Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 57-2: Chấm dứt và bắt đầu




Năm 2006, Luân Đôn, Anh quốc.

Đây là một tòa nhà được xây theo truyền thống cổ xưa của Anh quốc. Trên vách tường được sơn hình những dây leo cây thường xuân màu xanh lá cây đậm. Một cửa sắt to lớn ngăn cách cái sân vườn nhỏ này với thế giới bên ngoài.

Trong một căn phòng sang trọng ở tầng 2 có một cặp anh em, khuôn mặt đẹp hơn người đang nói chuyện nhẹ nhàng với nhau.

Anh cô có một mái tóc đen như mực, ánh mắt màu xanh lam lãnh đạm nhưng lại mang vẻ ôn hòa nhìn cô gái vui vẻ tóc màu vàng ở đối diện, trong đó chất chứa đầy vẻ nhu tình vô hạn. Cô gái có nước da trắng noãn, đôi mắt xanh biếc. Lúc cười lên thì đẹp như ánh mặt trời vậy. Cô cũng đang nhìn anh trai của mình, hưng phấn nói liên tục.

Ngải Huyền nghe em gái của mình không ngừng nói cho mình nghe bài thuyết trình về Ai Cập của cô. Khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, không kéo dài thời gian thêm nữa, hắn chậm rãi cắt ngang câu chuyện của Ngải Vi rồi lấy trong túi ra một chiếc vòng tay có điêu khắc hình con rắn trên đó, từ từ nói:

"Mấy hôm trước đi Ai Cập, anh có đi ngang qua một tiệm đồ cổ thần kỳ thì thấy được thứ này thực sự rất đẹp cho nên lập tức mua cho em... Coi như là đền bù cho sinh nhật thứ 17 đã bỏ lỡ đi."

Ngải Huyền mỉm cười nói, kéo tay của Ngải Vi lại rồi nhẹ nhàng đeo vòng tay Hoàng Kim lên cổ tay của cô. Hai mắt màu xanh lam lãnh đạm đẹp đẽ hết sức cưng chiều mà nhìn Ngải Vi.

Ngải Vi nhìn vòng tay cổ đại đẹp đẽ trên cổ tay không khỏi chậc lưỡi mà trầm trồ khen ngợi. Quả thực nó không hề tầm thường, con rắn này do Hồng Bảo Thạch chế thành. Nhìn rất sống động cứ y như nó đang sống và nhìn cô.

Giống như đang nhắc nhở cô.

Cô có phải là đã quên cái gì hay không... Quên cái gì...

Ngải Vi trợn tròn mắt khó tin nhìn về phía cái vòng tay kia. Trong chớp mắt, vòng tay đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh. Phát ra một nhiệt lượng lớn như muốn làm bỏng cổ tay của Ngải Vi.

Ngải Vi hét lên một tiếng, hai người còn chưa phản ứng gì thì chiếc vòng đã vỡ toang ra rồi mà "Phanh" một tiếng rồi trở thành nát vụn như bột phần màu vàng tan vào trong không khí rồi biến thành một vòng tròn sáng chói luẩn quẩn không buông mà bao quanh Ngải Vi thật lâu không chịu tan đi.

Cô chỉ cảm thấy cổ tay của mình hơi nóng một chút. Cúi đầu xuống xem thử thôi vậy mà nó đã hơi hơi tạo nên một vết bỏng nhỏ.

Lập tức, nước mắt trong suốt từ hốc mắt mà trào ra ngoài.

Có phải cô đã quên cái gì rồi hay không... Cô đã quên cái gì chứ...

Cô làm sao có có thể quên chứ ...

Đôi mắt màu hổ phách trong suốt kia. Nó nóng bỏng đến nổi khiến người khác khó mà quên được.

Không cần lo lắng, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên ...

