Sủng Phi Cự Liêu

Chương 9




Nhìn thấy Hà Văn ngồi lại đây, Thẩm Thu Hoa gật đầu hô: "Văn tỷ tỷ, cảnh đầu không phải chị diễn sao?" Mấy ngày nay ở chung, lấy Thẩm Thu Hoa EQ, làm sao có người bất mãn?


Hà Văn lắc đầu. "Là Khê Nghiễm diễn. Chị là cảnh sau. Em tới cũng mấy ngày rồi, hôm nay lần đầu tiên đóng phim, khẩn trương sao?"


"Đương nhiên khẩn trương. Em đến bây giờ còn chưa biết diễn như thế nào đây." Thẩm Thu Hoa lời này có chút khiêm tốn. Trịnh đạo đã chỉ qua cho nàng, mấy ngày nay nàng xem người khác đóng phim đã tự ở trong lòng sửa chữa ấn tượng về Quý phi. Ít nhất đến bây giờ, nàng đối với nhân vật này tương đối hiểu rõ.


"Cảnh kia của em là diễn chung với Lý lão sư. Em nhớ kỹ, đừng khẩn trương, cũng đừng quên thoại. Lý lão sư đã diễn vài chục năm, hắn sẽ dẫn dắt em diễn. Em đến lúc đó, dựa vào phản ứng của hắn mà diễn là được. Đừng chỉ chăm chăm phần diễn của mình mà quên phối hợp với hắn."
Ấn tượng của Hà Văn đối với Thẩm Thu Hoa rất tốt. Mới đầu nhìn Thẩm Thu Hoa được dẫn tới, còn tưởng rằng là người mà kim chủ nào nhét vào. Đặc biệt sau khi nhìn khuôn mặt này của Thẩm Thu Hoa, Hà Văn càng khẳng định chính mình suy đoán. Bất quá mấy ngày nay nhìn Thẩm Thu Hoa sáng sớm mỗi ngày đi tới phim trường, nghiêm túc xem từng cảnh diễn, lại cảm thấy không đúng. Nếu có kim chủ bao nuôi, nàng làm sao lại vất vả như vậy.


"Em nhớ kỹ, cảm ơn Văn tỷ tỷ." Thẩm Thu Hoa nhoẻn miệng cười. Nàng bây giờ vẫn trong trang dung của Quý phi, vậy nhưng lại không có chút khí phách nào, ngược lại đầy sự trẻ con tinh nghịch. Hà Văn nhìn có chút hoảng thần.


"Em đã gọi chị là Văn tỷ tỷ nha..... Muốn không chỉ cho em cũng không được. Một chút nữa đến giờ diễn, em diễn cùng Lý lão sư nhất định phải chú ý nhìn vào mắt hắn, hắn sẽ từ đôi mắt em nhìn ra phản ứng của em, như vậy hắn mới có thể dẫn dắt em diễn kịch một cách tốt nhất. Chị nghe nói trước đó có vài diễn viên trẻ tuổi không dám nhìn vào mắt hắn, khiến cho hắn ngay ở trường quay phát hỏa. Hắn là tiền bối, tính tình khả năng có hơi lớn, đó là bởi vì hắn nhìn trúng cách diễn của mình. Chỉ cần em diễn nghiêm túc, em mà thiếu sót ở đâu hắn sẽ giúp em bù đắp, nhưng nhất định phải phối hợp với hắn." Hà Văn đem tất cả những gì mình biết về diễn viên Lý nói cho Thẩm Thu Hoa.


Thẩm Thu Hoa khiêm tốn thụ giáo. "Em sẽ cố gắng."


Hà Văn mở miệng định nói chuyện, nghĩ nghĩ lại dừng lại. Lúc này có nhân viên công tác mời nàng đi, có việc muốn nói.


"Nàng sao lại đối với em tốt như vậy?" Dương Quỳnh không cảm thấy trong vòng giải trí này lại có ai muốn làm Lôi Phong [1].


[1]: Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.


"Không phải nói bộ phim này đối với nàng rất quan trọng sao? Chỉ mình nàng cố gắng thì chưa đủ. Chị xem nàng chủ động lại đây tìm em, còn không phải là sợ em diễn không tốt? Nàng là người thông minh, hiểu rõ nếu bộ phim này hot, nàng mới có thể hot." Cặp mắt Thẩm Thu Hoa dữ dội sắc bén. Hà Văn đến bên người nàng ngồi xuống, nàng liền biết Hà Văn có chuyện muốn nói. Kêu một tiếng "tỷ tỷ" mà được chỉ dạy biết bao nhiêu, nào có chuyện tốt như vậy?


