Thực ra anh không biết, anh không có thời gian để nghĩ về người ba chưa bao giờ có trách nhiệm với anh, anh sẽ không nói với cô rằng người anh đang nghĩ đến là cô, nói chính xác là cô ở kiếp trước, khi anh trở lại đây cô đã đi đâu rồi? Không có anh bên cạnh, một mình cô ở trên đường Hoàng Tuyền có cảm thấy sợ không?
Đưa tay ra xoa đầu cô một cách âu yếm, “Được rồi, ngủ sớm đi, mai còn phải đi học, nếu không cô giáo phạt em nếu em đi muộn đấy.”
Tiểu Khanh Khanh gật đầu với anh, “Vậy anh trai cũng ngủ sớm một chút nha.”
“Ừm.”
Tiểu Khanh Khanh đứng dậy vẫy bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình với anh, “Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Anh không đứng dậy khỏi băng ghế đá cho đến khi bóng dáng cô khuất dạng, quay trở lại phòng lấy đèn pin và quay trở lại tầng thượng của tòa nhà, anh phải quét sạch lũ dế quấy rối này, ai kêu bọn nó làm phiền tới Khanh Khanh đáng yêu của anh đi ngủ, mấy con dế khó ưa này đáng chết thật!!!!
Kết quả của việc trằn trọc nửa đêm là ngày hôm sau anh dậy muộn hơn một chút, Tiểu Khanh Khanh đáng yêu của nhà anh đã đi học rồi.
Lúc này trong nhà chỉ có một mình ba Trình ông là kiến ​​trúc sư, chỉ cần có thể thiết kế bản vẽ là có thể làm việc ở bất cứ đâu, nên sau khi Bạch Duyên Đình xuống lầu liền thấy ông ấy đang trải bản vẽ trên bàn để nghiên cứu.
Nhìn thấy Bạch Duyên Đình đi xuống, ông nói với anh: “Bữa sáng trong nồi còn nóng, con ăn đi”
Bạch Duyên Đình vội vàng xin lỗi: “Cháu xin lỗi ạ, cháu thức trễ rồi.”
Ông vẫy tay, “Không sao không sao, người trẻ tuổi mà!” Có lẽ do quá tập trung nên lúc nói cũng không ngước lên nhìn.
Bạch Duyên Đình vào bếp, nhấc nắp nồi lên, chỉ thấy bên trong có hai cái bánh bao trắng, một ít dưa chua và một bát cháo, nghĩ tới là mẹ Trình thấy anh còn đang tuổi ăn tuổi lớn nên đã chuẩn bị cho anh, Bạch Duyên Đình nhìn thấy chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Bạch Duyên Đình ăn sáng xong đi ra, ba Trình vẫn chăm chỉ làm việc trên bàn, những bức vẽ của ông đã chiếm toàn bộ bàn ăn, những đường cong phức tạp quả là nhìn thôi cũng đau đầu.
Bạch Duyên Đình đi qua liếc một cái, ở đời trước anh cũng tiếp xúc với ngành bất động sản, có lúc cũng sẽ xem bản vẽ, chỗ không thích hợp thì sẽ chỉ ra, cho nên đúng lúc ba Trình bị một mảnh đất trống làm khó, anh bèn vô thức nhắc nhở: “ Bên này có thể sửa thành một khu vui chơi trẻ em, như thế có thể lợi dụng đất đai hợp lý, lại bày thêm vài gian hàng, cũng có thể phục vụ nhu cầu mua sắm của nhân dân.”
Ba Trình cau mày nhìn anh, “Con cũng biết những cái này?”
Bạch Duyên Đình sờ mũi, “Con chỉ là tuỳ tiện nói ra suy nghĩ của con thôi.”
Ba Trình cảm thấy phương pháp của anh cũng được, lập tức lấy ra hai bản vẽ nữa, “Còn cái này thì sao? Vẫn còn một số không gian trống ở đây, con nghĩ nên bổ sung thêm những gì?”
Bạch Duyên Đình thấy ông ấy nhiệt tình như thế, cũng không đành từ chối, bèn nói cách nghĩ của mình thêm lần nữa, ba Trình nghe thấy cách nghĩ mới lạ như thế nhất định là một thiên tài! Ông làm kiến trúc sư lâu như thế, cũng chưa từng nghĩ tới điểm đó, cũng không coi anh là một cậu nhóc, nghiêm túc thảo luận cùng anh, Bạch Duyên Đình cũng tự nhiên nói hết suy nghĩ của mình ra.
