Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Tiểu thử và đại thử* đều là thời điểm nóng nhất.(*Tiểu thử là khoảng các ngày 6,7,8 tháng 7, Đại thử là khoảng các ngày 22, 23, 24 tháng 7)Tiêu Đạm Mai đội một chiếc mũ rơm, một tay lắc chiếc quạt lá hương bồ, một tay khác lau mồ hôi bằng một chiếc khăn lớn rồi chậm rãi đi về nhà.Trong phòng khách nhỏ, Lâm Đại Bảo đang rúc vào trước chiếc quạt nhỏ, ngủ ngon lành.Lâm Vân Bảo ngồi trên sàn nhà, lười biếng cắt tỉa móng tay, thỉnh thoảng nhìn vào nơi sáng sủa ngoài cửa sổ.Cánh cửa mở ra và Tiêu Đạm Mai bước vào với vẻ mặt khó chịu.Lâm Vân Bảo thậm chí không ngẩng đầu lên đã hét lên: "Mẹ, mẹ đã đi đâu vậy? Gần đến giờ ăn rồi! Con đói quá! Bữa trưa hôm nay ăn gì?"Tiêu Đạm Mai cúp chiếc mũ rơm, giận dữ hét lên: "Ăn, ăn, ăn! Mày chỉ biết ăn! Sao không nấu mà ăn? Tại sao tao phải làm hết việc nhà một mình!""Tuần nào người ta cũng chỉ có ngày chủ nhật thôi." Lâm Vân Bảo bĩu môi hừ một tiếng: "Lười biếng tí không được sao? Mẹ nhìn anh trai xem, ổng cũng đâu có làm gì đâu, đi làm còn chẳng đi!"Tiêu Đạm Mai tức giận mắng: "Lười biếng?! Mày có tư cách gì mà lười biếng?! Anh trai mày là nam nhân, thằng bé không làm việc nhà tao cũng sẽ không nói! Còn mày không như thế được!""Mẹ!" Lâm Vân Bảo bĩu môi ủy khuất: "Mẹ đang làm gì vậy? Về nhà liền tức giận với người khác.
Con lại không có đắc tội với mẹ."Lâm Đại Bảo đang ngồi trên ghế sofa gỗ bị tiếng nói lớn của bà mẹ già đánh thức, hắn bối rối nhìn xung quanh, "Mẹ, có chuyện gì? Mới sáng sớm mà đã la hét cái gì vậy?"Tiêu Đạm Mai trừng mắt nhìn con gái, hất khăn tắm trên cổ cô ta ra."Đi lấy năm thìa bột mì, tao đi làm mì, trưa nay ăn mì sốt nước thị heo."Lâm Vân Bảo miễn cưỡng đặt chiếc bấm móng tay xuống, lững thững đi vào bếp.Một lúc sau, cô ta mới đưa chiếc chậu gỗ cho Tiêu Đạm Mai: “Mẹ, nó ở đây!”Tiêu Đạm Mai liếc nhìn, tức giận trừng mắt nhìn cô ta, lấy một ít nước, lau tay cho khô rồi bắt đầu nhào bột.Lâm Vân Bảo trên mặt tràn đầy bất mãn, lẩm bẩm nói: "Sao mẹ luôn đối với con hung dữ như vậy!""Làm sao?!" Tiêu Đạm Mai hung hăng xoa mặt cô ta, gay gắt nói: "Nếu mày có thể chiếm được trái tim Trần thiếu gia, tao còn phải đi liếm mặt dỗ dành Tiểu Dĩnh sao?! Con nha đầu đó quá làm càn, mày không thể để nam nhân khinh thường mày! Sao tao lại sinh ra mày, loại người không ai muốn? Để tao nói mày biết - bây giờ nhìn thấy mày tao liền cảm thấy rất tệ!Lâm Vân Bảo sắc mặt đỏ xanh, lẩm bẩm nói: "Lại không phải lỗi của con! Nếu mẹ sinh con ra đẹp như Tiểu Dĩnh, con sao phải lo lắng nam nhân không muốn con!""Á à!" Tiêu Đạm Mai mắng: "Con nha đầu chết tiệt này, mày còn dám cãi? Làm sao? Là lỗi của tao à? Tao không đem mày sinh thành cái miệng nhọn và đôi má khỉ như cha mày, mày phải cảm ơn ông trời rồi!""Hừ!" Lâm Vân Bảo lẩm bẩm bất mãn: "Vậy thì sao? Bây giờ con có đẹp không? Mẹ, con hỏi mẹ một điều.
