Sủng Hôn

Sủng Hôn - Chương 27




Edit: Meimei

Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, tay đặt trên tay lái, giọng khàn khàn:

“Của anh?”

Du Hạ gật đầu, đôi mắt to trong suốt:

“Hài lòng không?”

“Ừm.”

“Ừm là có ý gì?”

“Rất hài lòng.”

Hầu kết Tư Dĩ Hàn chuyển động, anh chỉnh sửa tay áo, khởi động xe, lái xe ra ngoài. Giọng nói vẫn trầm thấp:

“Tại sao lại đột nhiên chạy đến đây?”

“Tỉnh lại không thấy anh, trong lòng cảm thấy rất không an toàn.”

Du Hạ nhìn gò má cứng rắn của Tư Dĩ Hàn. Nụ hôn trán lúc nãy làm cho cô lớn mật hơn. Cô có thể xác định gợn sóng trong đôi mắt của Tư Dĩ Hàn không phải là tình cảm anh em đơn thuần.

“Hỏi anh Châu Đĩnh địa chỉ, rồi đến thôi.”

Châu Đĩnh không nói cho anh biết, Châu Đĩnh muốn chết.

Tư Dĩ Hàn rũ mắt, cầm chặc tay lái:

“Khách sạn gần nhất ở trên thị trấn, điều kiện không được tốt lắm. Lái xe đến đó cũng tầm 1 tiếng đồng hồ.”

“Tổ kịch của các anh nghỉ ngơi ở đâu?”

“Quân doanh.”

“Em có thể ở lại không?”

Tư Dĩ Hàn ho nhẹ, ngón tay thon dài lướt qua tay lái:

“Điều kiện ở đó không tốt.”

Không muốn Du Hạ chịu ủy khuất.

“Anh phải quay mấy ngày?”

“Ba bốn ngày, thứ sáu trở về thành phố H quay chương trình.”

“Anh ở với ai?”

“Một mình.”

“Vậy em có thể qua đó ở với anh không?”

Du Hạ thoải mái nói:

“Cũng không chiếm dụng tài nguyên của tổ kịch, thế nào?”

Tư Dĩ Hàn như có điều suy nghĩ, đôi mắt đen nhánh nhìn Du Hạ:

“Được.”

Du Hạ vui vẻ cười.

“Mấy mưu mẹo* này học được từ đâu?”

Du Hạ nháy mắt mấy cái hỏi:

“Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà mưu mẹo chứ?”

*Mưu mẹo: bản gốc là 套路, nghĩa hán việt là sáo lộ, là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu “đẹp trai không bằng chai mặt”. Vì dùng từ sáo lộ hơi hàn việt nên mình dùng từ mưu mẹo cho dễ hiểu nhé.

Tư Dĩ Hàn đánh tay lái, dời trọng tâm câu chuyện:

“Gần đây công việc không bận sao?”

“Kịch bản mới vẫn luôn không có linh cảm. Em dự định viết một kịch bản hoàn toàn mới, không như các kịch bản trước đây.”

Du Hạ không bỏ qua tất cả biểu tình nào trên gương mặt Tư Dĩ Hàn, nhưng Tư Dĩ Hàn không lọ ra biểu cảm gì, gương mặt đó vẫn hoàn mỹ như vậy. Du Hạ bổ sung hoàn chỉnh cho lời nói dối của mình:

“Con người phải có thay đổi lớn, đổi hoàn cảnh sống mới có linh cảm.”

“Kịch bản tình yêu?”

“Uhm.”

“Hình tượng nam chính được xây dựng như thế nào?”

“Ban đầu muốn thiết kế là một diễn viên, nhưng bây giờ kịch bản viết về giới giải trí không được hoan nghênh lắm. Hơn nữa em đang không có linh cảm cho nên muốn đổi thành quân đội.”

“Anh ở trong quân đội có kinh nghiệm huấn luyện hơn một năm, có thể cung cấp thông tin cho em tham khảo.”

Tư Dĩ Hàn dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói:

“Có cái gì muốn trưng cầu ý kiến thì có thể hỏi anh.”

“Cám ơn Hàn ca.”

“Diễn viên anh cũng có thể cung cấp kinh nghiệm.”

Tư Dĩ Hàn bổ sung.

