Sủng Em Trọn Đời

Chương 1: Không cứu được thì bồi táng với em ấy!




Nước S bước vào tháng thứ 3 mùa đông. Trận tuyết đầu tiên rơi xuống phủ trắng cả Nhạc Thành, một thành phố lớn nhất nước S. Tuyết lớn bay lả tả mà rơi xuống, che đi những bụi đường trên mặt quốc lộ. Một chiếc Maybach màu đen bóng mang theo nhiều hoa tuyết lao như bay trên đường lộ.

Đường phố buổi trưa yên tĩnh, tiếng người đàn ông trẻ tuổi rống giận như muốn làm thức tỉnh người ngủ say.

"Lái xe nhanh lên, nhanh chút nữa!"

Hai mắt Lục Quân Hạo đỏ thẫm, đôi con ngươi long lên như sắp khóc đến nơi. Hai tay hắn dùng sức ôm chặt người trong lòng, thả chậm thanh âm trấn an mà nói: "Tú Tú, đừng sợ, anh đưa em về nhà, đưa em về nhà, sẽ không sao..." Giọng nói của người đàn ông lãnh ngạnh thả ra đến mức rất nhu hòa, dường như sợ sẽ làm ảnh hưởng đến người trong lòng.

Được hắn ôm trong ngực chính là một thanh niên tuấn mỹ, mắt phượng mi dài, môi hơi nhuận hồng nhạt, nhưng pha chút tái nhợt. Gương mặt từng đường góc cạnh rõ ràng thanh tú, nhìn qua thập phần xinh đẹp như một mỹ nhân. Nếu không phải lúc này cậu bị thương mà sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn rỉ máu, cảnh tượng người ôm người trong ngực như này, hắn là một cảnh đẹp ý hay.

"Hạo..."

Lông mi mảnh dài run rẩy, Lâm Thiên Tú gắng gượng mở mắt, trong tầm mắt của cậu lúc này chính là phản chiếu khuôn mắt hoảng loạn của Lục Quân Hạo.

Cậu có chút giật mình, Hai người kết hôn được gần sáu năm, nhưng lại chưa bao giờ thân mật. Năm đó, Lục Quân Hạo chưa từng hỏi qua ý kiến của cậu, bất chấp mà xin bà nội của hắn là lão thái thái của Lục gia để kết hôn với cậu, cậu khi ấy tràn đầy sợ hãi, lại không cam lòng, trước sau đối với Lục Quân Hạo chính là ba phần xa cách, bảy phần sợ hãi.

Có lẽ Lục Quân Hạo cũng nhìn ra là cậu không muốn, hắn cũng không có ép buộc cậu, hai người cứ vậy ở trong biệt thự ai lo người nấy qua bao nhiêu năm. Sau đó Lục Quân Hạo nắm quyền nhà họ Lục, hai người chỉ dọn về dinh thự của Lục gia mà thôi.

Ôm thân mật như lúc này, chính là lần đầu tiên. Tuy rằng tình cảm không sâu, nhưng Lục Quân Hạo lại không có giống như là đang giả bộ lo lắng. Thậm chí Lâm Thiên Tú còn có tâm tư mà nghĩ, những lời đồn bên ngoài, chắc không phải hoàn toàn là sự thật.

"Tú Tú à..." Lục Quân Hạo đối diện đôi mắt cậu, thanh âm của hắn hơi run rẩy, trầm thấp mà hỏi: "Em có đau không?"

Lâm Thiên Tú hít sâu một hơi, muốn lắc đầu, trong bụng lại dâng lên một cơn đau quặn, thân thể giống như bị hàng ngàn vết cắt nhỏ của dao bén, làm cậu vô cùng khó chịu hơn cả chết.

"Hạo...đau..." Lâm Thiên Tú như con cá giãy chết, cắn chặt hàm răng, máu tươi từ khóe miệng ngày càng tràn ra nhiều. Lục Quân Hạo càng dùng sức mà ôm chặt cậu, tựa hồ muốn giúp cậu làm dịu đi cơn đau, nhưng hắn lại không thể làm được, chỉ có thể phí công vô lực, hắn vuốt mái tóc của cậu, an ủi, "Tú Tú, đừng sợ, rất nhanh, rất nhanh sẽ về nhà chúng ta..."

Xe lao nhanh qua từng góc phố, đến trước một dinh thự nguy nga rộng lớn ở trung tâm thành phố Nhạc Thành. Bên trong sảnh lớn, đội ngũ bác sĩ tư nhân của Lục gia đã sớm chờ ở sảnh, Lục Quân Hạo ôm ngang người vào thẳng bên trong phòng lớn của hắn, thật cẩn thận mà đặt trên giường. Các bác sĩ và y tá đều không dám thở mạnh, đứng ở bên cạnh cẩn thận dùng máy thở, thiết bị y tế cao cấp nhất mà cấp cứu cho Lâm Thiên Tú.

Lâm Thiên Tú nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh ròng ròng túa ra trên trán, khóe miệng lại tràn máu tươi đến khăn lau cũng không hết. Máu theo khóe miệng tràn xuống nhiễm đỏ một mảng ga giường.

Các bác sĩ y tá run rẩy, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, cuối cùng nhắm mắt bất lực mà cúi gập người. Một bác sĩ trường nhóm trong đội ngũ kia đã gần tuổi tứ tuần thanh âm hơi run mà nói, "Lục thiếu, chúng tôi bất lực, mong cậu lượng thứ, nén bi thương."

Một câu kia, đã tuyên bố kết quả.

"Vô dụng, một đám phế vật, tôi cần các người để làm gì, bao năm qua trả tiền cho các người lại có lợi ích gì?" Lục Quân Hạo hung hăng mà xả một quyền vào viên bác sĩ trưởng kia. Xưa nay, hắn bản tính thô bạo, lại học quyền từ nhỏ, một thân khí lực uy mãnh, một quyền của hắn liền trực tiếp làm bác sĩ kia ngã ngồi ra sau, lưng đụng phải bình hoa bằng sứ to đặt cạnh góc tường, bình hoa lung lay không trụ mà đổ xuống đất đánh "xoảng" một tiếng. Bình sứ bể tan nhìn thật thảm.

Bác sĩ kia một bên má bất giác biến dạng, phun cả máu miệng, lồm cồm trên nền nhà, "Lục thiếu, xin cậu bớt giận."

"Lục thiếu bớt giận!" Đám bác sĩ y tá còn lại cúi người càng sâu hơn làm theo vị bác sĩ trưởng kia, cả đám run như cầy sấy, chỉ sợ sơ sẩy sẽ phải chết theo cái người trên giường kia.

Lục Quân Hạo thở đến thật mạnh, cảm thấy thần kinh trong não như muốn đứt hết, hắn miễn cưỡng mà áp chế cơn tức giận xuống, hai mắt hung ác mà quét qua đám bác sĩ y tá tư nhân của nhà họ Lục một cái, trầm giọng nói: "Thử lại đi, cấp cứu bằng mọi cách cho tôi, nếu mà không cứu được, tôi bắt các người bồi cùng em ấy!"

.......

Lời tg: Hello các bạn, là D đây, một bộ đam bách đầu tay của D đã ra rồi, lần đầu tiên viết đam sau một thời gian ấp ủ. Mọi người đọc rồi góp ý cho D nhé.

Tình tiết trong truyện đều hư cấu, không có thật, các bạn đọc truyện vui vẻ, không quạu nhé!