Hà Văn vừa nói xong, đã bị đạo diễn kêu đi, chuẩn bị quay cảnh thứ hai. Đến khi nàng quay xong cảnh của mình, Thẩm Thu Hoa đã sớm không ở vị trí ban đầu. Nhiệt độ bên ngoài bắt đầu cao lên, Thẩm Thu Hoa mặc vài tầng quần áo đương nhiên chịu không nổi, lúc này đã trốn ra hành lang hưởng gió điều hòa với Dương Quỳnh.


Không bao lâu, Thi Vị Bình mang theo một đám diễn viên đã trang điểm xong, cùng với Thẩm Thu Hoa tiến vào bên trong tòa cung điện. Nhân viên công tác bên trong đã sắp đặt xong máy quay phim, đang điều chỉnh thử.


Thi Vị Bình mang các diễn viên kia đi an bài. Yêu cầu Thẩm Thu Hoa đứng ở trong chủ điện đừng cử động. "Thu Hoa, chút nữa Lý lão sư tiến vào, bẩm báo với em việc nam chủ đi ra ngoài. Em nói thoại của em, cùng Lý lão sư đối diễn. Lúc này có tiểu thái giám tới báo hoàng thượng hạ chỉ, sau đó em cảm thán gia tộc hưng suy, trình bày em ở trong cung không dễ dàng, nói xong là kết thúc phân cảnh này."


Thẩm Thu Hoa gật đầu tỏ vẻ minh bạch. Thi Vị Bình kêu tất cả diễn viên tập trung tinh thần, diễn thử một lần.


Theo như Thi Vị Bình từng nói, các diễn viên ở đây tập qua một lần không có máy quay. Thẩm Thu Hoa vẫn hay quên vị trí máy quay.


"Thu Hoa, em đừng có gấp, chúng ta có thời gian, từ từ diễn." Thi Vị Bình an ủi nói.


Dương Quỳnh đi tới trao cho Thẩm Thu Hoa một ánh mắt, hai người không nói chuyện, nhưng đều đã hiểu được tình cảm của nhau.


"Em không sao, đừng lo lắng." Thẩm Thu Hoa hít sâu một hơi, một lần nữa xốc lại tinh thần, tiếp tục luyện tập. Nàng trước mắt tương đối thua thiệt so với Lý Thạc vì căn bản họ không ở chung một chỗ. Tổ của nàng là tổ B, Lý Thạc lại diễn chung với nam chính ở tổ A. Phải đợi bên kia kết thúc mới có thể đến đây. Cho nên nàng muốn khi chưa có ai đối diễn mà tự mình luyện tập.
Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư...... Thẩm Thu Hoa tiến bộ một cách cực kỳ rõ ràng. Nàng chuẩn xác nhớ kỹ vị trí máy quay phim, vị trí bản thân, thậm chí là vị trí ánh đèn. Đầu óc nàng trước sau đều thanh tỉnh. Bản thân không có kinh nghiệm, chỉ có thể đem tất cả đồ vật nhớ kỹ, dựa vào trí nhớ tinh chuẩn bù vào phần kinh nghiệm thiếu hụt.


Thêm vài lần nữa, Thi Vị Bình cho mọi người nghỉ ngơi, hắn đi xem tổ A đã hoàn thành công việc chưa.


Dương Quỳnh mang ly nước tới, Thẩm Thu Hoa uống một chút. "Chị cảm thấy thế nào?"


"Về tổng thể vẫn còn thiếu một chút ý tứ." Dương Quỳnh rõ ràng bây giờ không phải lúc để nịnh hót.
"Em cũng cảm thấy vậy." Thẩm Thu Hoa cảm nhận được nơi nào thiếu sót, nhưng kinh nghiệm của nàng thật sự khuyết thiếu, cau mày suy nghĩ trong chốc lát cũng không nghĩ ra mấu chốt ở nơi nào.


Khoảng một giờ sau, Lý Thạc cuối cùng cũng quay chụp xong phần công việc của tổ A, lập tức bị Thi Vị Bình mời vào trong điện, bắt đầu việc quay chụp của tổ B. Thẩm Thu Hoa lúc này mới biết được trạng thái hàng ngày của những diễn viên không có tên tuổi. Diễn viên quan trọng mà chưa tới, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi. Hơn nữa hiển nhiên những diễn viên này đã chờ đợi thành thói quen. Bọn họ từng người tìm vị trí mát mẻ ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi. Lúc này thấy Lý Thạc tới, các diễn viên đều tự giác thu hồi điện thoại, chờ đợi quay chụp.


