Ngải Vi lúc mới bắt tay vào làm bài luận đầu tiên của mình thì cũng có đọc qua về Ramsses đệ Nhị, chưa có ai từng phô bày giàu sang như vậy, cung điện hoa lệ nhất, Kim Tự Tháp xa xỉ nhất, miếu thờ khổng lồ nhất, thủ phủ giàu có khí thế nhất. Nên khi đi đến trước thủ phủ Thebes của Ai Cập, cô nghĩ đến chính mình đã chuẩn bị tốt tâm lý. Nhưng mà, khi hai chân cô lại một lần nữa bước vào cung điện Pharaong ở Thebes, cô lại cảm thấy hai mắt mình lại một trận mê muội.
Trong trí nhớ của cô về hoàng cung Thebes mà mình đã tới mấy tháng trước, lúc này giống như trọng sinh bình thường, lấy loại cực đoan hoa lệ diện mạo, lại xuất hiện ở trước mắt Ngải Vi. Đây là một tòa giống như thuộc loại cung điện Thần Mặt Trời. Từ màu hoàng kim chuyên kiến thành, trên nóc nhà cùng bốn vách tường có đột thức phù điêu hoa lệ, giảng thuật chư thần hoặc là chuyện xưa Pharaong. Đi vào đại sảnh giành để nghị sự, lại thấy bốn vách tường được trang trí bằng đá cùng lục tùng thạch, trên mặt phô cháy đỏ mà nóng có thảm giấy mạ vàng, vàng ròng chế thành long ỷ, phía trên phô đà mao mềm mại, trên tay vịn có điêu khắc hình xà, đá ruby làm mắt coi như có sinh mệnh. Người hầu trong cung đều mặc trang phục như ngày hội, trong tay là cỏ cây xanh miết để hoan nghênh Pharaong đắc thắng trở về.
Từ ngày trận chiến đến giờ cũng đã hơn mười ngày. Ngải Vi cùng Bubka nơm nớp lo sợ đi theo Ramsses đệ Nhị, một thân lặn lội đường xa, trực tiếp đi về Thebes. Theo cái việc nhỏ này, Ngải Vi càng thêm mê mang, đến tột cùng Ramsses vì sao mà chết sớm. Hắn trí tuệ, vũ dũng, lại khôn khéo hay đa nghi, từ sau trận chiến Li-bi hắn cũng không có báo tin hồi Memphis, cũng không có xuất phát hồi Memphis mà lựa chọn một điều đường dẫn khác, trực tiếp đi về phía Thebes. Vừa tới biên giới lãnh thổ Giza, còn có tướng lãnh dẫn đại quân Ai Cập tiến đến tiếp ứng, bảo hộ đám người chờ thời cơ thuận lợi hồi Thebes bình an.
Hắn lớn mật dùng binh nhưng mà làm việc cẩn thận, hắn dùng người cũng không có nghi ngờ nhưng cầm trong tay đường lui.
Nghĩ không ra, người nào, chuyện gì có thể làm hắn tráng niên như vậy sớm chết.
Ngải Vi tự hỏi, một chút cũng không chú ý đến việc mình đã đi theo Pharaong đến đại sảnh hoa lệ của Thebes. Đến lúc chúng đại thần chỉnh tề hô to “Vương, hoan nghênh trở về!” Ngải Vi mới từ mơ màng vô tận rút suy nghĩ trở về. Ôi! Thật là có tư thế a! Cả triều văn võ đều đứng chỉnh tề hai bên thảm đỏ, bọn họ hơn phân nửa có thể làm phụ bối Ramsses, nhưng mà tất cả lúc này đều rất cung kính, cúi đầu xưng thần.
“Vương, ngài đã trở lại” Một thanh niên, đứng bên trong thiên hữu ở thảm đỏ, đứng thẳng xoay người hành lễ với Ramsses. Hắn mặc y phục màu trắng dài chấm đất, mang thắt lưng gắn lưu kim, đầu đội một vật sức màu vàng. Nhìn thấy hắn khí chất không tầm thường thì chắc chắn người này không phải là thần tử bình thường.
