy thẳng tới chỗ Bỉ Phi Đồ, cách đúng hai ba bước chân thì dừng lại. Đó là một thiếu niên có đôi mắt màu xanh lục, mái tóc đỏ rực như lửa, ăn mặc chỉnh tề, dáng người rắn chắc, giơ tay nhấc chân đều đâu vào đấy, hiển nhiên là người đã trải qua huấn luyện.
"Điện... Thiếu gia." Thiếu niên tóc đỏ nhìn lướt qua Ngải Vi "Xảy ra chuyện rồi, xin người hãy lập tức hồi... Trở về."
“Chuyện gì? Tên kỳ quái này, tới tối ta mới về.” Bỉ Phi Đồ không quan tâm đến lời thiếu niên, bộ dạng như ông lớn mặc cho thiếu niên cung kính đứng bên cạnh thúc giục nó rời đi. Ngải Vi nghĩ thầm, Bỉ Phi Đồ quả thật là thiếu gia nhà giàu, tuy ăn mặc lôi thôi lếch thếch nhưng toàn là đồ tốt, còn có người hầu hạ nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của thiếu niên tóc đỏ, Ngải Vi vỗ vai Bỉ Phi Đồ "Ngươi mau trở về đi, người này hẳn là có chuyện rất khuẩn cấp nên mới tìm ngươi. Ta còn ở lại đây mà, sau này tới tìm ta chơi cũng được."
"Thật chứ?" Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách.
Ngải Vi gật đầu, mặc dù nàng thậm chí còn không biết tiếp theo nên đi đâu. Nhưng nàng cũng không nỡ làm thiếu niên tóc đỏ kia khó xử. Đôi khi, lời nói dối thiện ý cũng không tính là lừa gạt người khác.
Bỉ Phi Đồ nở nụ cười, giống như ánh mặt trời rạng rỡ trong trẻo. Gương mặt khả ái như vậy khiến Ngải Vi hơi áy náy. Bỉ Phi Đồ gật đầu với thiếu niên tóc đỏ, nhìn dáng vẻ cậu ta như trút được gánh nặng, Ngải Vi tự nhủ trong lòng rằng mình không hề làm sai, cũng không phải nàng có ý xấu lừa gạt gì. Nàng gắng gượng nở nụ cười, Bỉ Phi Đồ nhún vai, làm bộ như không để ý nói: “Ngày mai ta lại đến, chúng ta đến bờ sông đi.”
Ngải Vi gật đầu. Ngày mai ư? Từ giờ cho đến ngày mai chắc cũng không dài lắm, nếu nàng trở lại căn phòng nơi đầu tiên hai người gặp nhau thì tốt rồi. Dù sao nàng cũng không còn nơi nào để đi, cho dù ngủ lại tại cái nơi bị bỏ hoang đó cũng không thành vấn đề.
Nhận được sự đồng ý của nàng, Bỉ Phi Đồ lập tức quay đi, bước nhẹ chân theo thiếu niên tóc đỏ. Phía chân trời, mặt trời vẫn chiếu sáng không biết mệt mỏi, người chung quanh hối hả như vĩnh viễn không dừng bước, Ngải Vi nhìn bóng lưng thằng bé từ từ xa dần, tầm mắt lại trở nên mơ hồ. Cảnh sắc xung quanh bị bóp méo, lập tức trốn vào bóng tối vô tận. Trầm xuống, hóa thành một lực lượng mạnh mẽ, lôi kéo nàng chìm xuống vực sâu. Ngải Vi sợ hãi vươn tay, muốn tóm lấy thứ gì đó nhưng lại không tóm được gì.
Ngải Vi rơi xuống, dần dần lại trở về khoảng không đỏ rực lúc ban đầu. Con mắt lạnh băng kia lại xuất hiện, ánh mắt dính lấy nàng, cùng nàng rơi xuống vô tận. Nhưng Ngải Vi lại không bị khoảng không đỏ tươi rộng lớn này nuốt chửng, đầu nàng luôn vang lên câu Bỉ Phi Đồ đã nói.
Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại không ngừng.