Thẩm Thu Hoa lúc trước đã gặp qua Lý Thạc ở đoàn phim. Hai người đã nhận thức nhau, gặp lại lần này cả hai đều gật đầu chào hỏi. Thi Vị Bình dặn dò vài câu, sau đó lui về đằng sau máy quay. Thư ký trường quay hô action, cảnh quay chính thức bắt đầu.


Nhân vật Lý Thạc đóng là phụ thân nam chủ, cũng là ca ca Quý phi. Nói cách khác, nam chủ là cháu ngoại của Quý phi. Lần này tiến cung chính là vì định kỳ hội báo trong gia tộc sự.


Lý Thạc quả nhiên là diễn viên thâm niên, vừa tiến vào khí tràng đã có sự khác biệt. Hắn tiến vào, thi lễ nói: "Vi thần tham kiến Quý phi nương nương!"
"Huynh trưởng xin đứng lên." Thẩm Thu Hoa đứng dậy mềm mại đỡ lấy. Ánh mắt ôn nhu, vừa có sự quan tâm đối với người nhà, lại mang theo sự rụt rè của Quý phi.
Ở đằng sau ống kính, Thi Vị Bình nhịn không được ở trong lòng kêu một tiếng "Tốt!". Một ánh mắt này, một tư thế này, liền đem Quý phi diễn đến mười phân vẹn mười. Cái cảm giác đẹp đẽ quý giá này, thật sự quá khó có được.


Lý Thạc đứng dậy, "Nương nương, khuyển tử đã rời nhà trốn đi, đến nay tung tích không rõ. Vi thần lo lắng......" Thân là thần tử, không thể nhìn thẳng cung phi. Lý Thạc đầu hơi hơi rũ, liền thấy một đoạn làn váy, theo bước chân chủ nhân hơi hơi đong đưa.
"Huynh trưởng, Phong nhi đã lớn, có dự định riêng của bản thân. Trong nhà một số việc cũng nên để hắn học một chút." Thẩm Thu Hoa dựa theo kịch bản chậm rãi nói.
"Nhưng là......" Lý Thạc ngẩng đầu. Trước mắt hắn là một khuôn mặt tuyệt mỹ. Nhưng hắn đã gặp qua Thẩm Thu Hoa, đây cũng không phải điều hắn kinh ngạc. Hắn kinh ngạc là do Thẩm Thu Hoa lúc này toàn thân khí chất đều thay đổi. Trước đó, lúc trước khi quay, Thẩm Thu Hoa nhìn thấy hắn vẫn là khiêm tốn khách khí. Lúc này, Quý phi ở trên cao nhìn xuống, là đối thần tử nói một không hai.


"Vi thần...... Tuân nương nương ý chỉ." Lý Thạc lần thứ hai cúi đầu.
"Huynh trưởng......" Quý Phi vừa muốn nói chuyện, bên ngoài có tiểu thái giám giọng the thé nói: "Thánh thượng có chỉ, tuyên Quý phi nương nương đi đến Ngự Thư Phòng."


Thẩm Thu Hoa tiến vài bước, đi đến ánh đèn học thầy trước giả thiết điểm thượng. Ánh đèn lúc này nhu hòa chiếu trên mặt nàng. Máy quay vội vã kéo tới đặc tả. "Huynh trưởng, đế vương ân sủng, chung quy không bằng mẫu gia bình an. Bổn cung tại hậu cung chìm nổi nhiều năm, mới có địa vị hôm nay. Bổn cung sẽ che chở trong nhà, cũng hy vọng trong nhà có thể che chở bổn cung."


Lời nói như thế này, kiếp trước Thẩm Thu Hoa tuyệt đối sẽ không nói ra. Kiếp trước nàng vào cung vì vị tam triều lịch sĩ phụ thân kia. Thẩm gia có phụ thân, không cần nàng phải nhọc lòng. Điều nàng cần làm là bảo vệ tốt chính mình, tự chiếu cố bản thân, không làm cha mẹ, gia tộc lo lắng.


Nhân vật Quý phi này còn chưa hiểu rõ, bên trong hậu cung nếu muốn sống lâu dài, không nên cùng mẫu gia có quá nhiều liên lụy. Bất quá thoạt nhìn nàng cũng không có biện pháp gì, rốt cuộc nàng có thể bò đến vị trí Quý phi, vẫn là dựa vào mẫu gia duy trì.


