Sủng Mị

Chương 1097: Bỗng nhiên xuất hiện trong viên đá




- Hơn nửa năm?

Trữ Đống lập tức nhíu mày, cảm giác Diệp Khuynh Tư cố ý kéo dài thời gian, hừ lạnh nói:

- Chúng ta xuất phát từ lễ phép cáo tri với người kia một tiếng thì bỏ đi, không có trưng cầu hắn đồng ý, tóm lại chúng ta trong mấy ngày tới sẽ mang nàng quay về phục mệnh.

Trữ Đống nói ra lời này làm nội tâm Diệp Khuynh Tư rất không thoải mái, đám người này chạy tới địa bàn của Hồn Điện nhưng lại dùng thái độ cứng rắn như vậy, thực lực có mạnh hơn nữa chẳng lẽ có thể ứng phó được đông đảo cao thủ Hồn Điện hay sao?

- Nếu mấy vị từ xa mà tới Hồn Điện thì nên nghỉ lại mấy ngày, không cần sốt ruột như vậy.

Thời điểm này nữ tử thay thế vị trí Đồ Tôn Kha Ẩm mở miệng.

Những lời lạnh như băng này nhìn thì khách sáo, lại rõ ràng cho thấy ý phản đối lời của đối phương.

Trữ Đống nhíu mày, hắn không muốn lãng phí thời gian ở nơi đây, đang muốn nói chuyện thì nữ tử váy dài bên cạnh cười nói:

- Đã như vầy, đa tạ khoản đãi.

Trữ Đống sững sờ, đưa mắt nhìn qua nữ tử này, không rõ nàng vì cái gì nguyện ý ở lại chỗ này chứ, ở lại không có ý nghĩa a.

- Tỷ tỷ, ta không muốn đi, bọn họ mang ta đi tới nơi vô cùng lạ lẫm, kể cả gia gia ta cũng chưa từng gặp qua vài lần, ta không muốn theo chân bọn họ đi.

Trữ Mạn Nhi lôi kéo tay Diệp Khuynh Tư làm vẻ mặt ủy khuất nói ra.

Diệp Khuynh Tư mắt nhìn thấy mấy thị nữ mang đám người kia ra khỏi Hồn Điện đi nghỉ ngơi, đám người tự xưng ở thế giới Ám Thiên Hải kia làm nàng không biết nên quyết định thế nào.

Hồn Điện xác thực sẽ xuất thủ bảo hộ Sở Mộ, nhưng mà cũng không đai biểu cho Hồn Điện nguyện ý bởi vì Trữ Mạn Nhi mà đắc tội đám người bên ngoài này, nhất là mấy người kia thực lực nhìn ra vô cùng mạnh mẽ.

- Yên tâm, không có người nào mang ngươi đi đâu.

Diệp Khuynh Tư nói ra.

Trữ Mạn Nhi gật gật đầu.

Thời điểm này trong nội tâm Hướng nguyên lão nghi hoặc, mở miệng hỏi:

- Người bên kia Ám Thiên Hải cũng có thành thị nhân loại giống chúng ta sao?

Trữ Mạn Nhi lắc lắc đầu suy nghĩ, nói:

- Hình như có!

- Ah?

Hướng nguyên lão lập tức gật gật đầu.

Mấy vị nguyên lão khác vô cùng tò mò, bởi vì lịch sử văn hiến có ghi lại, người có thể qua được bên kia Ám Thiên Hải có thể đếm được trên đầu ngón tay, những người này đều đề cập thế giới bên kia Ám Thiên Hải vô cùng đơn giản, nhưng căn bản không có nói cụ thể gì đó, chuyện này làm cho đám người dốc lòng nghiên cứu phi thường tò mò với bờ bên kia Ám Thiên Hải.

- Khục, khục!

Thời điểm này lão ẩn sĩ tuổi lớn nhất ho khan vài tiếng, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.

Đồ Tôn Kha Ẩm nhìn qua lão ẩn sĩ, lập tức ý thức được cái gì, vội vàng nói:

- Việc này mọi người không nên hỏi quá nhiều.