Đợi hắn ngẩng đầu lên, Bubka cùng Ngải vi không khỏi nhẹ nhàng hít một hơi. Thiên hạ cư nhiên có một nam tử xinh đẹp như vậy, tóc đen rủ dài xuống tới thắt lưng, làn da trắng nõn như ngọc thạch, ánh mắt thâm màu đen thâm thúy trầm tĩnh. Cùng Ramsses bất đồng, mĩ nam tử trước mắt có chứa vài phần âm nhu. Nếu Pharaong anh tuấn được ví như Mặt Trời thì người hắn lại được xem như lưu thủy, ba phần thoát tục, ba phần trung tính còn lại đó là vô tận thong dong. Hắn mang theo mỉm cười, đứng lặng ở phía trước thần liệt, nhẹ nhàng hướng Pharaong vấn an.
Ramsses không có biểu tình đối với hắn gật đầu một cái, bước nhanh đến long ỷ, Ngải Vi vừa định đi theo sau đã bị Bubka một phen giữ chặt “Đại ca, van cầu ngươi, ngươi còn muốn đi đâu, mau đứng ở góc sáng sủa của đội quần thần” Bubka vội vàng túm lấy Ngải Vi đi đến đám quần thần, hai người vừa mới đứng vững thì thanh niên xinh đẹp phía trên thảm đỏ liền mở miệng nói chuyện “Vương thượng, hôm nay nhận được tin báo từ Memphis, Tướng quân Mạnh Đồ Tư đã thuận lợi trấn áp phản loạn. Phản loạn lần này là Hi điện hạ của Giza bày mưu…”+
Chúng thần trên điện bắt đầu ghé đầu ghé tai lâm vào tình trạng nghị luận bên trong. Trên mặt Bubka lộ ra một tia hưng phấn, Ngải Vi biết, đây biểu tình của một đệ đệ tự hào về chính ca ca mình. Cô trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ lên, Bubka về sau nhất định sẽ trở thành một cái tướng quân dũng mãnh đi!
Ramsses vươn tay phải, trong đại sảnh phút chốc lặng ngắt như tờ, toàn bộ quần thần đều nín thở đợi mệnh. Pharaong trẻ tuổi chậm rãi mở miệng “Hi hoàng huynh ngoại thông đồng với địch quốc, nội cử nghịch binh, mưu đồ phản quốc. Truyền lệnh cho tướng quân Tư Đồ Mạnh, lập tức mang binh đi Giza, đem Hi điện hạ bắt lại, nếu phản kháng thì lập tức trảm. Đa Đặc Lý”
“Có thần” Trong đám quần thần bước ra từ hàng quan văn một nam nhân trẻ tuổi
“Ngươi nhận lệnh đương nhiệm lãnh sự Giza, ngay hôm nay dẫn thân bộ đi Memphis, cùng đại quân đi Giza. Sau tiền nhiệm, cần phải khai sáng mậu dịch, hậu đãi du thương”’
“Là, đa tạ bệ hạ” Đa Đặc Lý bái tạ, trong đôi mắt toát ra vài phần cảm kích. Pharaong khai sáng người không có tuổi hoặc không có chức vụ cao mà vẫn tin dùng không để mai một hiền tài, thật là lương tài chi bá nhạc. Lần này đi Giza, nhất định phải, nhất định phải đem hết toàn lực báo đáp Pharaong!
Lợi hại, thật sự lợi hại! Ngải Vi thấy tất cả mọi việc, trong lòng thầm cảm thán. Ramsses không chỉ trên chiến trường là cao thủ dùng binh, lại làm lung lạc lòng người chính sự cường giả. Cho dù đối với chính quan hệ huyết thống vẫn mặt lạnh như cũ vậy, nếu phạm tội, tất trọng phạt răn đe. Đối với chính hạ thần mình, cho dù chức vụ còn thấp nhưng nếu có tài thì vẫn tin dùng. Hưởng thụ chi thần mang lòng cảm ơn, tất sẽ tận tụy. Không chỉ được đám quần thần ủng hộ mà còn đồng thời tạo uy tín cho Pharaong. Ramsses, hắn đã muốn siêu việt tình cảm, chúng thần trong mắt hắn giống như một quân cờ, giơ tay nhấc chân liền đem quyền to nắm trong tay, chúng lòng thần phục, nắm vào trong tay.
