Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 56-1




Ai Cập và Hách Thê có tranh chấp liên quan đến Tư Lợi, từ một trăm năm trước tới nay chưa dừng lại. Nhiều năm liên tục chiến tranh, làm cho kinh tế Ai cập tổn thất nặng nề, Hách Thê dựa vào lực lượng quân sự hùng mạnh, dần dần chiếm được ưu thế trong cuộc tranh chấp Tư Lợi. Hai quốc gia hai người trẻ tuổi cùng đứng lên thống trị hai bên không hẹn mà cùng muốn tìm một cơ hội nào đó mở một trận chiến tỷ thí xác lập quyền bá.
Ramses đời thứ hai từ sau năm thứ tư, Ai Cập lần đầu xuất binh chiếm lĩnh phía nam Tự Lợi là Kim bối lỗ đặc và Bố Lỗ Tư. Năm năm sau, Hách Thế xuất binh, vượt qua biên giới tự lợi tức thủ đô, lần nữa Tự Lợi chiếm được quyền thế. Thừa dịp Pharaoh tổ chức đám cưới, quân đội Ai cập từ biên giới chạy thật nhanh.

Tháng tư, Ramses đời thứ hai ngự giá thân chinh, ba đại quân Ai Cập từ hạ vùng châu thổ điểm quân lên đường, dọc theo đạt ni và áo luân đặc sông tiến thẳng ra bắc, tuy đường đi gặp nhiều quân hách thê mai phục, nhưng đều bị đại quân của A Mông, Tắc Đặc và quân Lạp đánh bại.

Ai Cập thừa thắng xông lên, trải qua gần một tháng hàng quân, cũng tiến vào khu vực Thẻ Điệp Thạch, dựng trại ở phía nam, cách thẻ điệp thạch khoảng 15 dặm Anh. Trên sông Tây Ngạn, nước sông chảy xiết, núi cao chót vót, địa hình hiểm yếu, là khu vục quan trọng kết nối Nam - Bắc Tư lợi. Cũng là khu vực có địa thế quân sự quan trọng mà quân đội Hách Thê đang cắm quân. Chiến lược của quân đội Ai Cập là đầu tiên đánh chiếm Thẻ Điệp Thạch, không chế "cổ họng" sau đó mới tiến xuống phía bắc, giành lại quyền thống trị ở Tư Lợi.
___

Người thanh niên tóc đỏ quơ quơ đầu, những giọt nước trong suốt từ trên tóc chảy xuống. Ánh nắng chiếu vào cổ đồng và da thịt rắn chăc, cảm giác như người luyện võ được tăng thêm mấy phần công lực.

Hắn giơ cao tay trái ra, hướng về phía bầu trời huýt sáo, cách đó không xa một con chim ưng từ từ bay tới, ở trên đỉnh đầu hắn lượn mấy vòng, sau đó đậu vào cánh tay rắn chắc của hắn.

Con ưng có ánh mắt sắc bén, bộ lông vô cùng đẹp. Người thanh niên lấy từ trong túi ra một miếng thịt, ném lên không trung nó liền bay tới ngậm miếng thịt còn máu tươi, từ trên cao kiêu ngạo quanh quẩn trên không.

“Giỏi lắm, Đường!” người thanh niên cười tán thưởng, con mắt xanh biếc giống như đá quý, đón ánh mặt trời mọc tràn đầy sức sống.
“Bố Tạp đại nhân.” Tên lính cung kính ở phía sau lưng lên tiếng, người thanh niên thu lại vẻ mặt vui vẻ, xoay người về phía tên lính, bọn họ áp giải hai người mặc quân phục người hách thê.” Ở trong trại cách đây không xa bắt được hai tên hàng binh.”

Bố Tạp nhìn về phía hai tên đó, bộ dáng chật vật như muốn chạy trốn, hắn suy nghĩ nói, “Các ngươi…. Không giống như người hách thê.”