Bột phấn màu vàng mơ hồ đọc được tâm tư của Ngải Vi. Chậm rãi bao quanh người cô ba vòng. Ruốt cuộc cũng bắt đầu giảm đi rồi cuối cùng biến mất trong không trung mơ hồ như chưa từng tồn tại. Ngải Huyền vội vàng xông lên, nắm chặt tay Ngải Vi đau lòng nói

"Tại sao có thể như vậy, cái vòng tay kia quả nhiên là có vấn đề. Sao lại để lại vết bỏng thế này ... Anh sẽ dẫn em đi gặp bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Sẽ không có vấn đề! Đừng khóc ..."

Ngải Huyền lo lắng an ủi Ngải Vi nhưng nước mắt của Ngải Vi lại giống như nước vỡ bờ đê, thật lâu mà không thể ngưng lại được. Mặc kệ Ngải Huyền nói cái gì, làm cái gì thì cô đều không thể ngừng lại được. Khóc đến nỗi như thể sẽ khóc ra máu luôn vậy, nhất mực khóc cho đến cùng.

Ngải Huyền cận kề ở bên cạnh cô không biết là đã qua bao lâu rồi. Cô ruốt cuộc cũng chịu ngừng nức nở. Ánh mắt xanh biếc kia lóe lên một ý chí kiên định mà trước đây chưa hề có.

"Em muốn ... Đi Ai Cập."

Ngải Huyền nhìn về phía em gái của mình. Cô chưa bao giờ có vẻ mặt và cả giọng nói quyết tâm như vậy. Chắc hẳn chỉ trong vòng mấy giây kia mà cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Những chuyện đó cứ ép bức cô đến nỗi khiến cô mới bắt đầu quyết định quyết tâm làm cho được chuyện này.

Ngải Huyền còn chưa kịp trả lời thì Ngải Vi đã quay sang hắn. Nắm lấy hai tay của hắn, ánh mắt xanh biếc kiên định nhìn về phía hắn, lập đi lập lại từng câu từng chữ một.

"Em muốn đi Ai Cập."

Ngải Huyền ngây ngẩn cả người, hắn nhìn vào cặp mắt như bầu trời xanh kia đầy những cảm xúc. Hắn đọc được nào là sự áy náy, bi thương, kiên định và hoài niệm ... Đến cùng thì cái vòng tay kia đã mang đến cái gì.

"Anh... Anh sẽ dẫn em đi, anh sẽ giúp em ..." Câu nói mà Ngải Huyền nói ra cứ như trước đây rất lâu hắn cũng từng nói ra những câu này rồi. Vì sao hắn lại cảm thấy quen thuộc như vậy. Khi nói ra thì sao hắn lại mơ hồ cảm thấy đau lòng như vậy...?

Ngải Vi nghe vậy, đáy mắt phút chốc hiện lên một tia sáng kỳ lạ. Cô dùng hết sức nhìn anh của mình. Nhìn hắn, cô mơ hồ nhìn thấy được một người khác. Cứ như ba ngàn năm trước đây cô cũng đã từng nghe câu nói này từ một chàng trai thống lĩnh trẻ tuổi tóc đen kia.

Qua được một hồi cô mới chậm rãi mở miệng nói với Ngải Huyền

"Không cần đâu. Lúc này đây em thật sự không cần anh theo giúp ta đâu."

Ngải Huyền nhìn về phía Ngải Vi, chỉ thấy cô cười nhẹ với hắn giống như hoa Tường Vi mới nở lúc ban mai. Hoàn hảo đến mức làm cho người khác không thể hô hấp được.

"Anh rất yêu em." Ngải Vi nhìn Ngải Huyền, cặp mắt màu xanh lam như nhìn thấu hắn rồi lại nhìn thấy một người khác. Hơi áy náy một chút rồi giọng nói lại có chút do dự mơ hồ như đang muốn nói một việc gì đó. Đợi rất lâu rồi mà vẫn không có nói ra

"Nhưng ... Chỉ là giống như tình cảm anh em bình thường thôi. Sở dĩ ... Thôi! Anh chúc em được hạnh phúc."

