Sủng Em Trọn Đời

Chương 7: Đều nghe em ấy




Lão Trần được chú Từ gọi đến ngay sau đó, vừa thấy Lâm Thiên Tú liền cúi đầu cung kính, “Cậu Lâm, cậu cho gọi tôi tới là chuyện gì cần phân phó?” Ông ta hành lễ với Lâm Thiên Tú, trên mặt như chẳng có chút lỗi nào, nhưng bộ dạng rõ là qua loa lấy lệ.

Lâm Thiên Tú cũng không có giận, tựa tiếu phi tiếu, một bộ nhàn nhã mà ngồi xuống chiếc ghế chú Từ ở bên kia mang tới, nhàn nhạt mở miệng: “Lão Trần, ở biệt thự này, kẻ hầu hạ, lại dám mở miệng ngông cuồng nói xấu chủ nhân sau lưng, thì không biết quy củ ở đây là thế nào?”

Lão Trần sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua Từ Yến còn đang khom người dưới đất, thử dò xét, “Cậu Lâm…”

“Nếu trong cái nhà này chưa có quy củ, vậy thì để tôi đặt ra quy củ.” Lâm Thiên Tú giơ tay ngắt lời ông ta, mắt phượng của cậu hơi hạ xuống, tự nhiên mà nhìn lão Trần, “Thân là người hầu, thân phận thấp kém không đáng nói, vậy lại dám ngông cuồng trực tiếp nói xấu chủ nhân sau lưng, nên vả miệng 20 mươi cái. Sau đó đuổi khỏi biệt thự. Những người a dua theo, chỉ là lỡ miệng, mang đến ngoài trang viên làm việc nặng, không được bước vào biệt thự nửa bước, còn người khơi màn này, ông phạt cô ta xong, liền đuổi đi thôi.”

Sắc mặt lão Trần cứng đờ, chần chừ nói: “Chuyện này…cậu Lâm, hay là chờ cậu chủ về rồi định đoạt…”

“Lão Trần, ông cảm thấy là Lục thiếu không có ở đây, nên ngay cả quyền xử lý người hầu, Lâm Thiên Tú tôi đây cũng không có?” Thanh âm Lâm Thiên Tú bất giác lạnh xuống, hai mắt âm trầm.

“Cậu Lâm, lão Trần không dám.” Lão Trần vội vàng quỳ sụp cả xuống, giải thích: “Chỉ là mấy người hầu này, cậu chủ trước đây nhận họ về, nếu thay đổi, sợ cậu chủ không quen người mới làm việc.”

“Ông chỉ lo xử lý, phía Lục Quân Hạo, tôi tự nói với anh ấy.” Lâm Thiên Tú nói xong, không cho lão Trần đường lui, liền gọi chú Từ tới, sau đó một chủ một tớ đi về phòng lớn của cậu.

Lão Trần nhìn theo bóng dáng của cậu, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện mà nói đồng ý, “Vâng, thưa cậu.”

Đợi người vừa đi rồi, Từ Yến liền nhào tới, khóc hết nước mắt: “Ba nuôi, con không muốn bị đuổi đi đâu.”

Lão Trần thu tay liếc cô ta một cái, “Thật là, con đấy, an phận một chút, chờ cậu chủ trở về, ta sẽ thay con chu toàn.”



Nói đến Lục Quân Hạo, sáng sớm nay mặt trời còn chưa có ló dạng, hắn đã vội đến vàng đến công ty, cả một đêm hôm qua, hắn cũng không có ngủ, hôm nay trời còn chưa sáng rõ đã lên xe, phi thẳng đến công ty. Chỉ là tuy người không ở trong biệt thự, nhưng lòng lại chẳng biết bay đi nơi nào, ngay cả lúc đang làm việc cũng có chút thất thần.

Ở công ty đến tận chiều tối, mắt thấy đã qua cả giờ cơm chiều, Lục Quân Hạo mới cởi áo vest bên ngoài, lái xe chuẩn bị về biệt thự.