“Trẫm có một chuyện muốn thỉnh giáo các khanh” Ramsses nhẹ nhàng bâng quơ nói. Ngải Vi lại đem lực chú ý quay lại trên người hắn “Tương lai sông Nile lại theo kì tràn ra, nông dân không dùng để đó hẳn là xử lý thế nào?”
Chúng thần sửng sốt, ngay sau đó tất cả đều nóng lòng muốn thử. Ngải Vi trong lòng thầm nghĩ, vấn đề này xem ra hẳn là có đáp án rất xác minh, trong lòng Ramsses đệ Nhị khẳng định là đã có tính toán. Hắn vì sao còn muốn hỏi cái vấn đề này, đết tột cùng là ý như thế nào? Chính nghĩ như vậy, vừa nhấc đầu, chợt phát hiện hai mắt hổ phách của Ramsses chính là bất động nhìn mình. Hai mắt lạnh như băng, nhưng lại thản nhiên cất giấu một tia đau thương, mà kia hết thảy giống như không khí bình thường, lướt qua giây lát.
STORY CONTINUES BELOW
Cô ngây người một chút, Pharaong liền mở miệng nói “Ngải Vi, ta nghĩ nghi ý kiến của ngươi”
Gì? Ngải Vi ngẩn người, lúc này tất cả chúng thần đều theo tầm mắt Pharaong, quay đầu nhìn đội vĩ mình. Thiên! Cô hiện tại chật vật đến cực điểm, đầy người đều là bùn đất, tóc giả màu đen hỗn độn dán tại da đầu mình. Muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu! Đáng chết, vì sao mọi ngươi càng muốn ở phía sau nhìn a. Nam tử áo trắng phía trên thảm đỏ cũng quay đầu nhìn, nhìn về phía mình, con mắt như ngọc thạch vẫn bình thường, hai tròng mắt thâm trầm chống lại hai mắt Ngải Vi, trên mặt hắn chợt biểu lộ thần sắc kinh ngạc, ngay sau đó là chuyển biến từ kinh ngạc sang hoài nghi, biến thành một câu làm hắn nhẹ nhàng nói ra “Nefertari….?”
Thanh âm tuy nhỏ nhưng mà mọi người trong đại sảnh đều nghe được. Bên trong, bất chợt như ngừng thở.
Ngải Vi hoảng sợ nhìn tên nam tử xinh đẹp kia, đột nhiên trong trí nhớ lòe lên một nụ cười quen thuộc, thiếu niên tuấn mĩ giống như lưu thủy, là nhà tiên tri trẻ tuổi nhất, thanh niên này là Lễ Tháp Hách! Hắn nhận ra mình, nếu hắn nhận ra mình thì vì sao Phi Đồ hoàn toàn không nhớ rõ mình, vì sao? Lúc này Ngải Vi cảm thấy một tia thật sâu thất bại, một loại mất mát không hiểu hiện lên trong đáy lòng, cơ hồ muốn đem cô cắn nuốt! Cô xem mặt Ramsses, thật lâu không nói ra lời.
Mọi người đều nín thở nhìn về phía Pharaong, Lễ Tháp Hách vừa rồi nói ra một từ cấm kị – Nefertari. Lão thần trong triều đều nhớ rõ cô gái kia, cô gái ngoại quốc làm cho vương tử trẻ tuổi lâm vào điên cuồng, cái kia xinh đẹp, trí tuệ, tình nhân phản nghịch của vương tử. Hắn cấm mọi người nhắc đến cái tên kia, hắn cấm bọn họ đem bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì có liên quan đến cái tên xinh đẹp kia.
