Bạc Kha Nhiễm dựa vào cửa phòng bếp nhìn Thẩm Dữ.
"Em tới giúp anh đi." Bạc Kha Nhiễm đem đồ ăn vặt đặt ở một bên, đi qua.
Thẩm Dữ đang rửa rau, anh sợ nước sẽ văng vào trên người cô, liền đem cô che chắn ở phía sau.
"Không có việc gì, anh chính mình làm là được, em đi ra ngoài xem TV đi."
Bạc Kha Nhiễm từ đằng sau nhìn thấy tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào liền ôm lấy, đem gương mặt dán ở trên lưng anh, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy eo anh, hai tay giao lại vỗ vỗ cơ bụng săn chắc.
Ngửi thấy hơi thở trên người anh, cô hơi hơi nhắm mắt lại, chỉ cần dựa vào anh, tất cả sẽ làm cho cô cảm thấy phá lệ bình thản, càng thêm kiên định.
"Em muốn cùng anh cả đời ở bên nhau." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng mà trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn hai bàn tay trắng nõn gắt gao ôm lấy bụng mình, theo bản năng muốn nắm lấy, nhưng bỗng nhiên phát giác tay mình còn ướt nước.
"Anh mang tạp dề giúp em, đừng để quần áo bị dơ."
"Được." Bạc Kha Nhiễm dán ở trên lưng anh gật đầu.
Thẩm Dữ từ phía bên trong ngăn tủ lấy ra một cái tạp dề màu đen, anh đem tạp dề vây quanh ở trên vòng eo mảnh khảnh của Bạc Kha Nhiễm, đôi tay thon dài giúp cô mang tạp dề, ở sau thắt lưng buộc lại một cái nơ con bướm.
"Được rồi."
"Em hiện tại có thể giúp anh cái gì nào?" Bạc Kha Nhiễm đem tay chống ở trên kệ bếp, nghiêng đầu hỏi anh.
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua rau chân vịt đặt ở một bên, nói.
"Em giúp anh nhặt một ít rau chân vịt đi."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "Ok."
Bạc Kha Nhiễm xoay người sang chỗ khác lấy túi thực phẩm đang đặt bên cạnh, đem rau chân vịt lấy ra đặt ở trên bàn.
Cô lấy bó rau chân vịt rồi để sang một bên, để Thẩm Dữ lấy thuận tiện hơn.
Thẩm Dữ đem dư quang nhìn sang Bạc Kha Nhiễm đang ở một bên nghiêm túc nhặt rau.
Cô cúi đầu, lông mi dài rậm ở trên mắt rũ xuống tạo thành bóng râm.
Rau chân vịt xánh ngắt càng tôn rõ bàn tay trắng nõn của cô.
Bất quá bởi vì cô cuối đầu, tóc lại rối tung, cho nên một ít sợi tóc liền dán ở hai bên má cô.
Nhìn thấy vậy, Thẩm Dữ dùng khăn lông sạch sẽ lau khô tay, tiếp theo vươn tay đem tóc dán ở trên má cô vén ra sau đầu, lộ ra vành tai trắng nõn.
Tóc được anh vén gọn ra đằng sau, Bạc Kha Nhiễm nhìn anh cười cười, tiếp tục nhặt rau chân vịt.
Bạc Kha Nhiễm nhặt xong rau chân vịt bỏ vào bồn nước, vừa mới chuẩn bị rửa sạch liền nghe được Thẩm Dữ nói.
"Nhiễm nhiễm, em đánh trứng gà giúp anh đi."
"Vâng."
Thời điểm Bạc Kha Nhiễm giúp anh đánh trứng gà, Thẩm Dữ đã đem rau chân vịt rửa sạch sạch sẽ đặt ở trên cái thớt.
Sau khi đánh xong trứng gà, rau chân vịt cũng đã rửa sạch sẽ.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua tôm he trong nước, nói.
"Em vớt tôm he ra nhé."
Nói xong, Bạc Kha Nhiễm duỗi tay chuẩn bị đi vớt tôm he đã ra đông ra gần hết.
Tay còn chưa đụng tới mặt nước, liền bị Thẩm Dữ ngăn lại, anh nắm lấy tay cô.
"Nước quá lạnh."
Nước đã lạnh, mà mặt trên tôm he đóng một lớp đá, sáu khi tan ra nước càng lạnh hơn.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng bị một loại cảm giác cảm động dâng lên làm chua xót trong ngực.