Hai tên đó quỳ xuống đất, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi nói:” Đại nhân anh minh, chúng tôi chẳng qua chỉ là du mục bình thường nhưng lại bị người Hách Thê bắt làm sung binh!”

“Đại nhân chúng tôi vất vả lắm mới trốn ra được, nhà con có mẹ già con nhỏ! Đại nhân, chúng tôi tình nguyện nói cho ngài biết tình hình quân đội hách thê, xin ngài tha cho chúng tôi về nhà!”
Bố Tạp lạnh lùng nhìn bọn họ, vung tay lên, ý muốn đưa bọn họ vào trong.

Quân sĩ Ai Cập đưa hai tên tù binh tới trước trướng rồi cung kính lui xuống. hai người tù binh nơp nớp lo sợ quỳ xuống đất, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.

Bố Tạp ngồi lên ghế của mình, hai tay khoanh lại “Nói đi hình hình là gì?”
Hai tên tù binh tranh nhau nói, “Đại Nhân, thật ra hách thê ở điệt thạch lực lượng không mạnh, đại khái chỉ yên lòng quân.”

“Đúng vậy đại nhân, lực lượng hách thê ở điệt trạch phía bắc cách trăm dặm số quân coi dữ ít, lại trễ nãi. Quân sĩ sợ hãi, đặc biệt là Tự Lợi vương hầu, hình như đã có ý muốn quy thuận Ai Cập từ lâu.
Bố Tạp vỗ bàn một cái, lông mày nhíu chặt vào nhau. Đi theo hắn là Mạnh Đồ Tư lăn lội trong quân năm năm, hắn không còn là đứa trẻ lông bông hiếu thắng dễ bị trúng kế. Cặp mắt xanh biếc hùng hổ nhìn về phía tù binh, hai tên quỳ dưới đất trong lòng không khỏi rùng mình.
Bầu không khí căng thẳng kéo dài, vải thẻ rốt cục cũng chẫm rãi mở miệng, “Các ngươi cũng không phải là người hách thê, tội gì vì bọn họ mà bán mạng. Nếu các ngươi không nói thật ta chỉ sợ các ngươi không có cơ hội trở về đâu.”

Hai tên tù binh run lên, do dự ngẩng đầu.

Vải thẻ lập tức giả tảng gọi quân sĩ vào. Hai tên tù binh vội vàng gọi hắn, lập tức nức nở nói, “Đại nhân, đại nhân! Cầu xin ngài, chúng tôi thật sự là người du mục bình thường, người nhà chúng tôi đều ở trong tay người hách thê, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi!”

Vải thẻ dựng ngược lông mày, “ Còn không nhanh nói, thực chất lực lượng hách thê như thế nào.”

Hai người vẫn như cũ chần chừ. Vải thẻ mất kiên nhẫn, “không nói thì các ngươi đều chết ở đây đi. Nếu các ngươi chết rồi muốn gặp vợ con e là không có cách nào gặp được.”

Một người rốt cục cũng lắp bắp lên tiếng, Đại, đại nhân…. Thật ra thì, quân hách thê chủ yếu mai phục ở thẻ điệt trạch gần mạn Hà Đông.” Vải thẻ hung hãn nhìn hắn một cái, hắn vẫn như cũ nói đứt quãng “ chờ Ai Cập qua sông, thì đổ dồn ra đánh.”

Bố Tạp trầm ngâm một chút, vẻ mặt trẻ tuổi không nhìn ra bất kỳ thái độ gì.
Bố Tạp khinh bỉ nhìn hắn một cái, trên mặt bỗng nhiên hiện lên nụ cười tàn khốc.” Như vậy…..Cám ơn
Trong cung điện, hắn rút thanh bảo kiếm, nhanh như chớp đâm tên du mục đáng thương không cho hắn cơ hội nhắm mắt. Máu tươi phun ra, dính vào khuôn mặt anh tuấn của người thanh niên, một tên khác còn chưa kịp phản ứng, hắn lại giơ tay lên chém xuống một nhát, để cho chúng cùng đi xuống địa ngục báo cáo đi.
Hắn thản nhiên nhìn hai thi thể dưới đất, đôi mắt xanh biếc mơ hồ thoáng qua một tia u ám.
Vứt thanh kiếm trên vũng máu, hắn kêu lên " Người đâu, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ."