Người xinh đẹp nhất, người tốt nhất, đều hàm nghĩa Nefertari.
Lại nhìn nhìn đứa nhỏ này. Làn da màu đen, tóc màu đen, thân thể gầy nhỏ. Hắn là một nam tử, một tiểu nam tử bình thường, cùng Nefertari tóc vàng, làn da trắng nõn, thân hình xinh đẹp cách xa nhau, hắn thậm chí không phải là nữ nhân. Điểm duy nhất giống nhau là bọn họ đều là người ngoại quốc. Vì sao Lễ Tháp Hách lại nói như vậy, chẳng lẽ vị trí tiên trị thứ nhất ngồi chán hay sao? Chúng thần khẩn trương nhìn Pharaong, chờ đợi bước chỉ thị tiếp theo của hắn.
Ramsses giống như không có nghe thấy thanh âm của Lễ Tháp Hách, thản nhiên nói “Ngải Vi, ta đang hỏi ngươi”
Ngải Vi sửng sốt một chút, sau đó mới nói ‘Tu kiến công sự, cho bọn hắn tương ứng hồi báo….” Đáp án này cô không nói được nữa, mấy tháng trước, cô nói qua, cô nói qua phương pháp giải quyết đồng dạng, trước mắt mọi người, trước mặt Bỉ Phi Đồ. Không, cô không nghĩ nói “Ta không biết…” Cô nản lòng gục đầu xuống, không muốn lặp lại lời nói lần đó, nó khiến cô sinh ảo giác, chính mình ảo giác lại nhớ tới cái biến hóa chưa từng có kia.
“Nói được tốt lắm, chính hợp ý trẫm” Ramsses lại vừa lòng nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt dời khỏi người Ngải Vi, rơi xuống trên người các đại thần trong phòng “Các khanh, ở trẫm đăng cơ, trẫm muốn ở thượng Ai Cập chi phúc, sông Nile sẽ bắt đầu tràn ra, trẫm đã phân phó mai bắt đầu quy hoạch thành thị cùng thiết kế cung điện. Hi vọng có thể toàn lực duy trì. Tên mới, tức là, So Với – Ramsses”
STORY CONTINUES BELOW
So Với – Ramsses, Ramsses đệ Nhị thành lập thủ phủ Ai Cập, ba ngàn năm sau biến mất không thấy bóng dáng tăm hơn thành thị thần bí, phía trên họa bích, trong truyền thuyết là thành thị xa hoa tuyệt đỉnh.
Chúng thần nhỏ giọng nghị luận một chút, đột nhiên có người hô lớn “Bệ hạ vạn tuế! So Với – Ramsses trọn đời trường tồn” Ngay sau đó, cá đại thần trong đại sảnh đều nhất tề quỳ xuống, hô to “Bệ hạ vạn tuế! So Với – Ramsses trọn đời trường tồn” Toàn bộ phòng nghị sự chợt lâm vào trạng thái cuồng nhiệt sùng bái quân chủ.
Ramsses ý bảo mọi người im lặng, sau đó lại tiếp tục nói “Ngải Vi tuy rằng trẻ tuổi nhưng là một chính nhân quân tử, lại biết trị quốc, là một nhân tài hiếm có. Ta nghĩ đem hắn mang theo bên người, các khanh có ý kiến gì không?”
Lúc này, Ngải Vi chợt hiểu dụng ý lúc nãy của hắn, kỳ thật là một hòn đá ném trúng hai con chim. Tự nhiên nói cho mọi người quyết định chuẩn bị dời đô, gồm nhân tài mà hắn nhìn trúng, lấy hình thức hòa hoãn giới thiệu cho mọi người. Ở trong mắt chúng thần, cô là một người ngoại quốc trẻ tuổi, gần như là một nam tử ngoại quốc ngây thơ, đem giữ bên người hắn để bày mưu lược nhất định các đại thần sẽ cực lực phản đối. Thứ nhất, lo lắng cô là gián điệp. Thứ hai, lo lắng cô trẻ tuổi không có kinh nghiệm. Nếu bây giờ vương thượng đã chiếm được lòng tin thì lúc này mọi người phản đối cũng quả thật không thích hợp đi….