"Kế tiếp, em cái gì cũng không cần làm, em đứng ở chỗ này nhìn anh nấu cơm là được." Thẩm Dữ sủng nịch mà nhéo nhéo ngón tay cô.
"Được."
Thẩm Dữ cười cười, buông tay cô ra, sau đó mở ra mở lửa cho dầu vào nồi.
Lúc dầu đã nóng lên, anh liền cho gừng tỏi hành vào phi lên thật vàng.
Trong không khí đều tràn ngập mùi gừng hành tỏi đặc đặc biệt thơm.
Tiếp theo đem rau chân vịt bỏ vào trong nồi, thuần thục mà xào.
Rau chân vịt chín khoảng năm phần anh liền đổ ra đĩa.
Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Thẩm Dữ ở trong phòng bếp bận việc hơn nửa giờ.
"Em tới bưng thức ăn."
"Được."
Bạc Kha Nhiễm bưng đĩa rau xào đặt lên bàn cơm, cũng đã dọn xong cơm và chén đũa.
Cô ngồi trên bàn ăn nhìn Thẩm Dữ đang bê canh lại.
"Cơm nấu rất ngon."
"Đương nhiên."
Anh vừa ngồi xuống, cô liền đưa đôi đũa cho anh.
Không tính bữa sáng lần đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô ăn cơm do Thẩm Dữ nấu.
Sau khi cầm đũa, việc đầu tiên là cô gắp lên một con tom sốt chua ngọt.
Thịt tôm dai mềm vừa phải không bị xốp, nồng đậm hương vị chua ngọt.
"Ăn ngon."
Thẩm Dữ nhìn bàn tay trắng nõn dính nước sốt của cô, vì thế buông chén đũa trong tay, sau đó rút ra một tờ khăn giấy ướt giúp cô lau tay.
Cô cứ nghĩ mình sẽ tự lau, không ngờ Thẩm Dữ lại cầm lấy cổ tay của cô, cần thận mà lau, từng ngón từng ngón lau sạch sẽ.
Trong ngực Bạc Kha Nhiễm tức khắc chua xót lại cảm động.
Cô cảm thấy, Thẩm Dữ đối với cô toàn tâm toàn ý mà sủng ái.
Bỗng nhiên cô nhớ tới một câu.
Muốn biết nữ nhân có tìm được chồng tốt hay không, thì phải xem nam nhân ấy có coi họ là con mà chăm sóc hay không.
Thẩm Dữ so với cô chỉ lớn hơn sáu tuổi, lại coi cô như con gái mà yêu thương chiều chuộng.
"Thẩm Dữ, anh đừng đối tốt với em như vậy.." Bạc Kha Nhiễm nhuyễn thanh nói.
Thẩm Dữ khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm quay đầu đi chỗ khác.
"Anh đối với em quá tốt, em sợ một ngày sẽ cậy sủng mà kiêu."
Vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm liền nghe được tiếng cười khẽ của Thẩm Dữ.
Cô không rõ anh đang cười cái gì, nhưng cô vẫn không khống chế được chính mình mà nhìn vào anh.
Qua vài giây, trên miệng có vật gì ấm áp chạm vào, mang theo hương vị chua ngọt.
Là một con tôm he.
Thẩm Dữ lột một con tôm cho vào trong miệng cô, đạm thanh hỏi.
"Em cả ngày miên man suy nghĩ cái gì vậy?"
Bạc Kha Nhiễm vội vàng đem con tôm he trong miệng nuốt xuống, cô nhìn Thẩm Dữ cúi đầu lột tôm.
Ngón tay thon dài màu sắc tươi đẹp lột tôm he, nhìn đến cảnh đẹp ý vui.
"Em không có suy nghĩ miên man.."
Thẩm Dữ ngước mắt nhìn cô một cái, đem tôm he trong tay cho vào trong miệng cô.
"Chính là anh muốn đối với em thật tốt, biết làm sao bây giờ?"
Bạc Kha Nhiễm, "..."
Cô.. cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ..
"Bằng không, anh đối tốt với em, em cũng đối tốt với anh, như vậy không phải được rồi sao?"
Bạc Kha Nhiễm nghiêm túc nhìn anh: "Em sẽ, em nhất định sẽ đối với anh thật tốt, thật tốt, thật tốt."