Sau khi nói xong Đồ Tôn Kha Ẩm lại liếc mắt nhìn nữ tử chủ tọa:

- Ngươi vừa mới quay về Hồn Điện, trước tiên nên về tôn điện nghỉ ngơi đi, những chuyện này ta xử lý là được rồi.

- Bốn người kia thực lực rất mạnh, chỉ cô bé kia thôi...

Nữ tử nói ra.

- Ân, ta sẽ lưu tâm.

Kha Ẩm tự nhiên hiểu được ý trong lời của nàng.

Sau khi nói xong Đồ Tôn lại bảo mọi người tán đi.

Diệp Khuynh Tư mang theo Trữ Mạn Nhi quay về sân nhỏ của mình, thời điểm này thiếu chủ Hồn Điện Nhị Trần Ứng Tường bước nhanh tới.

Hồn Điện nhị thiếu chủ xưa nay chơi bời lêu lổng, chuyện này mọi người đã sớm biết rồi. Nhưng mà thằng này đi lại với Trữ Mạn Nhi rất gần, nguyên nhân rất đơn giản, hai người này đều ưa thích thú vị.

Mà biết được Trữ Mạn Nhi là muội muội của Sở Phương Trần thì nhị thiếu chủ Trần Ứng Tường càng cung kính với Trữ Mạn Nhi có thừa. Một ngụm là kêu đại tiểu thư, nhiều khi làm cho người của Hồn Điện thấy nhị thiếu chủ là tùy tùng của nha đầu kia.

- Trữ đại tiểu thư, nếu ai dám mang ngươi đi, Trần Ứng Tường ta là người dốc sức liều mạng đầu tiên! Hừ hừ, đám kia hải ngoại man di kia thật sự cho rằng mình rất quan trọng, lại chạy tới Hồn Điện chúng ta giương oai, văn minh của chúng ta rất cao đấy. Khách khí với chúng một chút thì bọn chúng cho rằng Hồn Điện chúng ta sợ!

Trần Ứng Tường tức giận nói ra.

- Được rồi, những lời này ngươi có thể nói trước mặt bọn họ.

Diệp Khuynh Tư cho nhị thiếu chủ giội một chậu nước lạnh.

- Ai, ai, tóm lại thái độ của ta phi thường kiên quyết!

Trần Ứng Tường xấu hổ nói ra.

- Đúng rồi, hôm nay Đồ Tôn vì sao không ngồi ở chủ vị? Vị nữ nhân xinh đẹp kia là ai?

Diệp Khuynh Tư mở miệng hỏi.

Vị trí chủ tọa là nơi quan trọng nhất, mà nữ nhân ngồi trên chủ tọa làm Diệp Khuynh Tư cảm giác thâm bất khả trắc, nhưng nàng không biết là người nào.

- Diệp tiểu thư, vị kia có thể nói là thần tôn của chúng ta. Sáng nay nàng mới quay lại Hồn Điện, kết quả vừa vặn gặp phải đám người hải ngoại kia.

Trần Ứng Tường nói ra.

- Thần tôn?

Diệp Khuynh Tư có chút không rõ tôn vị của Hồn Điện, trước khi vẫn cho rằng Đồ Tôn Kha Ẩm chủ trì đại cục. Diệp Khuynh Tư vô ý thức cho rằng Đồ Tôn Kha Ẩm hẳn là người có quyền vị cao nhất trong Hồn Điện.

- Diệp tiểu thư, ngươi không nên nghe đám người bên ngoài nói bậy. Hồn Điện chúng ta có tổng cộng bốn tôn vị, bốn tôn vị cấp bậc đều trên nguyên lão, cái gọi là trên nguyên lão còn trên cả nguyên lão Yểm Ma Cung và nguyên lão Hồn Sủng Cung.

- Nói thần tôn thì ngươi có khả năng không rõ, ngoại nhân bình thường gọi nàng là " nữ tôn " còn có người gọi là " lãnh mỹ nhân "

Trần Ứng Tường vừa nói như vậy Diệp Khuynh Tư lúc này mới nhớ tới, Trữ Mạn Nhi dường như có đề cập tới cấp bậc thực lực hồn sủng sư của nhân loại, nàng nhớ rõ bên trong xác thực có một lãnh mỹ nhân, thì ra nàng là thần tôn của Hồn Điện.

