Sủng Mị

Chương 1621: Tiểu ác ma Trữ Mạn Nhi




Thực lực con Hồn sủng bí ẩn này hiển nhiên là mạnh mẽ phi thường, Trác Uyển biết rõ người bình thường không thể đối phó nó nổi. Nàng đã phái một nhóm thủ hạ tâm phúc liều mạng báo nguy cho Tuyết thành và Vạn Tượng thành. Hi vọng bọn họ phái cường giả đi tới nơi này cứu viện. Nếu không, Băng thành sẽ biến thành khu vực tử vong, không một ai có thể sống sót.

"Trác tiểu thư, ba phần tin báo nguy đã đưa đi rồi. Một phần đưa đến Tuyết thành, hai phần đưa đến Vạn Tượng thành, chỉ mong những người đưa tin không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Gã phó tướng lo lắng nói.

"Bọn họ đã là những người thực lực mạnh nhất Băng thành. Nếu như bọn họ không thể xông ra ngoài, vậy thì tòa thành này chết chắc rồi."

Trác Uyển lắc đầu nói.

Trác Uyển cho người đưa hai phong thư báo nguy đến Vạn Tượng thành, đây chính là phòng ngừa vạn nhất. Nhưng phái ra những người thực lực mạnh nhất trong tòa thành cũng đồng nghĩa với lực phòng ngự nơi này giảm xuống. Nếu như Băng thành gặp phải bất trắc, bọn họ không biết dùng cái gì để ngăn cản Băng thú xâm nhập.

"Rống ~~~!"

Tiếng gầm thét xuất hiện thường xuyên hơn, lần này thanh âm điên cuồng vang vọng hồi lâu không dứt. Tất cả Băng thú ở ngoài thành trở nên bạo liệt, nóng nảy, từng đàn quái điểu lượn lờ trên không trung dò xét tình hình nhân loại.

"Chúng nó tiến công!"

Sau đó tiếng gầm thét đột nhiên thay đổi, tựa như quân vương mệnh lệnh. Nhất thời tất cả quái vật sông băng bắt đầu tiến công Băng thành, móng vuốt mạnh mẽ đáng sợ chấn cho đại địa rung động liên hồi.

"Chuẩn bị phòng ngự, quyết không cho chúng nó vào thành."

Trác Uyển vội vàng ra lệnh.

Vạn Tượng thành.

Hôn lễ đã qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này Sở Mộ không làm gì hết, chỉ một lòng phụng bồi Diệp Khuynh Tư.

Tối hôm qua, Sở Mộ hiếm khi không có ở chung một chỗ Diệp Khuynh Tư, mà là dẫn Trữ Mạn Nhi qua một đêm ở trong phòng hắn.

Đừng nghĩ sai, thật ra Sở Mộ chỉ cần nàng hỗ trợ tu luyện. Thực lực Trữ Mạn Nhi từ từ tăng cường theo số tuổi, nồng độ tiên khí đã phát triển rất nhanh trong đoạn thời gian ở Ấn cốc. Nàng đang tiến hành cường hóa Vong Mộng, hi vọng nó có thể hoàn thành niết bàn tái tạo.

Dựa vào nguồn tiên khí khổng lồ rót vào trong thân thể Vong Mộng, Sở Mộ dùng hồn niệm hướng dẫn giúp cho Vong Mộng hấp thu rồi chuyển hóa thành lực lượng của mình.

Quá trình này kéo dài suốt một đêm, Vong Mộng rốt cuộc hấp thu toàn bộ tiên khí, thân thể của nó chuyển sang hình thái lôi điện màu tím đen, chậm rãi lượn quanh vô cùng bắt mắt. Cuối cùng nằm trong không gian Hồn sủng ngủ say.

"Ca ca, tại sao Vong Mộng biến thành một đoàn năng lượng lôi điện rồi?"

Trữ Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi.

Trữ Mạn Nhi trợ giúp Sở Mộ tiến hành cường hóa Hồn sủng đã tiêu hao tinh thần rất lớn. Nếu như chỉ tăng cường thực lực tới cấp Bất Hủ đơn thuần sẽ không quá khó khăn. Nhưng mà lần này nàng phải giúp Vong Mộng tiến hành niết bàn tái tạo tương tự với chủng tộc dị biến, vì thế mức độ tiêu hao lớn hơn rất nhiều.

"Đây là hình thái bản thể của Hoàng tộc Hồn sủng, trước tiên nó sẽ trở về trạng thái nguyên thủy, sau đó mới từ từ chuyển biến một lần nữa."

Sở Mộ lập tức giải thích.

"A, vậy nó ra đời không phải là một đoạn một giai rồi?"

Trữ Mạn Nhi ngạc nhiên hỏi.

"Cái này… ta cũng không biết!"

Sở Mộ bây giờ cũng không rõ ràng lắm Vong Mộng sẽ chuyển hóa thành trạng thái gì, chỉ có thể từ từ chờ đợi xem thử tình hình cụ thể rồi mới tính tiếp.

"Ngươi mau đi nghỉ ngơi, hẳn là mệt mỏi lắm nhỉ?"

Sở Mộ vuốt ve gương mặt trắng bệch của Trữ Mạn Nhi, ngữ khí lộ vẻ yêu thương.

"Ừ!"

Trữ Mạn Nhi gật đầu một cái, cười nói:

"Tối hôm qua ca ca không trở về, tỷ tỷ nhất định ghen tỵ."

"Tiểu nha đầu ngươi cứ thích ăn giấm."

Sở Mộ cũng cười, trêu chọc nàng một câu.