STORY CONTINUES BELOW
Ramses ngồi trong trướng, trong tay cầm chiến sự, tóc màu nâu sậm tùy ý buộc sau gáy, đôi mắt màu hổ phách, nhìn vị tướng trẻ cung kính quỳ dưới đất, nhàn nhạt nói.


"Ngươi nói có chuyện quan trọng gì bẩm báo."
Người thanh niên tóc đỏ cúi đầu không nói. Chốc lát, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình tĩnh như mặt biển. hắn chậm rãi nói “ Bệ hạ, ta vừa rồi bắt được hai tên hách thê bỏ trốn, lấy được tình hình quân hách thê.”
“Nói đi.”
Bố Tạp dừng một chút, sau đó nói rõ ràng. “ Hai tên tù binh nói phao lên hằng hách thê ở thẻ điệt trạch có quân mai phục. Để cho chúng ta đi vòng ra bắc, thuộc hạ tra được thì biết, thực ra thì hách thê chủ yếu phòng ngự ngoài trăm dặm phía bắc, thẻ điệt trạch quân coi giữ lõng lẽo, lại ít quân , toàn là quân già yếu…Thuộc hạ thấy bây giờ tấn công thẻ điệt thạch là thời cơ tốt nhất."

Ánh mắt Ramses chợt xao động, hắn nhìn Bố Tạp, không khí như ngưng lại.

"Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"

"Thuộc hạ nguyện đem tính mạng của mình bảo đảm." Trả lời không chút nghĩ ngợi, giọng chắc như đinh đóng cột.

Không biết qua bao lâu, Ramses cũng mở miệng nói, “Được, sáng sớm ngày mai, toàn quân lên đường, đi qua bến đò Tát Vải Thổ Nạp, vượt sông Tây Mạn, đánh vào Thẻ Điệp Thạch."

"Dạ !"
Bố Tạp cúi đầu xuống, con mắt xanh biếc phút chốc hiện lên mấy phần hung ác.

Thật xin lỗi, huynh trưởng, thật xin lỗi.

Bố Tạp cả đời thần phục người khác, chỉ có một.

—— nại phỉ nhĩ tháp lợi.

Hắn chính mắt nhìn thấy,ở cung điện mạnh phỉ tư, Ramses không để ý tới nàng giãy giụa, đưa nàng vào tẩm cung.

Hắn chính mắt nhìn thấy, hắn ta đưa nàng rời khỏi hoàng cung, lúc đó nước mắt nàng dàn dụa, quần áo xốc xếch.

Nại phỉ nhĩ tháp lợi là giấc mộng của cuộc đời hắn, nàng như ánh mặt trời vậy, tóc màu vàng, cặp mắt màu xanh dương như bầu trời trong suốt, da thịt trắng nõn. Sâu trong lòng hắn nàng như vật báu mà hắn cẩn thận bảo vệ. Hắn không dám chạm vào nàng, chậm chí trong đầu vọng tưởng có thể có được nàng__ cho ù một cái chớp mắt thôi cũng quá xa xỉ. Hắn nhớ lời thề năm năm trước, hắn thề bảo vệ người con gái thần ban cho hắn.

Ai tổn thương nàng, đều phải chết.

Hắn phải bảo vệ nàng, không được trễ nãi. Cho dù muốn hắn chôn theo, hắn cũng không chút do dự___
*

Sáng sớm, ánh mặt trời bừng tỉnh mang sức sống cho mặt đất.