- Nàng là nữ hồn sủng sư, xếp hạng thứ sáu lãnh mỹ nhân Liễu Băng Lam?

Diệp Khuynh Tư hỏi một câu.

- Ân.

Trần Ứng Tường gật gật đầu, nói:

- Nghe phụ thân ta nói thì thần tôn điện hạ là người duy nhất trong nhân loại chúng ta đột phá chín niệm, nhưng vì chút chuyện nên linh hồn của nàng thụ quá tổn thương nghiêm trọng nên hy vọng xa vời mà thôi, không biết lần này thành công hay không.

- Có khả năng thành công.

Diệp Khuynh Tư nói thầm một câu, Diệp Khuynh Tư có hồn niệm rất cao. Nhưng thời điểm nàng thăm dò thì cảm giác người kia thâm bất khả trắc, có thể thấy được hồn niệm của nàng mạnh bao nhiêu.

- Ha ha, chỉ mong, nếu thật sự thành công vậy thì phải hóa đau thương thành lực lượng rồi.

Trần Ứng Tường cười cười.

Trần Ứng Tường thấy bộ dáng nghi hoặc của Diệp Khuynh Tư, lập tức cười khổ nói:

- Diệp tiểu thư, ngươi có biết chuyện ở thành Thiên Hạ chứ?

Diệp Khuynh Tư cũng không biết Trần Ứng Tường nói là chuyện gì, lắc đầu.

- Biết Sở Mộ làm gì không?

Trần Ứng Tường tiếp tục nói.

- Cái này... Biết rõ.

Biểu lộ Diệp Khuynh Tư hơi có biến hóa.

- Chính là chuyện đó, Sở Mộ hóa ma cứu vớt thành Thiên Hạ, trở thành vương của Thiên Hạ Cảnh. Mà nữ tôn chính là mẫu thân của Sở Mộ, nàng lúc ấy cũng ở đó...

Trần Ứng Tường nói ra.

Diệp Khuynh Tư sững sờ. Đọc Truyện Online mới nhất ở

Mẫu thân của Sở Mộ, đó không phải là chuẩn bà bà của nàng hay sao?

Hơn nữa vị bà bà này còn quá trẻ a, nàng cùng Sở Mộ đặt cùng một nơi, Sở Mộ xụ mặt giả lãnh khốc thì nói là ca ca của nàng sẽ có người tin đấy!

- Ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ kinh ngạc, kỳ thật rất nhiều người biết rõ nữ tôn điện hạ đã có một hài tử hơn hai mươi tuổi thì có bộ dáng khó tin, chẳng nói giống như Đế Cơ mang thai sao? Nhưng mà sự thật là như thế, nữ tôn điện hạ chính là người bước vào Hồn Hoàng sớm nhất trong nhân loại chúng ta, ách, nghe nói cũng có hài tử khi còn rất trẻ, chuyện này cấp trên niêm phong rất nghiêm, khó truyền ra ngoài.

Trần Ứng Tường ý thức được mình nói nhiều, vội vàng dừng lại.

Trước đây thật lâu Diệp Khuynh Tư đã nghi hoặc, rõ ràng Sở Mộ xuất thân rễ cỏ, tại sao lại có thêm danh hiệu thiếu chủ của Hồn Điện, thì ra là có mẫu thân ở tôn vị Hồn Điện.

Về thân thế Sở Mộ thì Diệp Khuynh Tư còn không hỏi quá nhiều, chỉ biết phụ thân hắn là Sở Thiên Mang, hết lần này tới lần khác chuyện Sở Thiên Mang lại liên quan quá nhiều, vì vậy muốn hỏi nhiều cũng khó khăn.

Nếu như không phải hôm nay tò mò hỏi Trần Ứng Tường vài câu, Diệp Khuynh Tư đến bây giờ còn cho rằng Sở Mộ bỗng nhiên xuất hiện từ viên đá, mà Sở Thiên Mang đoán chừng là dưỡng phụ của hắn...