Mẹ và cậu là anh chị em ruột à? Tại sao cậu lại đẹp trai như vậy, còn mẹ——mẹ không được đẹp như thế?"“Làm sao tao biết được?” Tiêu Đạm Mai xoa xoa lòng bàn tay nhớp nháp của mình, nói: “Tao đoán anh ấy giống bố, tao giống mẹ tôi.
Tao nhớ có một bức ảnh cũ được chụp khi bố tao đang đi học, vẻ ngoài rất đẹp, cậu mày bây giờ đã già rồi, da thịt nhăn nheo, lúc còn trẻ thì rất đẹp trai, đi đến đâu cũng có rất nhiều phụ nữ lén lút nhìn.
""Ồ..." Lâm Vân Bảo không khỏi cảm thấy chua xót: "Cậu đẹp trai, Tiểu Dĩnh là con gái của cậu ấy, sao có thể xấu được? Mẹ sinh ra con không đẹp, con cũng không trách mẹ và bố, đã đủ tốt rồi.”"Bỏ đi!" Tiêu Đạm Mai hừ lạnh một tiếng: "Có bản lĩnh thì mày tự đẹp đi! Cháu ngoại giống cậu , sao mày không học cách giống cậu mày đi?"Lâm Vân Bảo trợn mắt và không còn cách nào khác ngoài việc im lặng.Tiêu Đạm Mai vẫn còn tức giận, nói một cách thô lỗ: "Tiểu Dĩnh con nha đầu chết tiệt đó không chịu quay về, cũng không muốn Trần thiếu gia! Bây giờ nhà của chúng ta đã biến mất! Mọi thứ đều không còn nữa!"Lâm Vân Bảo giương mắt sợ hãi.Lâm Đại Bảo đang ngồi trên sô pha nhỏ vội vàng đứng dậy, đã mất hết buồn ngủ và kêu lên: "Mẹ, mẹ nói gì thế? Chúng ta không được chia phòng sao?!"“Đúng vậy!” Tiêu Đạm Mai tức giận giải thích: “Trần thiếu gia nói, nếu chuyện hôn sự có thể giải quyết trước Tết Trung thu thì chúng ta sẽ có ba phòng ngủ.
Nếu không, cái gì cũng đừng hòng có!”Lâm Đại Bảo sợ đến mức nuốt nước miếng và chất vấn: "Bố đã làm việc trong nhà máy phân đạm nhiều năm, tại sao còn không được chia? Ông ấy cũng là một nhân viên nghiêm túc của nhà máy phân đạm!""Mày biết cái gì!" Tiêu Đạm Mai lớn tiếng hét lên: "Nhà máy phân đạm lần này xây dựng hai toà nhà, hơn năm mươi dãy phòng, toàn bộ nhà máy phân đạm có mấy trăm nhân viên, đều đang tranh giành nhau.
Bố mày mới vào có mười năm, thời gian làm việc không bằng người ta.
Kỹ thuật không có kỹ thuật, chức vị không có chức vị, ông ấy làm sao có thể được chia? ! Trần thiếu gia đã nói, trừ phi bố mày đợi hơn mười mấy hai mươi năm, bằng không cũng đừng nghĩ tới! "Lâm Đại Bảo bỗng nhiên sốt ruột, vội vàng nói: "Không được đâu! Mẹ ơi, con còn đợi có nhà để lấy vợ! Không có nhà thì làm sao có được vợ!"Hắn năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa đạt được thành tựu gì, không thích làm việc, không thể chịu đựng được những khó khăn khi đi làm ăn nhỏ.