Đúng lúc ra khỏi thang máy, thì Triệu tổng bên công ty con khác của Lục thị đi vào, hai người đối diện đụng nhau. Triệu Văn ngoài cười trong không cười nhìn Lục Quân Hạo thăm hỏi đôi câu: “Lục thiếu, ngày tân hôn thứ hai sao lại chăm chỉ vậy nha, không bồi vợ yêu một chút?”

Lục Quân Hạo nhíu mày, liếc hắn một cái, cũng không có để ý, cầm chìa khoá xe một đường đến bãi đậu xe.

Triệu Văn lại không có buông tha, một dạng muốn xem chuyện cười: “Chẳng lẽ, vợ cậu khiến cậu không có tận hứng sao? Này đúng lúc tôi mới tìm được mấy em xinh tươi, ngày khác có muốn thử cảm giác chút không?”

Đều là người quản lý công ty con dưới trướng của tập đoàn Lục thị, Triệu Văn và Lục Quân Hạo, xưa nay không có hợp nhau như nước với lửa.

Tập đoàn Lục thị từ khi thành lập đến nay, chia làm một trụ sở chính ở Nhạc Thành, và 10 công ty lớn, và một chuỗi công ty con bên dưới. Ở mười công ty lớn mỗi một công ty là một tổng giám đốc điều hành, Lục Quân Hạo và Triệu Văn chính là hai trong mười tổng giám đốc quản lý 10 công ty kia.

Ông nội của Triệu Văn, chính là bạn thân của ông nội Lục Quân Hạo. Cổ phần ở Lục thị, cũng chiếm một ít.

Không những vậy, Triệu gia chính là nhà ngoại của lão thái thái, mà vợ cả của Lục Quân Hàm ba của Lục Quân Hạo chính là cháu gái của bà, bởi vậy đó giờ Triệu gia chính là một bè với Lục Quân Nghiêu.

Mà Lục Quân Nghiêu và Lục Quân Hạo là anh em cùng cha khác mẹ, vốn không hợp nhau, huống hồ Lục Quân Hạo thông minh tháo vát, lại nhanh nhậy, làm việc đâu ra đấy, công ty do hắn quản lý hằng năm cứ một vốn bốn lời, tiền vào như nước lũ, đứng đầu trong mười công ty kia. Vì vậy Triệu Văn cùng Lục Quân Nghiêu cạnh tranh với hắn đã lâu, phàm mà tìm được cơ hội liền châm chọc hắn một phen.

Ngày thường, Lục Quân Hạo lười so đo với Triệu Văn, nhưng hôm nay, tâm tình hắn có chút không tốt, mày kiếm không vui nhíu lại, lạnh lùng nhìn về phía tên kia.

Triệu Văn cười đến càng tuỳ tiện. “Ai da, lại làm sao thế, hay là Lục nhị thiếu căn bản không có thích phụ nữ. Chỉ thích đàn ông cường tráng, tôi nghe nói vợ cậu chính là xinh đẹp còn hơn phụ nữ…”

Lời còn chưa kịp nói xong, một họng súng lục đen ngòm đã chĩa về trán của Triệu Văn, tiếng lên nòng lạch cạch một tiếng làm rợn cả tóc gáy.

Lục Quân Hạo mặt không đổi sắc, lạnh giọng nói: “Súng đạn nhiều khi không có mắt, Triệu tổng nói sạch sẽ một chút.”

Triệu Văn mặt tái mét, không nghĩ đến ban ngày ban mặt, Lục Quân Hạo ngang nhiên dí súng vào đầu hắn, làm hắn suýt tè cả ra quần, mà Lục Quân Hạo lúc này đã vào trong xe, khởi động lái xe lao đi, để Triệu Văn ngây sợ đứng đó, hít toàn khói xe.

Ra khỏi công ty, chiếc Maybach đen bóng lái quanh một vòng trung tâm Nhạc Thành, thành phố về đêm rực rỡ muôn màu, quán ăn hai bên đường phố tấp nập người qua kẻ lại. Rất náo nhiệt.