- Nàng kia lạnh như băng, thật sự là danh xứng với danh hiệu " lãnh mỹ nhân ", hình như không dễ ở chung nha.

Trong nội tâm Diệp Khuynh Tư nói thầm.

Nữ tôn này có khí chất cự người ngoài ngàn dặm rất mạnh, ngồi ở cách mười mét vẫn cảm nhận được hàn khí trên người của nàng, nếu như làm người hà khắc thì Diệp Khuynh Tư thật sợ nàng lấy một đống chuyện xấu của mình ra, hoặc là dùng mệnh lệnh phụ mẫu an bài nữ tử khác cho Sở M, chuyện này làm Diệp Khuynh Tư đau đầu.

Nhưng mà Diệp Khuynh Tư nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên không nghĩ, nói thầm: khó trách Sở Mộ trước kia luôn xụ mặt bộ dáng lãnh khốc, thì ra là di truyền của mẫu thân...

- Diệp tỷ tỷ, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?

Trữ Mạn Nhi bên cạnh thấy Diệp Khuynh Tư thất thần, giật nhẹ góc áo của nàng.

- Ah, không có gì.

Diệp Khuynh Tư phục hồi tinh thần lại, không có nghĩ nhiều nữa, nàng mang theo Trữ Mạn Nhi trở lại gian phòng của mình.

Nếu như nói nữ tôn là mẫu thân của Sở Mộ, như vậy về chuyện của Trữ Mạn Nhi có cách giải quyết rồi, Diệp Khuynh Tư chỉ cần đem tình huống chân thật của Trữ Mạn Nhi nói cho nàng biết, chắc có lẽ nàng không dễ dàng cho bọn người kia mang Trữ Mạn Nhi rời đi.

...

Vào đêm, Diệp Khuynh Tư đang tiến về tôn điện, ý định đem tình huống của Sở Mộ cùng Trữ Mạn Nhi cáo tri cho Liễu Băng Lam.

Thời điểm đi ngang qua hành lang thì Diệp Khuynh Tư lại nhìn thấy thanh niên Trữ Trường Thanh đâm đầu đi tới.

Trên mặt Trữ Trường Thanh tươi cười lễ phép, ánh mắt lại rất làm càn dò xét trên người Diệp Khuynh Tư, đi tới càng gần thì ánh mắt càng nóng rực.

Diệp Khuynh Tư trước kia gặp qua loại người này quá nhiều, nhưng mà người như Trữ Trường Thanh làm nàng cảm thấy không vui thì rất ít.

Diệp Khuynh Tư trực tiếp lựa chọn bỏ qua, đi qua người khách mời Hồn Điện là xong.

- Diệp tiểu thư, vội vàng như thế làm gì, tuy sân nhỏ lầu các nơi này kém lịch sự trang nhã như nơi của chúng ta, nhưng mà lại có phong tình khác, không bằng chúng ta tới đó trò chuyện hơn mấy câu.

Trữ Trường Thanh gọi Diệp Khuynh Tư lại, vẻ mặt tươi cười nói ra.

- Không có hứng thú.

Diệp Khuynh Tư nhàn nhạt nói ra.

- Trước khi nghe ngươi nói phu quân ngươi là thủ hộ giả của Trữ tiểu thư?

Trữ Trường Thanh nhíu mày nói ra.

- Giám hộ giả.

Diệp Khuynh Tư uốn nắn đến.

- Giám hộ giả? Ha ha a, chúng ta đều gọi là thủ hộ giả, hơn nữa rất trọng yếu đấy, thủ hộ giả không phải người nào cũng có thể đảm nhiệm, ít nhất trong mắt của ta thì các ngươi nơi này không ai có tư cách.

Trữ Trường Thanh nói ra.

Diệp Khuynh Tư nhíu mày, không có nói chuyện với người tự phụ này.

Nói một câu cáo biệt xong thì, Diệp Khuynh Tư bước nhanh rời đi.

Nhưng mà Trữ Trường Thanh ngược lại đi theo dây dưa.