Ramsses cư nhiên vì đem cái tiểu nhân vật giữ bên người, tiêu phí tâm tư như thế…. Thật không hiểu nên vui hay nên buồn đây. Bên trong đã xong. Ramsses an bài cho cô một chức quan nhỏ, không có thực quyền, nhưng mà có thể mang theo quan chức trên người. Sau đó Ngải Vi lại cẩn thận ngẫm lại, ở đây loại cấp bậc chế độ dưới sâm nghiêm thì mình muốn đứng thỉnh cầu bên người Pharaong, kỳ thực là thực cổ quái hơn nữa còn thực hà khắc…
*
“Ngải Vi!”
Chúng thần tan, Ngải Vi cùng Bubka chuẩn bị đi nơi mà hắn tam thời an bài cho. Đột nhiên nghe được có người kêu mình, Ngải Vi liền bả đầu vòng vo lại, thanh niên xinh đẹp mang theo tươi cười ôn hòa đã đi tới “Ngải Vi, ngươi có thời gian sao? Ta nghĩ nói với ngươi mấy câu” Hắn lễ phép hỏi, nhưng hoàn toàn không giống câu hỏi. Hắn vừa nói vừa lướt qua nhìn Bubka.
“Đệ đệ tướng quân Mạnh Đồ Tư sao? Hạnh ngộ, hạnh ngộ, thường xuyên nghe được lệnh huynh nhắc tới ngươi” Lễ Tháp Hách cười, nhìn Bubka trên mặt xuất hiện một tia ngượng ngùng lại có vái phần thần sắc kiêu ngạo “Ta nghĩ có thể cùng Ngải Vi nói chuyện một chút, có thể chứ?”
Bubka thoáng nhìn qua Ngải Vi, Ngải Vi ý bảo hắn chính là đi trước, Bubka liền phẫn nộ quay đi, nhìn bóng dáng hắn, Ngải Vi đột nhiên cảm thấy có lỗi, hắn nhất định cảm thấy bị bỏ qua, nhưng mà cô cảm thấy Lễ Tháp Hách cùng với cô nói chuyện tốt nhất là vẫn không cho hắn nghe thấy… Bubka đi xa, Lễ Tháp Hách thu hồi tầm mắt nhìn về phía hắn, ngược lại nhìn Ngải Vi, nhẹ nhàng mở miệng “Vừa rồi, thất lễ”
Ngải Vi vội vàng khoát tay, cúi thấp đầu, không nhìn Lễ Tháp Hách, sợ hắn nhận ra chính mình.
“Nhưng mà…” Lễ Tháp Hách đến gần Ngải Vi một chút, ngữ khí kiên định nói “Ngươi cùng nàng có ánh mắt xinh đẹp giống nhau, tràn ngập trí tuệ, hơn nữa còn không câu nệ tục lệ, ánh mắt màu lam kia…. Trừ bỏ nàng, ta chưa thấy người khác có được, đương nhiên, bây giờ có ngươi”
Ngải Vi gắt gao nhìn sàn chằm chằm “Nói..nói cái gì. Nhưng ta là nam nhân, mà Nefertari còn là nữ nhân có tóc màu vàng cùng làn da trắng, ta… ta làm sao có thể là nàng?”
