Cô nhìn cô ta nói: "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cô."
Kỷ Thư Kỳ có chút khó tin, cô cứ như vậy mà tiếp nhận lời xin lỗi của cô ta, vậy tất cả những lời giải thích của cô ta vừa rồi đều là dư thừa.
Lúc này càng giống như người câm ăn hoàng liên, có khổ nhưng không thể nói.
Sau khi Bạc Kha Nhiễm nói xong câu đó, liền không để ý đến Kỷ Thư Kỳ nữa, mà là nhắm mắt lại để Miumi tiếp tục trang điểm cho cô.
Kỷ Thư Kỳ thấy Bạc Kha Nhiễm không có để ý đến mình, tức khắc có chút xấu hổ, cô ta đứng đó một hồi. Cuối cùng không nói lời nào đi ra ngoài.
Cô ta tới là muốn xin lỗi Bạc Kha Nhiễm, vốn chính là bất đắc dĩ, là Triệu Thụy Sĩ bảo cô ta tới, dù sao cô cũng đã chấp nhận rồi, mục đích cô ta cũng đã đạt được.
Sau khi Kỷ Thư Kỳ đi ra ngoài, vốn dĩ đôi mắt của Bạc Kha Nhiễm đang nhắm lại bỗng nhiên mở ra.
Miumi vẫn luôn không nói gì lúc này cũng mở miệng.
"Em cứ như vậy tha thứ cho cô ta?"
Bạc Kha Nhiễm từ trong gương nhìn cô: "Bằng không thì sao, cùng cô ta lì lợm la mắng?"
"Nhưng là như vậy không phải quá tiện nghi cho cô ta rồi sao."
"Dù sao không bao lâu nữa là đóng máy rồi, không cần thiết cùng cô ta phân cao thấp, hơn nữa, một nữ nhân giống như cô ta em thật sự không muốn động vào."
Miumi trầm mặc hai giây, cảm thấy Bạc Kha Nhiễm nói cũng có lý.
Cô ta tới đây xin lỗi, thật rõ ràng không có một chút thành ý nào, nếu cô cứ cắn chặt không buông, đến lúc đó cô ta ở bên ngoài khóc đến lê hoa đái vũ một phen, chẳng sợ không có người tin tưởng cô, nhưng chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Việc này giống như bị chó cắn một ngụm, chẳng lẽ còn có thể quay lại cắn chó một ngụm sao.
Chỉ sợ cũng đủ bẩn miệng thôi.
"Nói cũng có đạo lý, lần sau mà thấy cô ta chúng ta cách xa một chút."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
Miumi trang điểm cho cô xong, sau đó đổi quần áo, người phụ trách vừa lúc lại đây gọi cô.
Thời điểm cô đi qua, Chu Thiệu Chi cũng ở.
Chu Thiệu Chi thấy cô đi đến, vội vàng bước nhanh đến chỗ cô.
"Không có việc gì chứ, khá hơn chút nào chưa?" Hắn quan tâm mà hỏi cô.
Thời điểm hôm qua anh ta cùng Ngưu đạo đến bệnh viện, cô vừa uống thuốc rồi ngủ thiếp đi chưa có tỉnh dậy.
Khi đó nhìn vào, trạng thái tinh thần còn chưa có tốt lắm, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy, so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, cũng không biết có phải nguyên nhân là do trang điểm hay không.
Bạc Kha Nhiễm đáp lại anh ta: "Đã khá hơn nhiều rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Bạc Kha Nhiễm cười cười, không đáp lại anh ta nữa.
Có thể là do sự kiện hai lần ghen tuông kia của Thẩm Dữ, cô đối với Chu Thiệu Chi xa cách rất nhiều.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy Chu Thiệu Chi đối với cô khác hẳn với những diễn viên khác.
Nhưng cô cũng không dám suy đoán lung tung, rốt cuộc bản thân người ta cũng không có nói ra, nếu là do cô nghĩ quá nhiều, chẳng phải là thành tự mình đa tình sao.
Cho nên cô chỉ có thể bất động thanh sắc mà cách xa anh ta, bởi vì Thẩm Dữ vốn là một hũ dấm chua cực bự.
"Kha Nhiễm, tới đây đem cảnh quay bố trí một chút."