"Cắt!" Thi Vị Bình hô.


Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Lần này không gặp vấn đề, hẳn là có thể thông qua.
"Không tồi không tồi. Bất quá Thu Hoa, vừa lúc nói đến người nhà che chở, trong mắt em nên bi thương thêm một chút." Thi Vị Bình vỗ tay nói: "Chúng ta thử lại lần nữa!"


Thẩm Thu Hoa không nói thêm gì. Uống một hớp nước, lại quay một lần. Một lần này càng thêm thuận lợi, Thi Vị Bình thập phần hài lòng.


Cảnh tiếp theo, hai người không ai phải xuất hiện, Lý Thạc làm diễn viên chính trở về tổ A tiếp tục đóng phim. Nàng lật xem kế hoạch quay chụp hôm nay, nàng chỉ có một cảnh này. Cho nên hôm nay vai diễn của nàng đã hoàn thành rồi.


Tẩy trang rồi thay quần áo, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Hôm nay các nàng thức dậy rất sớm, lúc này đều cảm thấy cần ngủ bù.


Kéo rèm cửa sổ, căn phòng lập tức tối đi.


Dương Quỳnh xoay người, Thẩm Thu Hoa đã nằm ở trên giường, đang nghịch điện thoại.
"Mất cả nửa ngày, kết quả chỉ quay có như vậy." Dương Quỳnh nhịn không được oán giận.
"Nhân vật của em không nhiều đất diễn, tất cả phân cảnh có lẽ chỉ quay một ngày là xong. Bất quá đó là đãi ngộ của nhân vật chính." Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không thèm để ý những việc này. Những việc này chính là nhờ nàng quan sát tình huống mấy ngày nay.


Dương Quỳnh thò qua, "Em đang xem cái gì?"
"Nói với Nguyên Hương và Như Quyên là em vừa quay xong cảnh đầu." Thẩm Thu Hoa đánh chữ chậm, còn không dùng ngữ âm. Cùng Dương Quỳnh nói vài câu, nàng mới phát tin tức đi.


Group Wechat Lung Hoa Cung.


Nguyên Hương và Như Quyên cơ hồ tìm tất cả icon tung hoa gửi tới, màn hình bây giờ nhìn thật loạn a!
"Hai nhà đầu này hiện tại cũng yêu thích hồ nháo." Thẩm Thu Hoa ném di động, xoa ấn đường lẩm bẩm.
Dương Quỳnh cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại: "Nương nương của các ngươi bị icon làm cho hoa mắt, hiện tại đang nhắm mắt dưỡng thần."


Bên kia Nguyên Hương và Như Quyên nghe xong lời này hai mặt nhìn nhau, sau đó che miệng cười trộm.
"Thật muốn nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của nương nương." Như Quyên nhỏ giọng nói.
"Để làm chi? Nương nương lại không nghe thấy, nhỏ giọng như vậy làm gì?" Nguyên Hương khó hiểu.
"Hừ!" Như Quyên dựng thẳng ngón trỏ tay phải đặt ở bên môi. "Ngẩng đầu ba thước có thần minh[2]. Dù sao cũng cảm thấy nói xấu nương nương, nương nương nhất định biết đến."


[2]: mọi việc làm của con người đều có Thần, Phật chứng giám, là câu nói mang hàm ý về 'thiện ác hữu báo' trong văn hóa truyền thống.


Thẩm Thu Hoa nhắm mắt dưỡng thần mà hắt xì ba cái, thật sự tổn hại hình tượng.
"Bị cảm?" Dương Quỳnh đem nàng ôm vào ngực ủ ấm.
Thẩm Thu Hoa hít hít mũi, "Nhất định là hai cái nha đầu kia đang nói xấu em!" Nàng đem bản thân dính sát vào ở Dương Quỳnh, quả nhiên có người làm ấm giường vẫn rất cần thiết.
"Uy uy!" Dương Quỳnh bắt lấy cái tay lộn xộn của nàng đè lại, "Em như vậy có nghĩ tới cảm thụ của chị hay không?"
"Cái gì?" Khó được Thẩm Thu Hoa lúc này bị mấy cái hắt xì phân tán lực chú ý, thế nhưng lộ ra vẻ mặt ngây thơ.




Editor lại nhiều lời nè: Ding ding ding! Nương nương đã quay trở lại! Mong các bạn đừng chê nàng xuất hiện nhiều a~