Lễ Tháp Hách nở nụ cười, nụ cười giống như chưa bao giờ thay đổi, vẫn xinh đẹp tinh thuần như cũ. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trời không “Bề ngoài có thể thay đổi, ý tưởng có thể che dấu, duy nhất khong thể biến mất được là, một thứ bên trong…. Linh hồn. Cho nên, mặc kệ một người chuyển thế bao nhiêu lần, thân phận biến hóa bao nhiêu lần, thông qua cặp mắt kia, đều có thể nhìn đến linh hồn người đó, chỗ chân thật nhất….” Trong con mắt xinh đẹp chợt xuất hiện một tia thản nhiên ưu thương, nhưng mà rất nhanh, dao động một tí rồi biến mất trong con ngươi màu đen, hắn lại cúi đầu tiếp tục nói “Kỳ thật, ngươi rất giống Nefertari, phi thương giống, ta liếc mắt có thể xác nhận ngươi là nàng. Hắn….Cũng nhất định nghĩ như vậy. Nhưng mà không có khả năng, không có khả năng”
Ngải Vi nhìn hắn, tinh tế thưởng thức ý tứ trong lời nói hắn. Đột nhiên hắn ngữ phong biến đổi, ánh mắt ôn hòa toát ra quang mang lạnh như băng “May mắn ngươi không phải là nàng….”
Ngải Vi còn tưởng chính mình nhìn lầm, mà thời điểm cô nghĩ xác định lại thì trên mặt Lễ Tháp Hách đã khôi phục vẻ ôn hòa ngày thường “Ngải Vi, thật có lỗi, làm ngươi trễ nhiều thời gian như vậy… Ta đi trước, chúc ngươi số làm quan, Pharaong thực thích ngươi”
Hắn lễ phép xoay người hành lễ, sau đó chậm rãi bước đi. Ngải Vi lăng lăng nhìn thân ảnh hắn đi xa, trong lòng tự hỏi hàm nghĩa những câu vừa rồi hắn nói. Không có đầu mối, không có đầu mối… Lòng của cô vẫn dừng lại trên một vấn đề, Bỉ Phi Đồ có nhận ra mình là Nefertari hay không? Hắn có thể nhớ một chuyện nhỏ vào mấy tháng trước sao…. Hoặc là lúc đó mấy tháng nhưng lúc này đã mấy năm? Thời gian trôi qua quá nhanh, cho nên hắn đã không còn nhớ rõ….?
Cô dùng sức lắc đầu! Không cần quên mục đích của mình, làm tất cả chấm dứt, cô còn muốn trở lại bên người anh trai! Cho dù Bỉ Phi Đồ đối với mình như thế nào, không nhớ rõ mình càng tốt! Ít nhất cho tới bây giờ tất cả đều thuận lợi…. Nhưng mà, tâm tình thật sự rất trầm trọng. Cô chậm rãi xoay người, chậm rãi đi đến nơi mà Pharaong an bài cho mình, nhưng mà vừa đi không đến hai bước, cách đó không xa liền xuất hiện thân ảnh lo lắng của Bubka. Trong tay hắn cầm một bản niêm thổ nho nhỏ, vội vàng chạy về phía Ngải Vi.
“Ngải Vi! Ngải Vi! Không tốt!”
“Bubka?” Ngải Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Thiếu niên tóc đỏ bởi vì bồi rối mà ót đã chảy ra từng giọt mồ hôi, hắn ở trước mặt Ngải Vi hít mấy hơi thật sâu trấn đinh tinh thần, sau đó mới lắp bắp nói “Ta, ta vừa rồi ở phụ cận cửa hoàng cung thấy một người lén lút, cho nên….”
“Nói cái gì?” Ngải Vi đoạt lấy bản niêm thổ trong tay hắn, đem nhìn nhìn, thực tinh xảo, giống như một vật phẩm trang sức “Đây là cái gì, xem không hiểu”
Bubka một phen cướp về “Xem không hiểu còn muốn lấy! Phía trên là chữ Hittite, chữ Hittite!”
“Nha? Viết cái gì?”
“Ngươi còn nhàn nhã tự đắc như vậy!” Bubka tức giận kêu, mặt trên viết “Kế hoạch phản loạn thất bại, ngay hôm đó thực hành kế hoạch thứ hai!”
Cái gì? Ngải Vi cảm thấy trời đất rung chuyển… Tại sao có thể như vậy, vì sao nguy cơ mạnh như vậy, chẳng lẽ không thể làm cho cô suyễn khẩu khí sao?