Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 38-1




"Tôi... thật sự không muốn cưỡi ngựa" Ngải Vi chăm chú nhìn con ngựa trước mặt, thoạt nhìn thì nó là một con ngựa tốt, có bộ lông màu đỏ, cô lạnh người chảy mồ hôi dọc theo hai má, cô xấu hổ cắn môi một cái nhìn Mạnh Đồ Tư với vẻ bất đắc dĩ.

"Như vậy có thể ra ngồi chiến xa đằng kia sao?" Mạnh Đồ Tư chỉ xa xa chiến xa. Ngải Vi vừa thấy, phẩy tay không đúng đâu, chiếc xe ngựa này phát ra một tiếng động lớn như vậy không thể làm giảm tiếng động được, phía trước còn có người đứng canh gác! Xe ngựa lớn thế này mà không có lò xo gì à! Nếu không có lò xo thì chẳng phải muốn mình ngồi xóc chết sao?.

Ngải Vi không nói, nhưng suy nghĩ của cô hiện rất rõ trên khuôn mặt. Mạnh Đồ Tư thấy vậy, không khỏi có ý muốn xin lỗi “Vì là quân đoàn của Dorset Seth, cần sự cơ động, cũng không thích hợp.

Ngải Vi nghe vậy vội vàng xua tay “Không phải vậy, tôi chỉ là… mà ngài không cần khách khí với tôi, ngài đồng ý đưa tôi ra chiến trận, tôi thấy thật hãnh diện. Tôi, tôi lập tức ra chiến xa, hoàng hôn sắp đến, chúng ta mau chóng xuất phát. Bubka đang chờ.” Nói xong cô hướng xa xa chiến xa lùi lại một cái, nhưng không cẩn thận, chân sau vấp phải cục đá rắn chắc, cô ngồi bệt xuống đất.

“Đau quá…” Ngải Vi chán nản gãi gãi đầu. Mạnh Đồ Tư nhìn bộ dạng của cô, thật làm anh dở khóc dở cười. Nhưng theo lễ nghi, vẫn phải tỏ ra nghiêm túc nhìn Ngải Vi.

"Điện hạ, thất lễ” Mạnh Đồ Tư bước tới Ngải Vi, một tay ôm chặt lấy eo cô, đặt cô ngồi vững chắc trên lưng con ngựa màu đen. Ngay lúc đó, anh xoay người nhảy lên ngựa, hai bàn tay anh cường tráng vòng ra trước Ngải Vi bắt lấy dây cương "Điện hạ, không cần lo lắng, tôi đã nói là đưa tiểu thư ra ngoài chiến trận, nhất định sẽ giữ lời.”

Phản ứng đầu tiên của Ngải Vi là muốn cười. Bộ dạng nghiêm túc của Mạnh Đồ Tư khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên. Còn nhớ ngày đó, Mạnh Đồ Tư cũng rất nghiêm nghị trả lời cô: “Điện hạ, tuy tôi nghe được lời đồn đại nhảm nhí gây bất lợi cho Điện hạ, nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng ngài, cho nên thỉnh cầu ngài đồng ý mới ra chiến trận. Sự quan tâm của ngài dành cho bệ hạ, là xuất phát từ nội tâm lương thiện, không phải giả dối".

Hắn rất nghiêm túc nói, sau đó đưa Ngải Vi lập tức đến chiến trận phía trên. Ngải Vi lúc này cảm thấy, Mạnh Đồ Tư và Bubka nhất định là huynh đệ, có lẽ là dũng sĩ của thôn Tây Tháp Đặc,hoặc ít nhiều đều có sự cố chấp vào kiên trì. Những đặc tính như trung thành, nghiêm túc và có phép tắc, gia giáo lại rất giống nhau, bọn hắn chắc chắn có cùng một nét đặc trưng.

“Toàn quân đội, xuất phát!”

Mạnh Đồ Tư tay trái di chuyển dây cương, tay phải giơ cao thanh kiếm, dưới ánh hoàng hôn, thanh kiếm bị nhuộm thành màu máu đỏ tươi, rực cả không trung. Quân đoàn Dorset Seth giương cờ đỏ chậm rãi giơ cao xoay tròn, đong đưa. Âm thanh xe ngựa, âm thanh đi bộ, âm thanh của binh khí. Cảm nhận ngàn năm nhân gian mới có quy mô bằng một đạo quân lớn,
là năm ngàn năm sau khi Tắc Thê Đệ Nhất băng hạ, một đạo quân lớn như thế này mới tiếp tục xuất hiện, khởi động sức mạnh của nó để giúp Ai Cập đi tranh giành vinh quang tối cao.

