Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 38-5




Tư Đều Thất nhất quyết đuổi theo, rất nhanh chóng đã đuổi kịp đội quân và bọn người của Ngải Vi.

“Ta chỉ biết! Toàn bộ chuyện này đúng là hoang đường!”

Tư Đồ Thất lớn tiếng nói làm lỗ tai của nhóm người bên cạnh cứ phát ra tiếng ong ong.

"Nhã Lý? A các Noel dù sao cũng không phải người Hittite, hắn nhất định sẽ không toàn tâm toàn ý làm việc cho bệ hạđâu! Vì thế không thể để cho một người như vậy nắm giữ chức vị tướng quân hàng đầu này được!"

Binh lính xung quanh nghe hắn nói với giọng điệu ngông cuồng như vậy đều không khỏi cảm thấy lo sợ. Có thể Tư Đều Thất không sợ Nhã Lý nhưng bọn họ thì lại rất sợ nha! Lúc này họ thật sự khôngbiết nên nói gì thì mới tốt nên tất cả đều im lặng cúi đầu xuống.

“Đi theo ta! Hôm nay phải đuổi theo đám nhãi con Ai Cập nhỏ như con thỏ kia, đểcho bọn chúng chết không có chỗ chôn!”

Tư Đều Thất quyết định dẫn đầu một ngàn quân sĩ Hittite nhanh chóng đuổi theo đám người Ngải Vi và Bubka đã chạy trốn.

“Bọn chúng không có lương thực, để ta xem bọn chúng còn có thể duy trì tốc độ này được bao lâu nữa!”

“Đại nhân... Nhưng đại nhân Nhã Lý đã nói không được đuổi theo quá xa...” Một phụ tá nói nhỏ.

“Làm càn!” Tư Đều Thất vừa hô to mộttiếng vừa thẳng tay chém xuống, đầu của người phụ tá đáng thương kia nhanh chóng lìa khỏi cổ và rơi xuống đất.

“Lần sau nếu còn có ai dám nói nhữngcâu vô nghĩa như thế nữa thì ta sẽ giết hết tất cả những tên đó! Trong lòng lão tử ta biết rõ mình nên làm gì cho nên các ngươi chỉ cần đi theo ta là được rồi!”

Chứng kiến cảnh tượng lúc nãy, không còn một ai dám nói những lời “vô nghĩa", trong lòng bọn họ đều rất lo lắng, nhanh chóng theo sau người đội trưởng lỗ mãngphía trước. Mặc kệ ra sao, nếu hiện tại lùi bước thì sẽ chết nhưng nếu bọn họ có thể thuận lợi bắt được đám binh lính Ai Cập kia thì tốt, có lẽ đại nhân Nhã Lý sẽ khenngợi họ…

Trong tâm lý vẫn mong rằng mình sẽ may mắn nên đoàn người cũng bước đinhanh hơn.

Qua một ngày, Tư Đều Thất giống như một con sói ác độc rốt cục cũng đã tìm được mục tiêu.

“Đã bị ta bắt được rồi!”

Hắn ra vẻ độc ác nói, sau đó nheo mắtnhìn bóng dáng quân đội Ai Cập lập lờ mờ phía trước.

“Để xem các ngươi còn có thể trốn chạy được đi nơi nào nữa…”

Nhưng càng tiến lại gần thì bản năng của Tư Đều Thất lại cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ… Kỳ quái, số lượng quân đội này hình như nhiều hơn số bị hắn vây quanh lúc nãy.

Càng tiến lại gần một chút thì sự vênh váo tự đắc của hắn cũng theo khí lực của bản thân mà dần giảm xuống.

Số lượng quân đội trước mắt ít nhất cũng gấp năm lần số quân mà hắn mang theo! Khi hắn hoảng sợ quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện sau lưng chính là quân đoàn Dorset. Vậy ra bây giờ chính hắnmới là kẻ bị bao vây!

Hắn chính là đang lâm vào tình huống bị đe dọa nghiêm trọng.

Đội quân phía sau hắn như một đàn hổ rình mồi, phía trước là một chàng trai với mái tóc đỏ giống như ngọn lửa cháy rựclên đang đứng yên tại đó, đôi mắt xanh biếc trong suốt như nước hồ mùa thu nhưng không lại không hề ẩn chứa một sự thương hại nào.

Khi hắn ta giơ tay trái lên, binh lính hai bên liền binh linh hai bên liền cầm trường thương giơ lên cao, vận sức chờ hiệu lệnh.

Hắn đã không còn đường để rút lui!

Trước mắt hắn là một đội quân có khí thếhăng hái gấp mười phần bọn hắn, đứng đầu là chàng trai mặc áo giáp vàng dính liền với một cái áo choàng màu đen. Lúc này, ánh mặt trời phía sau chiếu vào người hắn ta làm người hắn cứ như phátra hàng vạn ánh sáng màu vàng chói lóa, hắn đứng yên, nhìn giống như một thiên thần nhưng lại khiến người khác có cảm giác không thể nào có thể đoán ra đượctâm tình của hắn ta.

Còn có thể đi tiếp sao?

Hai mắt Tư Đều Thất mở to, muốn nhìn cho thật rõ tại sao khuôn mặt và tướng tá của chàng trai kia lại hiên ngang như vậy. Nhưng hắn còn chưa hết kinh ngạcthì đã không còn có thể nói thành tiếng nữa bởi vì đầu của hắn cũng theo lặng lẽ rơi xuống đất.

Hình ảnh cuối cùng sau khi hắn nhắm mắt chính là một đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng khiến cho người người đều phải run sợ, đây chẳng lẽ chính làkhuôn mặt của tử thần sao?

Thanh niên chậm rãi giương cao thanh bảo kiếm vẫn còn dính đầy máu, lạnhnhạt nói: “Một tên cũng không được bỏ sót.”

Tức khắc những âm thanh hò hét cùngtiếng kêu thảm thiết vang lên cả một vùng trời, rõ ràng tình thế đang nghiêng về một phía trên chiến trường. Rất nhanh chóng, tiếng chém giết giờ trở thành tiếng cầu xin, tiếng sợ hãi cùng tiếng tắt thở.

Người nọ cất kiếm vào vỏ, động tác rất tao nhã, đôi mắt làm như không nhìn thấy thảm cảnh trước mắt. Quân đội của địch đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên samạc hoang sơ, đâu đâu cũng đầy xác chết bị cụt tay, những hơi thở sinh tồn của Hittite đã hoàn toàn biến mất.

Mạnh Đồ Tư dẫn theo quân sĩ của quân đoàn Dorset đến trước mặt người thanh niên đó, tất cung tất kính buông vũ khí rồi quỳ xuống đất kêu to: “Bệ hạ!”

Hắn chậm rãi cúi đầu, trong đôi mắt màu hổ phách chứa đựng một sự đau buồn như thường ngày:

“Nàng đâu?”