Vừa lúc Ngưu Kính gọi cô một tiếng, Bạc Kha Nhiễm thuận thế nói với Chu Thiệu Chi một tiếng liền đi qua chỗ Ngưu Kính.
Chu Thiệu Chi nhìn theo bóng dáng Bạc Kha Nhiễm, trong mắt hiện lên một tia mất mác.
Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai anh ta, mang theo một ít sức nặng.
Anh ta theo bản năng mà quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy gương mặt của Cố Hựu gần trong gang tấc.
"Chu lão sư, nhìn gì vậy?"
Cố Hựu đương nhiên biết anh ta đang nhìn cái gì.
Thẩm đạo nói không có sai, tên này đối với Kha Nhiễm có ý tưởng không nên có.
Chu Thiệu Chi nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Cố Hựu, anh ta không chút khách khí mà gạt khỏi tay Cố Hựu xuống khỏi vai mình.
"Cùng cậu có quan hệ gì."
Nói xong liền một đường đi thẳng.
Cố Hựu thấy thế, cợt nhả mà đi theo, lại lần nữa khoát tay lên vai anh ta.
"Ai, làm sao mà giống như ăn thuốc nổ vậy, nói nói."
Chu Thiệu Chi lần nữa đem tay cậu ta hất xuống.
Anh ta ném một lần, cậu lại đáp một lần, anh ta ném, cậu lại đáp.
Cũng không ngại phiền phức.
Cậu không chê phiền, nhưng Chu Thiệu Chi ngại phiền, dứt khoát liền tùy ý cậu ta.
Đối lập với Cố Hựu cợt nhả, cả người Chu Thiệu Chi giống như một tòa băng sơn, tùy ý cậu ta một mình tự biên tự diễn.
Mà ở phim trường nhân viên công tác cũng đã quá quen thuộc với cảnh này nên đã sớm miễn dịch rồi.
Rốt cuộc lặp đi lặp lại, nên mọi người không quen cũng đã quen.
Có lẽ đây chính là cách ở chung của nam thần với nam thần.
**
Thời gian sau đó, phim trường khôi phục như bình thường, tất cả tiến trình đều đâu vào đó mà tiến hành.
Thẳng đến khi một sự việc xảy ra đánh vỡ sự bình tĩnh.
Phần lớn cảnh diễn của Kỷ Thư Kỳ bị xóa đi.
Tin tức này rất nhanh đã tràn ra cả phim trường.
Bên tổ đạo diễn đưa ra lý do là.
Một số nhân vật khác bị hạn chế cảnh diễn, rất nhiều chỗ trong cốt truyện chưa được hợp lý, cho nên bất đắc dĩ phải cắt bỏ một vài phân đoạn.
Mà người nào đó bị cắt giảm chính là Kỷ Thư kỳ.
Trong một bộ phim, chiếm nhiều cảnh diễn nhất cũng chỉ có cô, Chu Thiệu Chi cùng Kỷ Thư Kỳ đảm nhiệm nữ hai.
Cô và Chu Thiệu Chi là nam nữ chính, vỗn dĩ cảnh diễn không đủ, làm sao bên tổ đạo diễn cắt bỏ bớt được, cho nên lần này bị xóa cảnh diễn lại rơi xuống người Kỷ Thư Kỳ.
Hơn nữa cảnh diễn của Kỷ Thư Kỳ rất nhiều, nếu thật sự công chiếu, sẽ trở thành hai nữ chính.
Bị xóa phân cảnh, Kỷ Thư Kỳ tất nhiên không nuốt trôi cục tức này, cho nên cô ta trực tiếp tìm đến tổ đạo diễn, công khai hỏi tại sao xóa bớt phân cảnh của cô ta.
Bất quá nói cô ta ngu xuẩn, quả thật không sai.
Nếu là người có đầu óc, không ai sẽ đến hỏi trực tiếp như vậy?
Thứ nhất, cô ta không phải đang đánh mạt chượt, thứ hai Ngưu Kính vốn trong lòng đã rất khó chịu khi cô ta đi cửa sau, hơn nữa diễn xuất còn không tốt, cô ta bây giờ trong mắt Ngưu Kính để lại ấn tượng cực xấu, hiện giờ lại nháo thành như vậy.