Thượng lưu sông áo luân nước chảy xiết, nước vỗ vào mạn đá, ánh sáng chiếu vào lòng sông óng ánh màu bạc.

Ba đại quân Ai Cập, A Mông, Lạp và Tắc Đặc xếp hàng chỉnh tề, cờ màu vàng, màu cam và màu đỏ phô trương thanh thế, mặt trời dâng lên sau sau núi, phản chiếu lên người quân sĩ như có thần quang bao bọc.
STORY CONTINUES BELOW
Pharaoh mặc áo giáp vàng, mũ rộng vành màu đỏ theo gió nhẹ nhàng tung bay, tóc màu nâu sậm buộc sau gáy, vài sợi tóc rũ xuống mơn trớn khuôn mặt anh tuấn.

Đôi mắt màu hổ phách hơi nheo lại, nhìn hướng mặt trời.

Vùng đất rộng yên tĩnh không tiếng động, thậm chí ngay cả chiến mã hùng hậu cũng không hề nhúc nhích , nhẹ nhàng hít thở. Chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy xiết, phát ra âm thanh vội vã.

Ramses đột nhiên tút bảo kiếm hao lệ ở bên người, phát ra âm thanh lạnh thấu xương. Trong nháy mắt tất cả quân sĩ đều quay đầu nhìn vè phía pharaoh anh tuấn, tay phải hắn cầm thanh kiếm, đưa cao lên trời.
Thanh kiếm được làm tinh tế, mặt trời chiếu xuống như tinh thần cao cao tại thượng mãi không chạm tới.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, “Bắt đầu qua sông”
Ba đại quân lập tức thay đổi đội hình quân A Mông đi phía trước, quân Lạp đi phía sau, hai đoàn quân đội ngũ chỉnh tề hình dáng cân đối, để dễ tiện lợi qua sông.

Quân đoàn Tắc Đặc mang trang phục đỏ thẫm, bày ra trận thế rưỡi hồ, rút lui theo ngược bờ sông. Mục đích là đảm bảo an toàn cho quân đội qua sông, tranh thủ thời gian điều chỉnh lại đội hình, toàn lực tiêu dịch địch.

Ramses lấy bảo kiếm chỉ hướng sông áo luân, quân A Mông bắt đầu bước xuống sông. Tuy là tháng tư, nhưng nước sông buổi sáng vẫn có chút rùng mình, bọn quân sĩ không chút do dự, đi lên phía trước, bước chân chỉnh tề. Cờ màu vàng tựa như ánh sáng nóng bỏng như có thể đem nước sông nấu sôi lên vậy. Bọn họ lựa chọn những vũng cạn đi bộ qua sông, nước văng lên tung tóe, phát ra tiếng kim loảng xoảng.

Không tới một giờ, quân A mông năm ngàn người, thuận lợi vượt qua sông, ở tây ngạn sửa sang lại đội ngũ, tiếp tục đi theo hướng đông bắc tiến về phía trước, dù trù vào buổi trưa sẽ tới tây nam thẻ điệt trạch hạ trại.
Ramses khóe miệng hơi nâng lên, ngay sau đó chỉ về hướng quân lạp ý muốn cho quân khởi hành.

Tướng sĩ quân Lạp giơ cao lá cờ màu đỏ, bắt đầu sang sông, quân đội ở trong nước đâu vào đấy tiến về phía trước. Ramses nhẹ kéo giây cương, con ngựa xinh đẹp màu nâu nhanh chóng lội xuống nước, đi theo quân A Mông đi về phía trước.

Quân A Mông dưới sự dẫn dắt của Ramses, nhanh chóng chỉnh tề tiến lên, đi tiếp không xa đột nhiên mơ hồ truyền đến tiếng xốc xếch của kim loại, điều này làm cho Ramses và quân A Mông không khỏi dừng bước. Đang lúc do dự, đột nhiên một tướng sĩ cưỡi ngựa khắp người đầy máu, từ đằng xa chạy tới, trong tay cầm lá cờ của quân Lạp đã nát, trên mặt không che giấu dduwwocj sự sợ hãi và nnoon nóng.