Nhìn cô chính thức cùng mình bảo đảm, Thẩm Dữ nhịn không được cười ra tiếng, nói.
Anh chỉ chỉ vào đĩa rau chân vịt.
"Không phải muốn đối tốt với anh sao, vậy gắp cho anh một ít rau chân vịt đi."
"Dạ."
Bạc Kha Nhiễm nghe lời gắp cho Thẩm Dữ một đũa rau chân vịt.
"Lại một ít ớt xanh khoai tây."
"Thịt sườn kho tàu."
* * *
* * *
Cơm nước xong, Bạc Kha Nhiễm thu dọn chén đũa, nhưng Thẩm Dữ lại không cho cô đi rửa chén.
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía bàn tay Thẩm Dữ.
Dùng bàn tay xinh đẹp như vậy đi rửa chén, không biết thương cho tay mình à.
"Trong nhà có bao tay không?" Bạc Kha Nhiễm đi theo phía sau hỏi anh.
Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên đầu ngăn tủ.
"Có."
"Vẫn là mang bao tay vào rửa chén đi, nếu không nước rửa chén làm tổn thương da tay."
Thẩm Dữ cười, "Anh là một người đàn ông, không có việc gì."
Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp môi.
"Chính là em thích nhất là tay của anh."
Ý tứ chính là, nếu không phải do tay anh đẹp, em cũng sẽ không thích anh.
Thẩm Dữ nhìn cô hai giây, yên lặng mà mở ngăn tủ trên đỉnh đầu ra, từ trong ngăn tủ lấy ra bao tay dùng một lần.
Bạc Kha Nhiễm lập tức lộ ra tươi cười.
"Em mang cho anh."
Thẩm Dữ đem bao tay đang cầm đưa cho cô.
"Đưa tay lại đây."
Thẩm Dữ nghe lời đưa tay cho nàng, Bạc Kha Nhiễm một hơi vào trong bao tay, làm bao tay phồng lên sau đó mới mang vào giúp Thẩm Dữ.
Bởi vì cô vừa mới thổi vào, bao tay mang theo một chút ấm áp.
"Vậy anh rửa đi."
Bạc Kha Nhiễm dựa vào trên bàn ăn, nhìn anh.
"Vậy em đi ra ngoài đi."
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, "Em ở chỗ này nhìn anh."
"Sẽ văng vào quần áo."
"Sẽ không, anh để ý một chút là sẽ không bị văng vào."
Thẩm Dữ không có cách nào với cô, chỉ có thể thỏa hiệp.
Anh đem chén đũa thả vào trong bồn nước, mở vòi nước ra.
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ đem chén đũa rửa sạch một lần lại một lần, thẳng đến khi anh cảm thấy một chút bọt biển cũng không còn lúc này mới đem chén đũa bỏ vào tủ tiêu độc.
Thẩm Dữ xoay người lại, liền nhìn thấy bộ dạng trố mắt của Bạc Kha Nhiễm.
"Rửa chén bằng nước rửa chén cần thiết phải rửa thật sạch, bằng không đối với cơ thể rất có hại." Anh nói với cô.
"Nga."
Thẩm Dữ đem bao tay dùng một lần bỏ vào thùng rác, dùng khăn lông sạch ở một bên lau tay.
Anh ôm lấy eo cô đẩy ra phòng khách.
"Đi ra ngoài đi."
"Vâng."
"Anh đi rửa tay một chút"
Trên tay anh có mùi của nước rửa chén, anh không thích mùi hương này cho lắm.
"Được."
Sau khi Thẩm Dữ đi vào phòng tắm rửa tay, Bạc Kha Nhiễm liền đi đến sô pha mà ngồi, cô tùy tay lấy một quyển tạp chí đặt một bên trên bàn trà.
Còn chưa lật được hai trang, đã thấy Thẩm Dữ đi ra.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay vỗ vỗ chân mình.
Bạc Kha Nhiễm hiểu ý.
Cô nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên chân anh.
"Đang xem tạp chí gì vậy?"
Bạc Kha Nhiễm đem tạp chí đưa cho Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ nhìn tên tạp chí.
《 Thời báo chính trị 》
"Em thích xem loại tạp chí này?"
Bạc Kha Nhiễm chỉ chỉ một bên bàn trà, "Không phải anh chỉ xem mỗi loại này thôi sao?"
Cô còn có thể trông cậy vào việc anh sẽ để tạp chí thời trang phụ nữ ở đây hay sao?