Thời điểm Thẩm Dữ trở về đã gần rạng sáng.
Anh mở cửa đi vào thì thấy đèn phòng khách vẫn còn đang mở, khó tránh khỏi có chút kì quái.
Đã đến giờ này rồi, hẳn là cô đã đi ngủ, làm sao phòng khách vẫn còn mở đèn chứ?
Thay giày xong, anh mơ hồ nhìn thấy trên sô pha giữa phòng có một người đang nằm đó.
Anh bước đến phía trước hai bước, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng.
Bạc Kha Nhiễm nằm nghiêng trên sô pha, trên người đang đắp một cái chăn mỏng, từ phía sau nhìn đến, cô hẳn là đã ngủ rồi.
Cô làm sao lại ngủ trên sô pha rồi?
Thẩm Dữ nhíu nhíu mày, anh thả nhẹ bước chân đến bên chỗ cô nằm.
Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, quả thật Bạc Kha Nhiễm đã ngủ rồi.
Hai mắt nhắm lại, lông mi dài phủ xuống tạo thành bóng râm, giống như một cây quạt nhỏ tinh xảo, phá lệ xinh đẹp.
Những lúc hít thở, lồng ngực phập phồng.
Cô ngủ thật ngoan ngoãn, giống như một tiểu hài tử, một cánh tay hơi cong lên một tay khác thì duỗi thẳng ra rũ bên cạnh sô pha.
Thẩm Dữ nhìn một bên cánh tay đang rũ xuống của cô, cảm thấy có chút đáng yêu, vì thế nhẹ nhàng mà nhéo ngón tay cô một chút.
Anh nào biết được vừa chạm nhẹ một chút, thiên hạ đang ngủ trên sô pha đã tỉnh lại ngay.
Trong lúc mơ hồ ngủ, Bạc Kha Nhiễm cảm giác được có người đang đến gần, cho nên anh vừa chạm vào, cô liền mở mắt.
Cô nhìn Thẩm Dữ đang ngồi trước mặt mình, duỗi tay xoa nhẹ lên hai mắt.
"Anh đã về rồi." Cô mềm nhẹ hỏi.
Thẩm Dữ đứng dậy ngồi lên sô pha bên cạnh cô, sau đó duỗi tay vuốt ve lên gương Bạc Kha Nhiễm.
"Hử, sao không vào phòng mà ngủ?"
Bạc Kha Nhiễm cọ cọ lên lòng bàn tay anh một chút, tiếp đó liền gối đầu lên chân anh.
"Đang đợi anh mà."
Nói tới đây, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên nhớ đến canh gà Hạ Khi Xuân nấu cho Thẩm Dữ, cô 'cọ' một chút liền ngồi bật dậy, vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa là đụng vào cằm của Thẩm Dữ.
"Làm sao vậy?" Thẩm Dữ bị động tác của cô làm cho kinh ngạc một chút, kì quái hỏi.
"Canh gà."
"Cái gì canh gà?"
Lúc Thẩm Dữ hỏi những lời này, Bạc Kha Nhiễm đã mang dép đi thẳng vào phòng bếp, cô vừa đi vừa trả lời anh.
"Canh gà nấu cho anh."
Nghe những lời cô nói, Thẩm Dữ theo bản năng hơi nhướng chân mày một chút.
Sao anh lại không biết, cô biết nấu canh chứ, vì thế anh cũng đứng dậy đi theo sau cô vào phòng bếp.
"Anh đừng nghĩ nhiều, canh gà này không phải do em nấu, hôm nay em quay về nhà mẹ một chuyến."
Bạc Kha Nhiễm một bên múc canh gà ra chén, một bên giải đáp thắc mắc của anh.
Lời này đơn giản chính là, canh gà này là do mẹ nấu.
Trên mặt Thẩm Dữ lộ ra biểu tình đã hiểu rõ.
"Mẹ nấu cho anh?"
"Dạ, nói anh vất vả quá, muốn bồi bổ cho anh."
Nói xong Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị bưng canh gà ra bàn cho Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ sợ cô bị bỏng, liên nhanh tay lẹ mắt vội
Vàng đón lấy giúp cô bưng lại.
Anh nhìn cô, đột nhiên nói một câu đầy ý vị thâm trường.
"Ừ, rất vất vả, xác thật cần bồi bổ."
Ban đầu quả thật Bạc Kha Nhiễm không nghe ra được ý tứ trong câu nói của anh, nhưng lại nhìn được vẻ mặt trêu ghẹo của anh, sau đó cô lập tức hiểu được.
Tức khắc có chút xấu hổ và giận dữ, cô đi qua chỗ anh, duỗi tay liền muốn đoạt lại canh gà trong tay Thẩm Dữ.
"Vất vả cái gì mà vất vả, đừng uống nữa!"
Thẩm Dữ dễ dàng né tránh được bàn tay của cô đang vươn tới.
"Đừng nháo, bỏng thì làm sao." Anh nghiêm túc nhìn cô mà nói.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm phồng phồng hai má, không muốn quan tâm đến anh.
Thẩm Dữ đem canh gà đặt ở trên bàn cơm, nhìn bộ dáng tức giận của cô, không quan tâm cô có phản kháng hay không, bá đạo mà đem cô một phen ôm vào trong lòng ngực.
"Được được, anh sai rồi."
Nghe Thẩm Dữ chịu thua nói, biểu tình trên mặt của Bạc Kha Nhiễm có chút thả lỏng, nhưng giây tiếp theo lại nghe anh bổ sung một câu.