Tới trước mặt Ramses, hắn thở hồng hộc lật người xuống ngựa, té quỵ xuống đất, run rẩy nói. “"Bệ, bệ hạ, hách thê... Hách thê có quân mai phục!"

Mùa xuân trước 1275 dương lịch, Ai cập quyết định ra bắc, chinh phạt hách thê do Tự Lợi cầm quyền. Ramses còn chưa lên đường, hách thê đã phái gián điệp, biết được Ai Cập xuất binh chinh chiến rồi âm thầm báo cáo lại. Người hách thê tổ chức hội nghị vương thất, lập ra kế hoạch tác chiến. Vì thế quân hách thê tập kết ba ngàn chiếc thuyền đôi và ngựa chiến, ở bên trong hơn bốn ngàn quân tinh nhuệ ẩn nấp, kết hợp trong ngoài, dụ địch tiến vào vòng phục kích, đổ xô ra giết sạch.

STORY CONTINUES BELOW
Hách thê phái hai người du mục cải trang làm gián điệp, lừa gạt quân canh giữ. Dụ Ramses dẫn quân sang sông, lấy cờ phân tán lực chú ý sau đó đánh ập vào.

Ramses đời thứ hai sau khi đóng quân ở cao điểm gần Thẻ Điệp Thạch một đêm, sáng hôm sau dã chỉ huy bộ đội chủ lực tiến đánh vào Thẻ Điệp Thạch, trước khi trời tối chiếm đóng thành công. Ramses chỉ huy để quân đoàn A Mông tiên phong đi trước, quân đoàn Lạp theo sau, quân đoàn Tắc Đặc dừng lại phía sau khu vực này, một lúc không thể tiến vào chiến trường.

Ngay sau đó đem quân hách thê bíu mật giời binh tới mạn sông Hà Đông tạo thành vòng vây. Lúc quân Lạp qua sông chúng nhanh chóng bao vây, cô lập hai mặt trước sau, rồi chia ra tiêu diệt.

“Bệ hạ! Quân hách thê còn đang bao vậy quân Lạp chia làm hai đường, phe địch từ xa tới mạnh hơn quân của ta, Lạp quân đoàn... Lạp quân đoàn!" Quân sĩ bị thương cơ hồ khóc không thành tiếng.

Ramses tức giận, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn tỉnh táo hỏi, “ quân Tắc Đặc hiện đang ở đâu?”

“Bệ hạ, quân của Tắc đặc vẫn phòng thủ ở phía sau, không biết vì sao không chạy tới kịp thời.”

Ramses nghe thủ hạ nói vậy, hắn nắm chặt dây cương hai chân thúc mạnh vào bụng con ngựa một cái ,con ngựa ngay sau đó đổi hướng. Quân A mông điều chỉnh lại đội hình, toàn thể binh lính nhanh chóng bắt đầu chỵ bộ đi theo Ramses tiến đi.

Quân Lạp chiến đấu ở đây tổn thất nghiêm trọng. Ramses biết tin quân Lạp đi vòng vèo ,quân của A mông muốn cứu quân Lạp với tình hình lúc này quả thật có chút khó khăn. Trên đường trở về, hách thê lấy hai nghìn năm trăm chiến thuyền nhằm hướng quân A mong công kích dữ dội. Ramses trong nháy mắt rơi vào trùng vây.

Quân Lạp rơi vào tình trạng bao vây không lâu, bây giờ lại đi vòng vèo, thà còn chút sức lực dư thừa ngồi tại chỗ, còn có thể cầm cự với quân hách thê, giữ vũng cho đến khi quân Tắc Đặc đến cứu viện.

Ramses giơ roi dục ngựa, con tuấn mã nhanh chóng hướng về phía sông đặc luân, sau lưng cát bụi mù mịt. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt phút chốc xuất hiện tia u ám.
Cái đó vải thẻ...

