Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 58: Phiên ngoại 1




Thành phố A, đầu xuân 2005.

Đầu mùa xuân, trên nhánh cây còn trĩu nặng sương tuyết. Ánh mặt trời xa xôi mà yếu ớt, gió lạnh thổi qua mặt đất, cuốn lấy tuyết mịn, tựa như hàng ngàn mảnh sao tản ra, lơ lửng trong không khí.

Ngải Vi đứng trên cầu thang ở cửa khẩu, ngẩn người trước cánh cổng sắt đóng chặt, mặt đỏ lên vì lạnh.

Hôm nay là ngày nàng rời khỏi ngôi nhà cùng mẹ sinh sống rất nhiều năm. Đã nửa năm kể từ khi bà qua đời, Ngải Vi vẫn luôn cô đơn sống một mình. Mãi cho đến khi cái người tự xưng là cha cô gọi điện thoại tới từ London. Dưới sự cầu xin năm lần bảy lượt, nàng đành phải chấp nhận gặp mặt ông ấy một lần. Dù sao đi nữa thì người này cũng đã cho nàng ngoại hình con lai của thân sĩ nước Anh và màu mắt xanh lam tuyệt đẹp.

Nghe nói ông ta có ý định muốn đưa nàng sang Anh Quốc sinh sống.

Giao lại người hầu và căn nhà đã lưu giữ những ký ức đẹp về mẹ cho người khác, đến sống ở một quốc gia hoàn toàn lạ lẫm, toàn bộ hành lý cũng chỉ có duy nhất một cái cặp da nhỏ và một tấm vé máy bay.

Ngải Vi không biết tại sao mình phải chấp nhận yêu cầu của hầu tước Modiet. Chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng vô cùng thành khẩn của ông ấy, nàng cảm thấy người cha này hóa ra cũng có thể dựa vào. Nguyên nhân sâu xa hơn có lẽ là vì tấm hình chụp mẹ và hầu tước lúc còn trẻ được đặt trên bàn trang điểm. Trong mắt bọn họ lúc ấy tràn đầy ý nghĩ về đối phương – yêu thương trân trọng lẫn nhau, điều đó thật sự khiến nàng cảm động.

Ngải Vi dụi mắt, xoay người, cầm chìa khóa trong tay giao cho bà lão đứng chờ sau lưng.

"Bà ơi, làm phiền bà rồi."

Hầu tước đã đặt loại xe tốt nhất, từ đây đón xe đến sân bay chỉ mất có mười phút. Ngải Vi hai giờ trước đã làm xong tất cả mọi thủ tục. Tâm tình không khỏi trầm xuống. Bước chầm chậm không mục đích trong phi trường.

Trong suy nghĩ của Ngải Vi, sân bay quả thật là một nơi vô cùng nhàm chán, các cửa hàng liên miên bất tận, con đường lạnh lẽo không hề thú vị một chút nào.

Đi một lúc lâu, nàng nhìn thấy một cửa hàng buôn bán đồ trang sức trong hẻm.

Điều bất ngờ là trên bảng hiệu đề dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Curse's".

Nàng chưa từng nghe cái tên này bao giờ, nhìn qua thì có vẻ như đó là một cái gì đó rất đen tối và xui xẻo. Đứng bên ngoài cửa kính quan sát, bên trong có nhiều vật phẩm vô cùng phong phú ở các nước. Nàng không nghĩ là sẽ gặp được một cửa hàng như vậy trong sân bay, trong đầu nhà sử học trẻ tuổi Ngải Vi hiện lên một ý nghĩ. Nàng đặt tay lên nắm đấm cửa, đột nhiên phía sau có người gọi nàng.

Nàng quay đầu, là một người đàn ông ngoại quốc lạ mặt.

Tuổi xấp xỉ 30, tóc nâu, đôi mắt màu hổ phách, khi người đó nhìn nàng, trong mắt có sự vui mừng lẫn khuẩn trương không che dấu được.

"Cuối cùng cũng tìm được em rồi, em đừng nên vào đó."

Tìm nàng? Nàng không hề biết người này nha. Nghĩ lại thì chắc có lẽ hắn là người mà hầu tước phái tới. Nhưng cái tay đang cầm nắm đấm cửa muốn đi vào như có ý thức riêng, tự động mở cửa.

Ngải Vi không kịp buông tay, cứ như vậy bị sức mạnh kỳ diệu lôi kéo ngã vào trong phòng.
Nàng nhắm chặt mắt, thầm nghĩ "Mất mặt thật, chút nữa phải đứng lên trước người kia."