Lục Quân Hạo lái xe chầm chậm đi qua một phố đi bộ ở quận tây, bên này khá yên tĩnh, hình như ở đây nhận ra xe của hắn, ở Nhạc Thành này chỉ có mình Lục nhị thiếu là sở hữu chiếc Maybach bản giới hạn này. Đợi xe hắn đi qua, mới lại ồn ào trở lại. Mà cái điểm này, hắn sớm đã quen, mọi người ở đây sợ hắn cũng chẳng phải chuyện lạ gì.

Đi ngang một tiệm bánh ngọt, chần chừ một lát, hắn dừng xe lại, tiệm bánh này là tiệm bánh lớn nhất quận tây, bên trong có đủ loại bánh ngọt tuyệt nhất Nhạc Thành. Mỗi ngày chỗ này có rất nhiều người đến mua ăn.

Hơi suy nghĩ, Lục Quân Hạo liền xuống xe, đi vào tiệm. Người xếp hàng phía trước vừa thấy hắn, liền nhận ra ngay đây là Lục nhị thiếu của Lục gia lập tức nhường đường, Lục Quân Hạo cũng chẳng có để tâm, nói với chủ tiệm: “Lấy cho tôi một phần bánh dâu tây.” Hắn nhớ thư ký của hắn điều tra được, Lâm Thiên Tú hình như thích ăn bánh ngọt vị dâu tây. Bây giờ chọc cho người kia tức giận rồi, phải mua bánh về dỗ người ta.

Chủ tiệm gói bánh ngọt vào hộp cho Lục Quân Hạo, đưa cho hắn, cũng không có dám mở miệng nói lấy tiền, cười nói: “Nhị thiếu, muốn mua bánh khác nữa ạ.”

Lục Quân Hạo móc trong ví ra một tờ một trăm tệ đưa cho chủ tiệm, rồi lái xe rời đi trước sắc mặt ngây ngốc của người kia.

Mua một cái bánh nhỏ, trả một trăm tệ, này cũng quá hào phóng nha.

Chờ về đến biệt thự, quản gia lão Trần lập tức ra đón. Lục Quân Hạo tiện tay đưa bánh ngọt cho ông, “Mang qua cho Thiên Tú.”

Lão Trần sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ là Lục Quân Hạo rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chẳng có nhìn ra cái mô tê gì. Ông ta chỉ có thể sửa lại lời trong bụng, cẩn trọng nói: “Tôi sẽ cho người mang qua cho cậu Lâm, còn có… cậu chủ à, sáng này, cậu Lâm còn đến thư phòng tìm cậu.”

Ánh mắt Lục Quân Hạo hơi loé lên: “Em ấy…khoẻ không?”

Lão Trần gật đầu trả lời: “Có, nhưng mà sáng nay, Từ Yến và mấy cô hầu trong biệt thự, làm việc nói năng không cẩn thận, chọc cho cậu Lâm không vui, cậu Lâm liền muốn đuổi bọn họ ra ngoài.”

Lục Quân Hạo lại chỉ nhàn nhạt, “Ừ” một tiếng.

Lão Trần thấy hắn tựa hồ không định nói gì, rốt cuộc nhịn không được nói: “Cậu chủ, đám người Từ Yến, tận công tận việc ở đây đã nhiều năm, cứ vậy bị đuổi khỏi biệt thự, cũng quá là không thích hợp…”

“Cũng chỉ là mấy người hầu mà thôi.” Lục Quân Hạo quét mắt nhìn lão Trần, đôi con ngươi sâu u lại uy nghiêm, “Thiên Tú là vợ tôi, lời em ấy nói chính là lời tôi, tất cả đều nghe theo em ấy.”

Lão Trần giật nảy trong lòng, không thể không đánh giá vị trí của Lâm Thiên Tú lại lần nữa, ông không dám đáp lại lời nữa, chỉ cúi đầu vâng dạ nghe theo.