"Không vất vả, thật ra một chút cũng không vất vả."
Thời điểm anh nói những lời này, khoảng cách rất gần với vành tai của cô, hơi thở ấm áp của anh đều phun ở vành tai, làm cho thân mình cô không khỏi co rúm lại một chút, gương mặt có dấu hiệu bắt đầu nóng lên.
Cô dùng sức mà tránh thoát khỏi ôm ấp của anh.
"Anh sao lại phiền như thế này chứ?" Cô hơi giận giận anh.
Thẩm Dữ chỉ là hơi hơi mỉm cười, cũng không phản bác lời oán giận của cô.
Bạc Kha Nhiễm thấy anh không nói lời nào, ngược lại là vẻ mặt mang theo tươi cùng sủng nịch bộ, không biết sao lại thế này, nhưng trái tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút.
Quả nhiên lớn lên đẹp trai thì lúc cười rộ lên lực sát thương đúng là không nhẹ chút nào.
Đặc biệt là những lúc anh dùng vẻ mặt sủng nịch để nhìn cô.
"Anh còn uống canh không?" Cô lẩm bẩm một câu.
"Uống."
Nói xong Thẩm Dữ liền duỗi tay ra nắm lấy tay cô, Bạc Kha Nhiễm vốn là muốn tránh đi, nhưng là cô so với anh, vẫn chậm hơn nửa nhịp, tay cô đã bị bàn tay dày rộng của anh gắt gao nắm chặt.
Anh kéo cô ngồi ở bên bàn ăn, Bạc Kha Nhiễm không tình nguyện ngồi xuống.
"Anh uống cũng không phải em uống, em ngồi ở chỗ này làm gì?"
Thẩm Dữ không nói chuyện, một tay anh nắm tay cô, một tay cầm thìa múc một muỗng canh.
Bạc Kha Nhiễm thấy anh để sát vào bên môi thổi thổi, không khỏi mà lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Canh có nóng bao nhiêu đâu mà cũng thổi?
Chẳng lẽ còn sợ bỏng hay sao chứ?
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng lại thấy người nọ đem cái thìa đưa đến bên miệng mình.
Bạc Kha Nhiễm ngẩn ra một giây, cô rũ mắt nhìn cái thìa, hơi né tránh mà nói: "Đây là nấu cho anh."
"Cùng nhau uống." Thẩm Dữ đem cái thìa đưa tới gần cô một chút, lần này thật sự là dán tới trên môi.
Bạc Kha Nhiễm ngửi thấy được hương thơm của canh gà.
"Không có sao, em massage cho anh một lúc thôi."
Thẩm Dữ nắm chặt tay Bạc Kha Nhiễm, không cho cô giãy giụa.
"Không cần." Anh một bên nói, một bên cầm lấy tay cô đưa lên bên môi, nhẹ nhàng mà hôn một cái.
Sau khi hôn xong, anh đưa tay ra tắt đèn bàn đi.
Phòng ngủ nháy mắt lâm vào một mảnh tối tăm.
Thẩm Dữ xoa xoa mái tóc của cô, sau đó ấn đầu cô vào trong ngực mình, nói.
"Đã không còn sớm nữa, mau ngủ đi."
Thật ra Bạc Kha Nhiễm có thể cảm nhận được, anh thật sự rất mệt mỏi.
Bằng không mà nói, anh sao có thể cứ như vậy mà thả cho cô một cửa chứ?
Cô rũ mắt giấu đi sự đau lòng, chỉ là càng thêm dùng sức mà ôm lấy vòng eo thon gầy nhưng rắn chắc của anh.
"Vâng, ngủ đi."
"Ừ."
Thẩm Dữ ừ một tiếng, vừa lòng nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn không quên đem Bạc Kha Nhiễm ôm chặt vào lòng mình hơn.
Thẩm Dữ ngủ trước cô.
Bạc Kha Nhiễm yên lặng nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của anh.
Cô rõ ràng biết anh vất vả, nhưng cô sẽ không mở miệng khuyên anh làm việc ít lại, tránh bản thân quá mệt mỏi.
Bởi vì cô cũng hiểu được, cho dù nói ra cũng không có tác dụng gì, anh căn bản là làm không được, bản thân anh cũng không cho phép mình nghỉ ngơi không làm gì.
Cũng giống như các đạo diễn khác, những việc anh làm các đạo diễn khác cũng sẽ làm.
Đồng thời cũng giống như cô, anh cũng biết cô đóng phim rất mệt rất vất vả, nhưng anh cũng sẽ không bởi vì vậy mà anh khuyên cô nghỉ ngơi, không làm việc bận rộn.
Bởi vì bọn họ một khi không bận rộn, không làm việc vất vả, cũng đồng nghĩa với việc làm chậm trễ thời gian làm việc của người khác.
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên nhớ lại những lời mà ban ngày Hạ Khi Xuân đã nói.
Lúc ban ngày, cô không có chú ý nhiều đến vậy, cho nên cũng không có nghe được ý tứ trong lời nói của Hạ Khi Xuân.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, cô đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Hôm nay cô còn buồn bực không biết vì cái gì mà thái độ của Bạc Lập đối với cô thay đổi nhiều như vậy.
Nói vậy hẳn là anh đã nói một vài chuyện gì đó với ông.
Mà vừa lúc ông cũng kịp tiếp nhận.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy trong lòng ấm áp.
Trừ bỏ Thẩm Dữ, cô cũng biết được sẽ chẳng có ai yêu chiều và sủng nịch cô như anh.