Ngải Huyền nhìn cô. Những lời kỳ lạ này hình như không được ăn nhập vào nhau lắm.

Giống như hắn đã đợi rất lâu rồi để được nói những lời này.

"Anh! Anh không cần lo lắng cho em, em tự đi được rồi." Trong giây lát, Ngải Vi lại như trở lại bình thường, phất phất tay với Ngải Huyền cười một cái rồi quay người đi.

Nhìn bóng của Ngải Vi dần đi xa. Đáy lòng của Ngải Huyền siết chặt lại, mơ hồ nó như rút lại. Thật sự rất đau. Có một câu đã mơ hồ muốn xuyên qua yết hầu lên tới tận trên đây nhưng đã đến miệng thì lại không biết làm sao rồi nó lại đổi thành là sự mỉm cười thản nhiên.

Cả đời này ...

Cả đời này, em chính là không thuộc về anh ...

Tiếng nói quen thuộc mà lại xa lạ phảng phất ở bên tai mơ hồ như đang nói với chính bản thân hắn. Ngải Huyền kinh ngạc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhưng bốn phía lại không có cái gì.

Những ngày mùa hè gió mát thổi qua cửa sổ. Làm cho mái tóc ngắn đen như mực của hắn hơi bay bay lên. Đôi mắt màu xanh lãnh đạm phản chiếu ánh trời chiều mông lung.

Nhưng ... Anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Máy bay lướt qua những đám mây xuyên qua lục địa Châu Âu kéo dài qua Địa Trung Hải.

Thân máy bay nghiêng về phía trước phá tan tầng mây. Khung cảnh trước mắt bỗng nhiên sáng ngời lên. Những mãnh đất màu vàng hiện ra ở trước mắt. Ánh mặt trời chiếu ánh sáng vô hạn lại sáng rõ đến mức khiến cho người khác không mở mắt được. Người điều khiển chậm rãi nói:

"Tiểu thư Ngải Vi, mời thắt chặt dây an toàn ạ."

Ngải Vi không có nói gì vẫn ghé đầu ra ngoài cái máy bay tư gia loại nhỏ mà nhìn ra phía ngoài.

Bầu trời trong xanh đẹp cỡ nào, mặt trời chói mắt đến cỡ nào, đầu ngón tay chạm vào mặt kính mơ hồ như muốn chạm vào cảnh vật bình yên khiến cho lòng người khó quên này.

Cô rất muốn quay về.

Cô lại không dám trở về.

Nếu như trở về, cô lại có thể đứng cùng hắn trên một mãnh đất. Nếu như trở về cô sẽ được thấy cung điện của hắn một lần nữa, đền thờ các vị thần của hắn, bức tường họa khắc những đóa hoa Tường Vi của hắn.

Nhưng làm sao có thể trở về ... Trong cuộc sống của cô không có được ở bên hắn. Mà hắn trải qua tất cả cũng chưa bao giờ có cô tồn tại.

Như vậy nếu lại đứng trên vùng đất kia thì cô sẽ chết, cô nhất định sẽ tan nát ... Đau đớn mà tìm không thấy mình.

Đột nhiên, giống như cảm thấy được ý nghĩ trong lòng của cô. Máy bay khẽ chấn động một cái, lại bắt đầu hướng lên trên về phía mặt trời. Ngải Vi vội vàng dụi dụi con mắt.

Được rồi, cô không làm [kiêu] bất luận thế nào thì cô vẫn muốn đi đấy, dù cho ... Dù cho thấy hắn và bức tượng Nefertari. Dù cho thấy hắn thề non hẹn ước với một người khác. Cô vẫn muốn được đến bên cạnh của hắn. Giống như ba năm trước đây, chạm vào bùn đất và những bức tường gạch mà hắn đã từng chạm vào. Uống nước của sông Nin mà hắn đã từng uống.

Dù cho sẽ đau, dù cho sẽ chết ... Nhưng ít nhất cô cũng có thể gần hắn thêm một chút.