Quân A Mông nhanh chóng tiến tới, đội ngũ biến thành lộn xộn

Sắp đến điểm qua sông, bên sường đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ầm như tiếng vó ngựa. Quân A mông chưa kịp hoàn hồn, đội quân ở phía tây đã xông ra tối om một mảnh toàn là cờ hách thê.

Định thần nhìn lại, không phải là "Giáng tím sâu cờ đen" !

Trong nháy mắt, quân màu vàng bị quân hách thê ngăn làm hai nữa, Quân A mông lúc đầu chỉnh tề thì giờ đây lại mất hàng ngũ. Quân hách thê chia rẽ như vách tường kiên cố vậy, rất nhanh đã bao vây lại, đánh riết.

Thời điểm bị công kích, Ramses tỉnh táo hạ lệnh. Đội hình dồn lại, đội ngũ tập trung để gia tăng năng lực chống lại địch, hơn nữa có thể phòng bị mà tháo rút nhanh.

Nhưng dưới tình huống lúc đó,quân A Mông đã mất đi ý chí chiến đấu.

Các binh lính bắt đầu giao động.

STORY CONTINUES BELOW
Hách thê đích chiến xa áp dụng những xe sắt, phía trên có thể ngồi ba người, một người lái xe, hai người khác có thể vừa đánh vừa thủ, từ đó khiến cho sức chiến đấu gia tăng. Làm người ta tim đập rộn tay run không chỉ điểm này, quân ở phía sau lưng kia mạnh mẽ kịch liệt “ Giáng tím sâu cờ đen” như lời tử thần. Mỗi một lần tung bay, cũng có nghĩa hách thê đã tới hắn ắt phải để cho máu tươi nhuộm đầy nơi hoang dã.

Lạp quân đoàn đã bị đánh tan, Rõ ràng lạp quân rất gần quân Tắc Đặc nhưngchung quy không hề xuất hiện , cục diện hôm nay tạo thành quân A mông đang một mình chiến đấu.
Mấy đội quân bắt đầu không nghe chỉ huy, tự tiện rời khỏi địa hình, muốn thừa dịp hách thê chưa chuẩn bị rồi chạy trốn. Nhưng hành động chưa kịp nghĩ đã bị quân hách thê đánh úp

Quân A Mông sử dụng địa hình chắc chắn, vây quanh Pharaoh, dần dần bị hchs thê đàn áp
Hách thê từ xa tới càng đánh càng hăng, trong nháy mắt một nữa quân đã bị tiêu diệt. Ramses gắng sức chống cự, hắn cùng các quân sĩ quơ múa đao kiếm, lại khiến cho hách thê không cách nào đem hắn bắt lại.

Quân A Mông binh lính dần dần ít, quân hách thê tựa như thủy triều vậy tiếp tục xông tới. Ramses tay trái cầm quyền, tay phải múa kiếm, chém quân hách thê. Máu tươi phun ra, bắn lên góc mặt của hắn,
tăng thêm mấy phần khí chất phúc hắc.

Đôi mắt hổ phách nhuộm mấy phần hung tàn, thân hình cao lớn giống như chiến thần không thể tới gần, binh lính hách thê không cách nào đến gần hắn, thiu thể ngã xuống bên người hắn tạo thành một vòng tròn nhỏ
Nhưng là,

Quân sĩ bên người hắn,dần dần ngã xuống.

Chung quanh tiếng chém giết, dần dần ít đi.

Không hề thấy bóng dáng Tắc Đặc quân đoàn bóng dáng.

Vết máu cơ hồ muốn che ánh mắt hắn, tốc độ kiếm chậm lại. Hách thê đích quân sĩ mặc dù sợ hắn, nhưng vẫn giống như nước biển vậy, ùn ùn xông tới.