Diệp Khuynh Tư rất trực tiếp lựa chọn bỏ qua, đối phó loại người này càng để ý tới hắn thì hắn càng xem như phần thưởng, biện pháp tốt nhất là không nhìn thấy hắn tồn tại.

Trữ Trường Thanh tự nhiên không có khả năng đi theo tìm mất mặt, sau khi đi vài bước thì dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm và cặp đùi thon dài mê người của Diệp Khuynh Tư.

- Nơi này cái gì cũng không tốt, nữ nhân lại rất không tồi, đều là mỹ nữ hiếm thấy.

Trữ Trường Thanh tươi cười..

Nhưng mà nụ cười này biến thành âm trầm, không có người nào thích bị chú ý tới.

Diệp Khuynh Tư tiến vào đến tôn điện, rất nhanh được tiếp kiến.

Dưới sự dẫn dắt của thị nữ thì Diệp Khuynh Tư đi qua đình viện, dần dần đi qua biên giới hồ nhỏ.

Trong hồ nhỏ này có nhiều thực vật, Diệp Khuynh Tư đi lướt qua hồ nhỏ vào hành lang, hành lang này kết nối với lương đình trong hồ.

Diệp Khuynh Tư ngược lại không biết trong Hồn Điện còn có nơi lịch sự tao nhã như vậy, ánh mắt thuận thế nhìn qua, trông thấy vịlãnh mỹ nhân kia đang lẻ loi một mình trong đình, ánh mắt nhìn chăm chú lên mặt trăng phản chiếu dưới nước, bộ dáng xuất thần.

Liễu Băng Lam nhìn có chút mệt mỏi, nàng rời khỏi Lục Thần không gian thì chưa từng trở về thành Thiên Hạ, mà trực tiếp bay trở về Vạn Tượng Cảnh chủ Hồn Điện.

Rốt cục đột phá bình cảnh mười năm qua không thể đánh vỡ là chuyện đáng mừng, nhưng mà khi nàng quay về thành Vạn Tượng cùng chủ Hồn Điện quen thuộc lại cảm giác cả thành thị cả cung điện đều trống rỗng.

Lúc này nàng luôn động viên mình quên đi mọi chuyện, dốc lòng tu luyện. Nhưng bây giờ rốt cục đạt tới cảnh giới mà nàng kỳ vọng thì nàng căn bản không có chút vui sướng nào.

Nhìn qua mặt nước lăn tăn trước mặt, trong đầu Liễu Băng Lam hiện ra thân vẻ chán nản xuất thần, hắn đã sớm vết thương chồng chất, lại còn muốn chạm tới đồ vật không thể chạm tới, hoàn toàn bị cừu hận cùng phẫn nộ giấu kín trong lòng, con ngươi trở nên lạnh như băng.

Chậm rãi, thân ảnh chán nản của hắn dần tan rả, biến thành một gương mặt lạnh lùng lạ lẫm, nàng cảm thấy hắn cảnh giác, coi chừng, thậm chí còn có chút sợ hãi, hắn trốn ở địa phương rất xa nàng...

Rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được thân tình đã quay lại với mình thì hắn đã thành ma, hắn tháo chạy tới nơi không ai tìm được, chạy về nơi xa xăm.

Trong đoạn thời gian tìm kiếm Thiên Tiên Băng, Liễu Băng Lam cả ngày lẫn đêm đều lo lắng ngày đó tới, nàng vô số lần trách cứ chính mình một mực thanh tâm quả dục tu luyện, vì sao ngay cả Thiên Tiên Băng cũng không tìm thấy mà ngày đó lại tới, các loại đau khổ đánh tới làm cho nàng đứng cũng không vững.

Liễu Băng Lam lựa chọn bế quan để giảm bớt loại thống khổ và bi thương này, nhưng trên thực tế bế quan xong thì cảm giác đó vẫn chồng chất trong nội tâm, một khi không cẩn thận đụng vào nó sẽ như nước vỡ đê từ đáy lòng tuôn ra ngoài, sau đó chiếm cứ toàn thân.

Truyện convert hay : Tới Cửa Rể Hiền