Nhìn đạo quân như một dòng dung nhan màu đỏ rời khỏi thành Thebes. Ngải Vi ngồi trên ngựa, lập tức ôm chặt chính mình thiếu túi sách, không quay đầu, không nhìn tới nơi huy hoàng kia, lại làm cô đau lòng chua xót. Thế là từng bước một rời đi, cảm giác của cô như có một con dao nhọn đâm chính tâm trí mình.

Ngải Vi cúi đầu, hai mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm trong tay.

Đi chậm một chút, một chút thôi.

Hi vọng của cô đơn giản chi là có thể ở cùng người kia một nơi, cùng một thời không, ở cùng với nhau thật lâu. Cho dù đau đến tan nát cõi nhưng, nàng cũng luyến tiếc vòng tay kia, không muốn không quan tâm hắn mà rời đi như vậy.

“Điện hạ, tôi đã phái mấy vị Tây Tháp Đặc cường tráng, linh hoạt cùng các dũng sĩ bảo vệ cho tiểu thư, mong tiểu thư yên tâm, giống như lần này bị đâm, sẽ không xảy ra “ Cảm nhận được trong lòng Ngải Vi dâng tràn cảm xúc, Mạnh Đồ Tư trấn an cô bằng những lời nói này.

Ngải Vi gật đầu, trong lòng yên tâm hơn nói, cảm ơn ngươi Mạnh Đồ Tư, có lẽ về sau phải dựa vào ngươi bảo vệ Pharaoh, ta có chút chuyện riêng, có lẽ là chuyện tình cảm chỉ còn một chút, nhưng ngay lúc này, nhất định tôi phải giải quyết cho xong, cho tốt. Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn đứng dậy.

Trận đầu cùng Hittite, nếu nắm rõ đầu đuôi thì đánh là thắng trận, làm cho bọn họ đối với Ai Cập có điều dè chừng, như vậy toàn bộ chiến tranh tự nhiên sẽ dừng lại.

"Điện hạ, tôi vẫn thắc mắc về một việc, muốn hỏi cho rõ ràng". Mạnh Đồ Tư cưỡi ngựa, Mạnh Đồ Tư nói với Ngải Vi đội tóc giả màu đen, gầy teo, nhìn bộ dáng giống đàn ông.

"Có thể gọi tôi là Ngải Vi, Bubka cũng thường gọi như thế".

Mạnh Đồ Tư suy nghĩ một chút, nhưng quyết định vẫn không gọi tên, vì thế hắn lập tức xem nhẹ, vẫn xưng hô như trước, cung kính nói: "Lần trước ngài cùng ta nói rồi, tên tù binh Hittile..."

"Nha, nha". Ngải Vi trong đầu chợt xuất hiện cái kia,gã đàn ông giống ca ca như đúc, khó có thể nắm lấy mỉm cười, Băng Lam con người đen thùi phẳng phát. Cô cúi đầu một chút "Nhã Lý, chính là tên này".

Không nghĩ tới Mạnh Đồ Tư sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đôi mắt xanh biếc tỏ vẻ cảnh giác.

"Nhã Lý... hắn làm sao vậy?" Nhìn phản ứng của Mạnh Đồ Tư, theo trực giác, Ngải Vi cảm nhận được rằng, Nhã Lý không phải là một nhân vật đơn giản. Có lẽ hắn thật sự là chính hắn theo như lời đồn đại danh đỉnh đỉnh, nhưng cô lại không đoán ra loại danh khí này có ý nghĩa gì.

"Điện hạ... không, Ngải Vi, tôi nghĩ thời gian ngài đi đường còn xa, thừa dịp này, xin cho tôi giới thiệu một chút tình huống nước địch, hi vọng có thể hỗ trợ ngài tốt nhất, hiểu được thế cục và tình hình chiến đấu sắp tới của chúng ta.

Xem ra chính mình đối diện với thế cục, một chút cũng không hiểu biết, cho dù như vậy còn muốn dõng dạc nói cái gì "Mang ta xuất chinh", "Đến giúp Bubka" nói như vậy... Có lẽ, đến thời điểm này, cũng chỉ có mình Mạnh Đồ Tư là còn có lễ phép mà khách khí đối với chính mình, khi giảng giải Mạnh Đồ Tư vẫn rất lễ phép, khách khí, nể mặt Ngải Vi. Ngải Vi nghĩ đến đây, hảo cảm trong lòng với người trẻ tuổi tóc hồng này tăng thêm vài phần. Cô không khách khí gật gật đầu, nhưng có vài phần ngượng ngùng nói "Như vậy, có được không?".