Du Hạ quay đầu qua phía cửa sổ mím môi cười. Màn đêm trôi qua cực nhanh. Du Hạ đưa tay lên che nửa gương mặt cười đyà mãn nguyện. Hình ảnh của Tư Dĩ Hàn chiếu lên cửa kính, Du Hạ không chút kiêng kỵ nhìn.

Có phải là em có thể xem anh là nam chính mà viết hay không?

Quán thịt dê trên trấn nhỏ, hoàn cảnh cũng không gọi là tốt nhưng cũng rất ấm cúng. Bên trong có hai ba vị khách đang ngồi uống rượu. Tư Dĩ Hàn mang Du Hạ đến vị trí trong cùng. Thêm một chút nước lẩu, thịt dê cũng được mang lên. Tư Dĩ Hàn mang khẩu trang, cầm cái muỗng múc cho Du Hạ một chén canh.

“Trước uống nước canh đi đã.”

“Anh đã ở đây một năm sao?”

Du Hạ nhìn xung quanh, hoàn cảnh rất gian khổ. Du Hạ có chút đau lòng. Rõ ràng Tư Dĩ Hàn cũng là người được nuông chiều từ bé mà lớn lên, vậy mà lại không có chút yếu ớt nào.

“Ừ.” Tư Dĩ Hàn đặt chén canh đến trước mặt Du Hạ:

“Là Vinh Phong tìm ra chỗ này.”

Cái bộ dạng lười biếng như Vinh Phong cũng bị huấn luyện quân đội sao? Du Hạ chỉ cần tưởng tượng ra thôi cũng cảm thấy buồn cười rồi.

“Ông ấy cũng ở đây một năm?”

“Đạo diễn và chủ giám chế đều cùng nhau thối lui.”

Ai cũng đừng nghĩ sống dễ chịu. Tư Dĩ Hàn đưa cho Du Hạ nước sốt, rồi ung dung xâu thịt dê.

“Anh không ăn?”

Thịt dê ở nhà hàng này tươi mới, đối lập với mặt tiền cũ kỹ phía trước.

“Bảy giờ đã ăn cơm tối.”

Tư Dĩ Hàn ăn uống rất khoa học, không ăn đêm.

“Anh tháo khẩu trang xuống đi.”

Tư Dĩ Hàn không chút do dự tháo khẩu trang xuống:

“Hửm?”

Du Hạ đưa một miếng thịt dê đến trước mặt Tư Dĩ Hàn:

“Ăn một miếng.”

Tư Dĩ Hàn cúi đầu cắn miếng thịt dê. Anh không từ chối Du Hạ đút đồ ăn cho anh, nhưng vẫn giảng giải một câu:

“Ăn nhiều không ngủ được, sáng mai phải quay sớm.”

“Mấy giờ?”

“Bốn giờ đến sáu giờ sáng, phải quay lúc bình minh.”

Nghe vậy liền thấy khổ sở. Kịch bản của Du Hạ hầu như chưa bao giờ quay khuya, diễn viên đều có trạng thái thoải mái nhất tiến vào tổ kịch, ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện yêu đương.

Du Hạ tăng tốc động tác ăn cơm.

Bởi vì phải quay phim hửng đông nên toàn bộ nhân viên tổ kịch đều đã sớm đi ngủ. Du Hạ đi theo phía sau Tư Dĩ Hàn đi lên lầu vào phòng ký túc xá. Ký túc xá của bọn họ là ký túc xá cũ của bộ đội, phòng ở đơn sơ rất giống với hoàn cảnh xung quanh. Du Hạ nhìn khắp bốn phía.

“Nhà vệ sinh ở nơi nào?”

“Cuối hành lang. Muốn đi thì nói anh, em không nên đi một mình.”

Tư Dĩ Hàn đi ra ngoài bưng một chậu nước vào phòng, đặt lên bàn.

“Đi không?”

“Em chỉ đi rửa tay.”

“Vậy ở đây.”

Du Hạ nhìn Tư Dĩ Hàn, anh ấy hiểu ý mình sao? Đi đến rửa mặt, Tư Dĩ Hàn cởi áo khoác ra đặt trên giường, cứ để lộ cánh tay như vậy mở cửa đi ra ngoài.

Không phải ở đây chỉ có 15 độ thôi sao? Tư Dĩ Hàn cứ như vậy đi ra ngoài, đàn ông là một cái lò lửa sao?