Xa xa, xuất hiện một bóng người màu đen. Cờ giáng tím sâu đen nhức mắt

Cho dù không nhìn cũng biết, Nhã Lý; A Các Nặc Nhĩ đã tới chiến trường.

Thoáng qua, Xung quanh Ramses quân hách thê càng liều mạng hướng hắn, giống như hổ đói vồ mồi vậy quơ lấy binh khí trong tay.

" quân chủ Ai Cập Ramses, tại sao không buông binh khí xuống, tội gì bỏ mạng chứ ?"

Thanh âm lạnh tanh mang thêm nhạo báng, từ trên cao vọng xuống.

Ramses làm như không nghe, gắng sức giết địch.

Ý thức đã bắt đầu rời rạc, toàn bộ động tác của hắn đều dựa vào ý chí kiên cường

Phải sống, hắn phải sống sót.

Hắn phải về, trở về bên cạnh nàng.

“Đại nhân, hay là bắt sống” Người thanh niên phía sau lịch sự bước tới, chậm rãi nhưng cung kính hướng về người thủ lĩnh trẻ tuổi, đôi mắt màu nâu không cảm xúc nhìn phía dưới trận địa. “Bên sông Hà Đông còn có tám ngàn quân sĩ, thuộc hạ đã trị an bọn họ.

Nhã Lý nhìn Ramses trong vòng vây gắng sức chống cự, hắn cả người đẫm máu, mặt trời chiếu xuống như chiến thần. Lúc này Nhã Lý dâng lên mấy phần thán phục.

Ramses vốn không đến nổi rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy.

Chẳng qua là hách thê lần này xuất binh, hoàn toàn có chuẩn bị trước.

Vào một buổi sáng mấy năm trước, trọng thần Tây Mạn của Ai Cập vọng tưởng để cho con gái mình cưới Vương tử Ramses làm chồng, sinh ra đứa con trai đời thứ mười hai - đoạt ngôi cưới vị, lại bán tin tình báo cho Hách Thê.

Bởi vì Ramses xấu số, nếu hắn sắp chết, ngôi vua tất nhiên sẽ truyền cho Vương đệ.

Nếu hắn chết tại đây, Tây Mạn tuyệt đối sẽ nắm quyền để cho con rể của mình tranh đoạt vương vị.

Hách thê và Tây Mạn thầm tư thông với nhau đã hơn năm năm

Hách thê mai phục dưới Ai Cập một lá bài chủ chốt là Tây Mạn. Cho nên, cho dù hy sinh Iamanekel, cũng phải giữ được Tây Mạn đích tồn tại.

Vì vậy, Ramses ở trong nước huấn luyện quân đội, Nhã Lý tuy xa ở ngoài ngàn dặm, vẫn biết được tình hình.

Nhã Lý biết được có lẽ vì địch có âm mưu. Hắn biết rõ Ramses yêu người con gái tóc vàng kia. Hắn không tin Ramses có thể quên đi dễ dàng. Vì vậy hắn tương kế tự kế, bắt đầu đem binh quấy rối.

Cuối cùng cũng chuyện quỷ dị nhất, Nhã Lý sớm đã chú ý tới quânTắc Đặc ở sông đặc luân, bởi vì nghe sự sắp đặt cùng sắc chiến đấu kinh người có chỗ cố kỵ, hắn đặt tám ngàn quân mai phục. Nhưng Tăc Đặc quân lại lui về phía sau, hoàn toàn không hề tới trận địa chi viện.

Hắn không thể ngờ, cho nên Ramses cũng khônghề hay biết.

Nhã Lý hơi nheo mắt, “ Tám ngàn quân kia ở lại Hà Đông. Ta muốn Ramses bại dưới tay ta. Đem bắt sống.”

Chẳng qua hai chữ “Bắt sống” còn chưa nói ra, cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng kêu gào rung trời.

Nhã Lý xoay người lại nhìn, chỉ thấy toàn bộ đều là đại dương, thủy triều dâng lên cao ùn ùn ập đến.