Càng làm cho tính tình của Ngưu Kính bạo phát.
"Rầm!"
Kịch bản bị Ngưu Kính trong lúc tức giận ném ra khỏi lều, bay ra rất xa.
Bạc Kha Nhiễm đứng từ đằng xa cũng có thể nghe được tiếng nói tức giận của ông.
"Cô thì tính là cái gì, quyết sách của tổ đạo diễn khi nào thì đến phiên cô tới khoa tay múa chân, cô có bản lĩnh như vậy, tôi nhường cho cô tới làm đạo diễn?"
"Nếu cô cảm thấy bất mãn, có thể phủi tay mặc kệ mà rời đi, tôi đây không ngại tìm người thay thế vị trí của cô!"
Bạc Kha Nhiễm nghe được những lời này, phàm là những người ở chung lâu với ông đều biết, lần này ông thật sự tức giận.
Hỡn nữa giận cũng không hề nhẹ.
A Miên còn chưa bao giờ thấy Ngưu Kính phát hỏa lớn như vậy, lúc này cũng có chút choáng váng.
Bởi vì mỗi lần thấy các cô Ngưu Kính đều mang theo vẻ mặt cười tủm tỉm, cho nên làm cho các cô tưởng ông rất hiền lành, cho nên mới làm cho cô ta ỷ thế hiếp người.
Cô nhóc theo bản năng nắm chặt cánh tay Miumi đang đứng bên cạnh mình.
"Miumi tỷ, em đột nhiên cảm thấy Ngưu đạo nổi giận thật là đáng sợ."
Miumi tuy rằng không giống A Miên, nhưng trong lòng cũng có chút chấn động, cô vỗ vỗ tay A Miên, nhè nhàng an ủi cô nhóc.
"Không sao."
Quả nhiên đạo diễn chính là đạo diễn, uy nghiêm của đạo diễn không người nào có thể xúc phạm.
A Miên trầm mặc vài giây.
Miumi cho rằng cô nhóc đang sợ hãi, vừa mới chuẩn bị an ủi cô nhóc vài tiếng, lại nghe cô nhóc nói thêm.
"Mặc dù Ngưu đạo nổi giận rất đáng sợ, nhưng em cảm thấy đặc biệt soái."
"Quyết sách lần này của tổ đạo diễn thật sự là làm lòng người thỏa mãn, phân cảnh của cô ta vốn là đoạt được từ tay người khác, làm sao mà thêm vào được, trong lòng mọi người ai cũng rõ ràng, cũng không có nói ra, hiện tại cô ta bị cắt bớt cảnh quay, lại còn bày ra vẻ mặt bị ủy khuất, thời điểm người khác bị cắt cảnh, trong lòng họ cũng ủy khuất, cô ta thì tính là ủy khuất, còn người khác thì không chắc?"
Nguyễn Lệ vừa trở về thì nghe thấy chuyện này, thời điểm chị trở về vừa kịp nhìn thấy trò hay.
A Miên luôn là người thấy gì nói đó, nhưng cô nhóc vừa nói ra những lời này, chị cũng không có ngăn cản, bởi vì cô bé nói đúng.
Ngay từ đầu phân cảnh của Kỷ Thư Kỳ không có nhiều như vậy, đây là sau này chậm rãi thêm vào.
Cô cũng có gặp qua một ít diễn viên bị xóa cảnh diễn trộm ở trong WC khóc thút thít.
Nhưng bản thân mỗi người khóc xong, chờ lần nữa đi ra, liền coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, mỗi ngày vẫn là tiếp tục nỗ lực đóng phim.
Đâu có giống cô ta?
Thật sự cho rằng mình có chỗ dựa lớn, ở đoàn phim làm xằng làm bậy?
Bất quá cũng đã sắp quay xong, cô cũng lười đến xem.
"Chúng ta đi thôi." Nguyễn Lệ nói với Bạc Kha Nhiễm.
Ai biết một hồi nữa cô ta đi ra, nếu như nhìn thấy các cô, có thể đem sự tình lần này đổ vào người Kha Nhiễm hay không.
Rốt cuộc khi nữ nhân này phát rồ rất là đáng sợ.