Không có tiền cũng thôi đi, nhà cửa cũng không đàng hoàng thì làm sao lấy được vợ?Tiêu Đạm Mai tức giận đến không còn chỗ nào để trút giận, hét lên: “Đừng hỏi tao! Tao không biết! Tiểu Dĩnh nói nó không thích Trần thiếu gia chút nào, nó còn muốn đi học, tạm thời sẽ không kết hôn."Lâm Đại Bảo trợn mắt, tức giận nói: "Đọc nhiều sách như vậy làm gì?! Thật lãng phí tiền! Nữ nhân không tìm được nam nhân kết hôn, chẳng lẽ chờ trở thành bà cô sao?"Hắn liếc nhìn em gái mình và nhanh chóng nảy ra một ý tưởng."Tiểu Dĩnh không có mắt, Mẹ mau nghĩ biện pháp cho nó kết hôn với anh ta đi”"A!" Lâm Vân Bảo đỏ mặt và lẩm bẩm: "Anh tưởng em không muốn sao? Trần thiếu gia phớt lờ em! Không phải anh nghe mẹ chế nhạo em sao? Mặt em không đẹp bằng Tiểu Dĩnh!"Lâm Đại Bảo là một tên xã hội đen nhỏ, suốt ngày lang thang với một số tên côn đồ, hắn thường làm rất nhiều việc lén lút, quan hệ với phụ nữ, và có những suy nghĩ bẩn thỉu.Hắn cười đen tối nói: “Trông đẹp hay không đẹp, tắt đèn cũng đều như nhau? Tao nói cho em gái mày nghe, bên ngoài có câu thịnh hành – đàn ông xuyên núi theo đuổi đàn bả, đàn bà bước qua miếng vải theo đuổi đàn ông! ""Cái quái gì vậy? Có nghĩa là gì?" Lâm Vân Bảo chớp mắt hỏi.Lâm Đại Bảo trợn mắt, lớn tiếng nói: "Chính là phụ nữ theo đuổi nam nhân mới dễ trong lòng bàn tay! Mấu chốt là mày phải đủ chủ động mới được!""Thật sao?" Lâm Vân Bảo do dự nhìn hắn chằm chằm hỏi, "Làm thế nào mới đủ chủ động?"Lâm Đại Bảo nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Nếu mày hỏi tao, cách đơn giản nhất và tốt nhất chính là gạo nấu thành cơm.”"Anh ——lưu manh! Bỉ ổi!" Lâm Vân Bảo đỏ mặt trốn sau mẹ: "Mẹ! Nhìn anh trai xem, hắn không nghiêm túc! Sao mẹ không mắng hắn!"Động tác nhào bột của Tiêu Đạm Mai chậm lại, bà ta cười hưng phấn."Cái này...!có lẽ thật sự có tác dụng! Trần thiếu gia giàu có, quyền thế, sẽ có rất nhiều phụ nữ đến với ngài ấy.
Nếu mày thật sự có thể ngủ với ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm với mày! Nếu lâu ngày có thai, ngài ấy là đứa con duy nhất trong nhà, vậy thì ngài ấy sẽ bê may lên làm tổ tông !”Lâm Vân Bảo nghe xong trợn mắt, không giấu được nụ cười trên môi.“Đúng vậy!” Lâm Đại Bảo nhướng mày, cười ái muội nói: “Anh ta uống rượu không tốt, dỗ anh ta uống vài ly, đưa anh ta đến phòng mày nằm, mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.""Đi đi đi!" Tiêu Đạm Mai cười haha mắng: "Không xấu hổ à?! Mày là đồ tối miệng ! Chuyện này tao cùng em gái mày bàn bạc thật tốt, mày cút đi!""Được rồi!" Lâm Đại Bảo xoa xoa lòng bàn tay, cười đắc ý nói: "Vậy con đợ phân phòng, chia tiền nhá!".