Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 39-3




"Còn không phải sợ ngươi không cẩn thận mà chết." - Lời vừa ra khỏi miệng, Ngải Vi thoáng sửng sốt, sau đó hận không thể tự tát vào mặt mình một cái. Nói lời này, ngươi đã thật sự muốn ở cùng một chỗ với Nefertari, còn làm bộ làm người tốt nói nhiều như vậy làm gì. "Coi như ta chưa nói, chưa nói gì hết, dù sao ta sớm hay muộn đều cũng phải trở về, ta nghĩ, ngươi hẳn nên cẩn thận một chút với người bên cạnh.... A!"

Lời nói còn chưa dứt, cằm của Ngải Vi đã bị người kia giận dữ nắm chặt ở trước mặt vạn quân.

"Nói lại lần nữa xem."

"Ngươi nên cẩn thận một chút với người bên cạnh..."

"Không phải câu này!"

"Coi như ta chưa nói..."

"Không phải!"

"Dù sao sớm muộn gì ta đều phải trở về, ngươi nắm chặt như thế làm gì?" - Ngải Vi chịu không nổi, cuối cùng cũng lớn tiếng hô! Nàng tùy tiện đi! Đi tới chỗ vua Ramsses.

"Ngươi đã thực sự muốn ở cùng một chỗ với Nefertari, còn muốn ta phải thế nào? Cho dù ta để cho Nhã Lý chạy mất là không đúng, ngươi cũng không phải hoài nghi ta đến bỏ thuốc ngủ? Ngay cả khi giúp ngươi trị liệu vết thương, ngươi cũng không tin tưởng ta!" Ngải Vi nói xong, càng nói càng kích động, đôi mắt màu thủy lam thế nhưng lại bị một tầng sương mù phủ kín. "Nói cho ngươi đi! Ngải Vi ta mới không tiếc cái mạng của ngươi! Ta và ngươi căn bản là không cùng một thế giới! A..."

Ngải Vi bịt kín miệng mình, nói như vậy... không tốt. Hắn nhất định đang nghĩ mình điên rồi.

"Ta đã sớm biết."

Câu trả lời bình tĩnh đến kỳ lạ, Ramsses buông lỏng nắm lấy cằm Ngải Vi, nhẹ nhàng ghì dây cương, chiến mã rất nhanh ngừng lại. Hắn ôm ngang Ngải Vi, nhảy xuống ngựa, đưa nàng đặt lên trên. Chính mình lại ngồi rất khuôn phép trước mặt nàng, mày kiếm tuyệt diệu, thẳng tắp nhìn nàng. (mày kiếm: lông mày hình kiếm)

"Tốt lắm, nói ta cho biết tất cả đi."

"Nói, nói cho ngươi cái gì...?"

Mắt liếc Ngải Vi một cái.

"Được rồi... Nhưng ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?" - Đôi mắt màu xanh biển chớp chớp một cách vô tội, gương mặt nịnh nọt ở sát nàng, cuối cùng phải ngoan ngoãn cúi xuống. "Được rồi. Ta là người đến từ tương lai."

Qủa thế, hắn sớm đã nghĩ tới, vào lúc theo Giza lên gò núi nhỏ nhìn thấy nàng. Năm năm lặng lẽ trôi qua, thân thể của nàng không hề lưu lại chút dấu vết gì. Tất cả của nàng đều giống như khi họ mới gặp nhau. Thời gian trôi qua ở trên cơ thể mình nhưng trên người nàng lại không chút dấu vết.

Hiển nhiên, nàng cùng hắn cũng không thuộc một thế giới.

Gặp lại nàng, hắn mừng như điên những cũng tuyệt vọng! Loại cảm xúc phức tạp này làm cho hắn cơ hồ không thở nồi. Nàng vài lần đều muốn nói cho hắn chuyện này, hắn biết, nhưng hắn không muốn nàng nói, hắn coi như không có chuyện này!

Nếu nàng lại rời xa hắn, nói không chừng là thoáng cái đã hơn mười năm, hoặc có lẽ là chờ hắn tuổi già sức yếu mới gặp lại nàng. Nếu là như vậy... Nếu là nói vậy...

Không, hắn không thể để mọi chuyện thành như vậy được.

Ngải Vi nhìn trộm Ramsses, vẫn là khuôn mặt bình tĩnh như trước. Nàng không khỏi gục đầu, than thở tự đứng lên. "Ta đến từ tương lai, cho nên muốn gặp được ngươi là rất khó. Ta đến giúp ngươi." Ngải Vi không dám nói là chính mình làm cuộc sống lâu dài của hắn trở nên ngắn lại, tại lúc này, chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này. Huống hồ... Nàng quả thật hổ thẹn với hắn.

"Cho nên ngươi hãy tin tưởng ta, ta làm hết thảy vì ước nguyện ban đầu là giúp ngươi, chờ lịch sử... Ách, ý ta là tin tưởng vào lúc thích hợp, ta có thể về nhà."

Trầm mặc.

"Tin tưởng ta! Tuy rằng các ngươi đều hoài nghi ta là nội gian... Nhưng ta chưa từng có suy nghĩ làm hại ngươi, ta chỉ muốn, thầm nghĩ..."
"Nefertari là nội gian."- Giọng nói lạnh ngắt xen lẫn vài phần hung tợn.

"Đã nói, không phải ta!"

"Mọi ngừoi cho rằng Nefertari là nội gian, ta tìm ra một Nefertari làm nội gian."

Cái gì? Lời nói này của hắn là có ý gì? Ngải Vi kinh ngạc nhìn Ramsses, trong lúc nhất thời phản ứng.

"Nếu ngày đó không phải ngươi thay thế Nefertari trị liệu vết thương, ta đã đem ngươi tội phản quốc mà chém đầu."