Tư Dĩ Hàn rất nhanh trở lại, còn bưng thêm một chậu nước nóng:

“Rửa mặt xong rồi?”

Du Hạ đưa gương mặt oán hận ướt nhẹp qua:

“Giúp em lấy khăn mặt trong vali với.” Trong túi xách của Tư Dĩ Hàn cũng có khăn mặt, dù sao anh cũng là nghệ sĩ. Anh tỉ mỉ lau khô mặt Du Hạ.

“Em có mang mỹ phẩm dưỡng da theo không? Trong núi sẽ làm khô da.”

“Dùng của anh.”

“Anh không dùng. Bộ phim này phải quay ở trạng thái thô ráp.”

Tư Dĩ Hàn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lưu Hân, nói hắn ngày mai lên thành phố mua.

“Em ở đây mấy ngày?”

“Anh muốn em ở đây mấy ngày?”

Em muốn ở với anh cả đời.

Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, hầu kết khẽ động, giọng nói có chút khàn.

“Có muốn anh rửa chân cho em không?”

Trong lòng Du Hạ nói: Anh trai à, anh đây là phạm quy.

“Có thể chứ?”

“Đến đây.”

Thanh âm của Tư Dĩ Hàn rất nhẹ.

Tư Dĩ Hàn đối với cô quả thực rất tốt. Muốn sao hái sao, muốn ánh trăng hái ánh trăng.

Tay của anh rất lớn, bao lấy chân của cô. Tiếng nước róc rách. Ngón tay của Tư Dĩ Hàn chậm rãi xẹt qua da thịt Du Hạ, có chút ngứa, nhưng nhiều hơn chính là sự ôn nhu.

Du Hạ cúi đầu xuống nhìn anh, trái tim phảng phất như được ngâm trong rượu ô mai, bốc lên mùi men, ngà ngà say. Trong cơn say có chút chua xót.

Tư Dĩ Hàn ngồi xổm phía trước mặt, tựa như quỳ một gối xuống. Trước đây lúc Tư Dĩ Hàn cầu cô, anh cũng quỳ gối như vậy. Du Hạ không tìm được người cùng cô lĩnh chứng, khi đó người mà cô quan hệ tốt nhất là Thương Duệ cũng không liên lạc được. Tư Dĩ Hàn bỗng nhiên đến cầu hôn cô. Không có nhẫn kim cương cũng không có hoa tươi. Anh đến trung tâm thương mại gần đó mua một chiếc nhẫn vàng, ở trước giường bệnh của mẹ cô quỳ gối xuống cầm tay cô.

Du Hạ cũng không hy vọng xa vời đó là sự thật nhưng cô rất rõ ràng đây là anh bị lừa mang đi.

Đây là kết quả mà mẹ cô muốn nhất, Tư Dĩ Hàn là người trọng tình cảm, Du gia lại có ân với anh. Nếu Du Hạ kết hôn với anh, với tính cách của Tư Dĩ Hàn, cả đời này anh sẽ không phụ cô, trên thế giới này sẽ luôn có một người yêu thương cô.

Tư Dĩ Hàn thông minh như vậy làm sao có thể không biết rõ? Một điểm thôi đã có thể nhìn thấu.

Giống như năm mười tám tuổi ấy, anh đột nhiên vứt bỏ sự nghiệp học hành để đi kiếm tiền. Anh biết Du gia xảy ra vấn đề. Anh cầu xin rất nhiều người nhưng không có ai nguyện ý giúp đỡ. Anh đã sớm trù tính dùng hết toàn lực bảo vệ chu toàn hai mẹ con Du Hạ.

Anh chủ động cầu hôn Du Hạ, hứa hẹn với mẹ Du Hạ cả đời này sẽ đối tốt với cô, cả đời sẽ không phụ cô.

Lúc mẹ mất, Du Hạ vừa viết xong một cuốn tiểu thuyết nhỏ về tình yêu. Cô giả vờ như trời yên biển lặng. Tư Dĩ Hàn không đề nghị ly hôn cũng không liên hệ gì với cô. Bốn năm, không gặp không nhớ, cô tựa như một tên tử tù đợi lên đoạn đầu đài.

Cô vẫn một mực chờ đao phủ hạ đao xuống, đao phủ dễ dàng cho cô một đao.