"Ta không phải là tiểu nha đầu. Lại gọi ta là tiểu nha đầu, ta sẽ nói cho tỷ tỷ ngươi tối hôm qua không có tu luyện, mà luôn bò lên giường muốn ôm ta ngủ."

Trữ Mạn Nhi đưa tay quệt mũi, trên mặt lộ vẻ buồn bực không vui.

Nàng nói đến đây còn cố ý ưỡn ngực, thể hiện ra ưu thế nữ nhân của mình.

Trữ Mạn Nhi bây giờ quả thật là trưởng thành xinh đẹp mê người, cộng thêm khuôn mặt ngây thơ, khả ái, làn da trắng nõn như ngọc có thể sát thương hàng loạt nam nhân trong thiên hạ.

"Ta đi tu luyện!"

Sở Mộ mặt mũi tối sầm, thật sự bó tay với tiểu nha đầu này.

"Hừ hừ, nhìn xem tỷ tỷ sẽ tin tưởng ai!"

Trữ Mạn Nhi tiếp tục uy hiếp.

Sở Mộ hết chỗ nói rồi, tiểu nha đầu này muốn tạo phản hay sao?

"Còn dám bảo ta tiểu nha đầu nữa không?"

Trữ Mạn Nhi nhìn thấy vẻ mặt Sở Mộ cứng đờ như sáp, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

"Tốt, ngươi thắng!"

Sự tình đã đến nước này, Sở Mộ đành phải lựa chọn thỏa hiệp.

Trữ Mạn Nhi cười thật sự vui vẻ, bộ dáng giống như là nghĩ tới điều gì thú vị hơn, đôi mắt lóe lên quang mang tinh nghịch.

Nàng kéo tay Sở Mộ, đưa sát người vào ngực hắn, há miệng thở ra mùi thơm như lan vào mũi hắn, nhỏ giọng nói:

"Ca ca không gọi ta tiểu nha đầu, cùng lắm sau này ca ca muốn ôm ta ngủ. Ta sẽ nói cho tỷ tỷ ngươi đang tập trung tu luyện."

Sau khi Sở Mộ nghe xong liền mặt mày đỏ rần, vội vội vàng vàng chạy thẳng ra khỏi phòng.

Thấy Sở Mộ cắm đầu chạy trốn, Trữ Mạn Nhi cười sặc sụa, cười nghiêng cười ngã trên giường.

Thì ra ca ca của nàng cứng mềm không ăn, lại sợ chiêu này. Bây giờ Trữ Mạn Nhi đã nắm được nhược điểm của hắn rồi, những ngày sau này sẽ có rất nhiều trò vui để xem.

Sở Mộ đi như bay xuyên qua hành lang trở về phòng mình.

Hẳn là Diệp Khuynh Tư mới vừa rời giường, trên mặt còn biểu hiện mấy phần lười biếng. Diệp Khuynh Tư không thích thị nữ hầu hạ, phần lớn những chuyện trong trang viện của Sở Mộ đều do nàng xử lý.

Có thể là do lúc nãy Trữ Mạn Nhi trêu chọc thành công, Sở Mộ thấy Diệp Khuynh Tư ngồi trước bàn trang điểm sửa sang mái tóc, thấy dược thân thể thon thả của nàng nhất thời sắc tâm đại động.

"Đừng, trời mới vừa sáng!"

Diệp Khuynh Tư cảm giác được Sở Mộ đang muốn làm chuyện xấu ở sau lưng mình, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng

"Sáng đâu? Tối thui mà …"

Sở Mộ nhìn thoáng qua cửa sổ, con ngươi chợt lóe một cái.

Không biết tại sao ánh sáng ngoài sân từ từ mờ đi, cả căn phòng lại biến thành tối đen.

Sở Mộ nắm giữ lực lượng Dị hệ và Ám hệ, chỉ cần ý niệm vừa động sẽ có thể thay đổi hoàn cảnh một vùng rất là dễ dàng.

"Vô lại!"

Diệp Khuynh Tư liếc mắt nhìn sang Sở Mộ, không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của hắn, mở miệng nói:

"Đóng cửa sổ lại!"

Diệp Khuynh Tư hiển nhiên là căng thẳng trong lòng, có nhiều thứ chỉ có thể an tâm bày ra ở trong phòng. Thân thể và sắc đẹp của nàng chỉ dành cho một mình Sở Mộ thưởng thức mà thôi.

Lúc xế chiều, ánh nắng tươi sáng phủ khắp trang viên, Sở Mộ ngồi trong sân đọc sách như ngày thường.

Mạc Tà mở to mắt ra nhìn vào trang sách, bộ dạng làm như có thể đọc hiểu văn tự trong đó. Sở Mộ nhìn đến đâu, nó lập tức nhìn vào chỗ đó.

Chiến Dã nằm sấp ở một bên, híp mắt phơi nắng vô cùng thảnh thơi. Khôi giáp của nó lóe lên ô quang dưới ánh nắng chiều. Trên đầu Chiến Dã là một tiểu tử mập tròn đang bò qua bò lại, dáng vẻ khả ái khiến cho người ta vừa nhìn là thích.

Đây là tiểu Vũ Vân Long, thời điểm Sở Mộ trở về Tân Nguyệt Địa đã mang theo Vũ Vân Long và tiểu bảo bảo cùng đi với mình.

Vũ Vân Long rất thích Vạn Tượng thành, Sở Mộ tạo cho nó một cái Long huyệt trên vị trí cao nhất Vạn Tượng Đàn. Một là muốn Vũ Vân Long giúp đỡ trấn thủ Vạn Tượng thành, ngoài ra còn nhờ nó trông chừng Phong Ấn tháp.

Truyện convert hay : Cái Thế Chiến Thần