Đây là ý gì? Nàng như thể nào lại nghe không hiểu... Ramsses ngồi ở trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói xong, trong giọng nói đã rõ kiên quyết, "Ngươi không phải nói ta hoài nghi ngươi sao? Ta có thể nói cho ngươi, chưa từng. Không, phải nói cho dù ngươi là nội gian, ta cũng không để ý."

Ngải Vi ngơ ngác ngồi nhìn Ramsses ở trước mặt, nghe nam nhân kia gằn từng tiếng nói xong thì đầu óc nàng lại lý giải không được lời nói đó.

"Ta nói với ngươi, tốt nhất là hãy nhớ kĩ. Ta, đã là Pharaoh Ai Cập, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi. Nếu là hợp lý, ngươi muốn một thì ta cho gấp hai. Cho dù cái ngươi muốn không hợp lý, ta đều có thể làm một quân chủ không rõ lí lẽ để thỏa mãn ngươi. Cho nên, nếu cái ngươi muốn là mạng ta, ta cũng sẽ cho ngươi." Hắn thản nhiên nói như đang bàn về thời tiết ngày mai "Trao đổi với ta đi, ta muốn ngươi ở lại."

Nói thẳng hóa ra lại đơn giản như vậy.

"Nếu ngươi còn muốn đi, cũng được thôi. Nhưng trước hết phải giết ta."

Này này này... Như thế này là không có trách nhiệm, làm sao mà lời nói này có thể thốt ra từ trong miệng của nhà vua chứ. Ngải Vi rất muốn mở miệng, đem những lời này nói với hắn, thế nhưng lên tới cổ họng thì lại bị nghẹn, không thể phát ra thành tiếng.

"Quay về nói đến chuyện tình của Nefertari và chủ tế."- Màu hổ phách trong hai con mắt hắn đột nhiên thêm vài phần lạnh lùng hà khắc, thâm độc. "Lợi dụng muội muội của mình để cho Hittite Nhã Lý trốn thoát, lấy thân phận chủ tế lợi dụng thời cơ tiếp cận hạ độc Pharaoh. Nàng chính là nội gian, đáng phải chết."

Ngải Vi trợn tròn hai mắt, khó có thể tin.

"Lính canh ngục báo cáo Nhã Lý chạy trốn một ngày một đêm, ta tự mình tra hỏi hắn, trước khi hắn nói chưa bao giờ thấy Vương phi Nefertari thì ta đã cho hắn vĩnh viễn nói không ra lời nào được nữa. Trước khi ngươi lên đường, tới tìm ngươi, ta đã an bài xong, mấy ngày sau chủ tế đem Nefertari cùng muội muội của nàng lên pháp trường. Về sau, nếu có người bảo ngươi là nội ứng thì chính là vu cáo hãm hại, phương pháp giải quyết tàn khốc nhưng lại đơn giản nhất, "Giết"."

"Không được nha." - Nghe những lời lạnh như băng kia một hồi, Ngải Vi gần như muốn sụp đổ, quỳ về phía trước, nắm lấy vạt áo của Ramsses, hai mắt hồng hồng tràn đầy những giọt lệ, nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh đạm của nam nhân trước mặt. "Vì sao lại làm như vậy, vì cái gì! Nefertari và Xá Phổ Đặc, rõ ràng là họ vô tội. Kẻ khác hiểu lầm ta, ta sẽ theo như bọn họ mà rời đi, dù thế nào thì ta cũng phải đi."

"Bởi vì ta cảm thấy, ngươi nghe không hiểu lời nói của ta." - Hắn lạnh lùng nhìn Ngải Vi "Ta chỉ muốn ngươi ở lại. Ta không biết vì cái gì mà ngươi nhất định phải đi, nếu như vì bị hoài nghi mà cả thấy xấu hổ thì sau này vĩnh viễn sẽ không có người hoài nghi ngươi nữa... Bất luận ngươi rời đi vì cái lý do gì, ta đều có thể loại bỏ từng cái một. Nếu như ngươi vẫn phải đi..."

"Được rồi, đừng nói nữa." - Hai tay Ngải Vi đang nắm chặt y phục của hắn lại dời đi, ngăn chặn cái miệng của hắn. "Ngươi việc gì làm ta khó xử như thế."

"Ngươi là phi tử của ta, ta muốn ngươi ở lại bên cạnh ta cũng là sai?" - Hắn không lộ vẻ gì, chỉ lấy hai tay đang che miệng mình ra.

Ngải Vi bỗng nhiên cảm thấy có chút vô lực, cái gọi là phi tử, lúc đó chẳng phải thừa dịp mình trở về hiện đại, hắn lúc đó cũng tự mình truy phong danh hiệu. Căn bản là ép mua ép bán... "Vậy ngươi còn dùng thuốc ngủ đểmê hoặc ra."

"Để không cho ngươi chạy đến gây trở ngại ta. Lần sau phải cho ngươi dùng đúng với trọng lượng của sư tử."

Gây trở lại hắn? Làm trở ngại hắn hãm hại Nefertari tới cứu nàng?

"Nhưng nếu như ở lại..." Nàng sẽ không còn được gặp lại anh trai, còn có cha, còn có Luân Đôn mưa dầm liên miên kia. Tuy rằng chán ghét không khí kia, nhưng vĩnh viễn không thể thấy được, nàng sẽ rất nhớ. Nàng có lẽ thực sự làm không được...

"Nếu như ngươi đi." - Thanh âm nhàn nhạt mà tàn khốc lại một lần nữa vang lên, "Ta đem Bubka, Xá Phổ Đặc, Nefertari, tất cả giết chết."

Ô... Đáng giận, người này làm thế nào thoáng cái trở nên thâm độc, đê tiện, lại khó chơi như thế này hả!