Thời điểm sắp ngã, cơ thể như rơi vào cái hố sâu không đáy, qua vài giây vẫn không thấy mình tiếp đất. Ngải Vi ngạc nhiên mở mắt, chính mình thế mà đang đứng trong một không gian đỏ rực. Nàng sợ hãi muốn lớn tiếng kêu cứu, lại phát hiện miệng như bị ai đó ép buộc ngăn lại, không phát ra được âm thanh gì.
Lúc rơi xuống, bên cạnh đột nhiên xuất hiện ánh mắt đỏ tươi to lớn, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.

Ngải Vi sợ tới mức khóc thét lên.
Nàng liều mạnh vung tay vung chân, ngay lúc này màu đỏ chướng mắt xung quanh thân thể đột nhiên biến mất. Sau khi màu đỏ này mất đi, xuất hiện một không gian màu vàng rực rỡ rồi cũng từ từ tan đi.

Nàng hét lớn, bởi vì sợ hãi mà âm thanh trở nên chói tai "Cứu mạngggg"

Nàng mở bừng mắt. Xung quanh đột nhiên sáng bừng làm nàng muốn chảy nước mắt. Nàng khẽ nheo mắt để bản thân từ từ thích ứng lại, sau đó ngẩng đầu, theo bản năng lấy tay che mắt.

Trước đó rõ ràng nàng đang đứng ở cửa hàng trang sức bí ẩn ở sân bay. Sao bây giờ lại đang đứng ở nơi này?

Ban ngày đẹp như cổ tích, mặt trời vàng óng tươi đẹp lắng đọng trên bầu trời xanh thẳm. Không có gió cũng không có mây, trên người dần cảm nhận được không khí nóng bức đã rất lâu chưa thấy. Bên tai nghe được tiếng nước chảy mạnh mẽ, cuốn lấy cát bùn, uốn lượn qua bờ sông, phảng phất như đang ở ngay bên cạnh.

Nàng cúi đầu, trên người là chiếc váy đơn giản màu trắng làm từ cây đay, bàn chân non mịn trắng nõn dán trên mặt đất ấm áp, chút nhiệt độ theo lòng bàn chân dần dần lan ra khắp cơ thể. Vé máy bay không có, hành lý cũng không còn, bên cạnh chỉ còn vài bức tường đất cũ nát, cỏ trên vách tường dần dần lộ ra dưới lớp bùn, dưới chân là đất đá màu xám nóng bỏng có lẫn một vài hạt cát.
Hình như đây là một căn phòng, có vẻ như đã bị bỏ hoang từ lâu, bởi vì ngay cả nóc phòng cũng không có.
Trong lòng nàng thầm nghĩ có cảm giác thật là tốt, Ngải Vi thử cử động cơ thể, vượt qua bức tường đổ nát, phía dưới toàn là đất cát, nàng cẩn thận đạp lên đầu tượng đá đi xuống, vừa mới giẫm lên cát liền bị bỏng. Nàng âm thầm nguyền rủa một tiếng, cảnh sắc xung quanh vẫn không hề thay đổi. Nàng đành lui về phòng, miễn cưỡng đứng ở nơi có thể chịu được, hai tay chống lên mặt tường bên cạnh hướng ra ngoài quan sát.

Trước mắt là dòng sông rộng lớn chậm chạm chuyển động, chảy dài tới một nơi xa xôi nào đó. Ánh mặt trời chiếu lên mặt sông xanh thẳm, ánh lên vô số vảy vàng óng ánh, tựa như bầu trời đầy sao rơi vào trong nước. Hai bên bờ sông mọc loại cỏ kỳ quái, xa xa là vùng đất hoang vu, hạt cát vàng tinh tế nằm trên mặt đất, trông như một tấm thảm màu vàng kim. Nếu phóng tầm mắt ra xa hơn, có thể lờ mờ thấy được kiến trúc to lớn làm bằng đá, nhìn qua rất giống kiến trúc của viện tư tế thời cổ đại.

"Đẹp thật..." Ngải Vi nhỏ giọng cảm thán.

Nhưng nàng không hiểu, tại sao mình lại ở đây, kế tiếp nàng nên đi đâu. Rốt cuộc là nàng đang nằm mơ hay đây là hiện thực mà nàng đã quên mất. Nếu như đây là thật... Sao nàng lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này.