Nước mắt Du Hạ chảy xuống rơi trên bàn tay của Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn ngẩng đầu. Nước mắt Du Hạ lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tư Dĩ Hàn nhíu mày đứng dậy muốn lau nước mắt cho cô nhưng anh nhớ đến tay anh vừa mới rửa chân cho cô nên nhanh chóng hạ tay xuống:

“Khóc cái gì? Hửm?”

Anh cúi người nhìn thẳng vào mắt Du Hạ:

“Hạ Hạ.”

“Em muốn hỏi anh một câu.”

“Em hỏi đi.”

“Nếu như, em nói nếu như, nếu như chính là giả thiết, không có ý nghĩa thực tế và hiện tại tất cả mọi vật hay sự việc đều không có quan hệ gì.”

Du Hạ ngẩng đầu, lau khô mắt nhìn Tư Dĩ Hàn:

“Anh hãy tưởng tượng, ngàn vạn lần đừng xem nó là sự thật. Nếu có một cô gái thích anh trai của cô ấy, chính là tình yêu nam nữ, người anh trai đó không có quan hệ máu mủ gì với cô ấy, một chút cũng không có, chính là anh trai hàng xóm ấy. Cô ấy cảm thấy tình cảm mà người anh trai đó đối với cô ấy là tình thân, đặc biệt thân.”

Tư Dĩ Hàn đứng dậy đi đến chậu khác rửa tay, rồi rút tờ khăn giấy ra lau sạch từng ngón tay, sau đó đi về kéo cái ghế qua ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Du Hạ.

“Sau đó thì sao?”

“Cô ấy rất thích người anh trai đó nhưng lại không dám mở miệng. Sau đó trong nhà cô gái kia xảy ra biến cố rất lớn, tất cả đều đi, chỉ còn lại người anh trai kia bên cạnh cô gái. Cô gái lợi dụng cơ hội lừa người anh trai kia giả kết hôn lĩnh chứng thật. Người anh trai kia xuất phát từ thân tình và đồng tình nên đồng ý. Hai người ước định ly hôn nhưng cô ấy không làm, không muốn ly hôn nên trốn chạy.”

“Sau đó?”

“Bây giờ bọn họ lại gặp nhau. Người anh trai kia không có bạn gái, cũng không nói ly hôn.”

“Tiếp đó?”

“Cô ấy là người hèn hạ như vậy, có xứng đáng với tình thân đó không? Có xứng đáng được người tha thứ? Nếu như cô ấy theo đuổi anh trai, có phải là rất vô sỉ hay không?”

Bàn tay của Tư Dĩ Hàn đặt trên tóc Du Hạ, chậm rãi vuốt ve. Tóc của Du Hạ mềm mại bóng loáng, tựa như tơ lụa.

Cô ấy sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Tư Dĩ Hàn dịch người về phía trước một chút. Cái ghế ma sát dưới nền nhà phát ra tiếng vang. Hai chân anh kẹp lấy chân cô. Mặt anh tiến đến rất gần đụng vào chóp mũi của Du Hạ.

Lại gần thêm một chút nữa, anh cúi đầu, môi anh chạm vào môi cô, cực kỳ khắc chế căng thẳng trong lòng. Anh nhắm mắt lại, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve tóc Du Hạ.

Môi Tư Dĩ Hàn mềm mại, có một chút lạnh. Trái tim Du Hạ nóng cháy. Đôi môi anh cực kỳ giống kem ô mai, lành lạnh nhưng ngọt ngào.

“Tư Dĩ Hàn.”

Đầu óc Du Hạ trống rỗng, cô sắp hít thở không thông rồi. Lúc cô gọi tên anh, môi cô cạ vào môi anh. Cô vểnh miệng:

“Có phải anh quên mất bước tiếp theo phải làm như thế nào khôn?”

Nụ hôn nồng cháy, rồi càn rỡ hung mãnh ập đến. Hôn đến mức Du Hạ hoàn toàn hít thở không thông. Cô thở dốc, bàn tay nắm chặt áo quần của Tư Dĩ Hàn:

“Tư Dĩ Hàn!”

Tư Dĩ Hàn ôm cô vào lòng, hít thở nặng nề. Anh hôn nhẹ lên môi Du Hạ một cái. Đợi cho mình tỉnh táo lại, tay anh đặt lên đôi vai gầy Du Hạ, khàn giọng nói:

“Có muốn nghe phiên bản của người anh trai không? Hửm?”