Ba Trình có con gái rồi nên lại mong thêm có đứa con trai nữa, nói chuyện với Bạch Duyên Đình càng ngày càng hợp, lúc đó ông ấy còn nghĩ, nếu chàng trai này là con trai mình thì tốt rồi.
Hai người nói chuyện tới tận chiều, bữa trưa mỗi người chỉ ăn một cái bánh bao to đùng, vừa ăn vừa không quên chia sẻ cách nghĩ của mình.
Mãi đến chiều, Bạch Duyên Đình thấy thời gian không còn nhiều, liền nói với ông: “Con thấy Khanh Khanh cũng sắp tan học rồi, hay là con đi đón em nha!”
Ba Trình vẫy tay, “Không sao, con chó trong am Hoa Đào chú đã đánh tiếng với người trong am rồi, chắc là sẽ không chạy ra ngoài đâu, Khanh Khanh cũng đâu phải là một đứa bé nữa, có thể tự về nhà được.”
“Con vẫn nên đi đón em ấy đi, con ở nhà cả ngày rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Lúc này ba Trình mới nhận ra hôm nay bản thân mình đã kéo người ta ở lại nói chuyện cả ngày, bèn vội xin lỗi, “ Vậy được rồi, con đi đi!” Lại sợ anh không có tiền, bèn thuận tay đưa anh vài đồng.
Bạch Duyên Đình: “…..” Lớn thế này mà vẫn được người ta đưa tiền lẻ, cảm giác này làm anh 囧 !
Lúc Bạch Duyên Đình tới trường tiểu học Tinh Tinh thì đúng lúc tan học, sợ không đón được Tiểu Khanh Khanh của anh, bước tới cửa thì đứng đó ngó trái ngó phải vào bên trong.
Lúc Trình Khanh Khanh cùng hai bạn nhỏ bước ra thì thấy một anh trai đứng ở cửa, cô vội chạy bước nhỏ qua, mang theo khuôn mặt đầy nét hưng phấn ngẩng lên nhìn anh, “ Anh ơi sao anh tới đây vậy ạ? Là tới đón em ạ?”
Bạch Duyên Đình gật đầu, Bạch Tuệ Nhiễm và Dương Hân cũng chạy qua đây, hôm qua Bạch Tuệ Nhiễm có thấy anh, đương nhiên không cần giới thiệu, Dương Hân thấy Bạch Duyên Đình thì ngơ ngác hỏi, “Khanh Khanh, đây là họ hàng thân thiết của cậu à?”
“Anh ấy là người tớ nói với cậu đó, anh trai đã cứu tớ hôm qua.”
“Oa…” Dương Hân kinh ngạc kêu lên, “Thì ra là anh ấy à.” Cô ấy là một bé con nhiệt tình, đưa tay ra với anh, “Chào anh, em là bạn thân của Trình Khanh Khanh, em tên là Dương Hân.”
Bạch Duyên Đình nhìn Dương Hân, lúc nghĩ tới chuyện ở đời trước chợt thấy cảm xúc ngổn ngang, cô ấy lúc này vẫn là dáng vẻ ngây thơ lanh lợi của đứa trẻ, cười với khuôn mặt đơn thuần ngây thơ như thế, nghĩ tới chuyện đời trước mà cô ấy gặp phải Bạch Duyên Đình cảm thán từ tận đáy lòng, ở đời này anh sẽ cố hết sức giúp Dương Hân tránh khỏi bi kịch đó.
Anh nhanh chóng thu lại tâm tình mình, đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy, “ Chào em.”
Sau vài câu chào hỏi họ cùng nhau về nhà.
Hôm nay mẹ Trình tan làm về nhà, lúc tới con dốc gần nhà thì gặp được Văn Tuyết Nhi, con dốc này không đạp xe lên được, bà dứt khoát bỏ xe dong bộ.
Văn Tuyết Nhi là ca sĩ của đoàn văn hoá quân khu tỉnh, lúc này chắc tan làm trên đường về, bà ấy cũng dong xe đi bộ, mẹ Trình ở phía sau nhìn thấy bèn gọi một tiếng: “ Tuyết Nhi.”
Văn Tuyết Nhi dừng bước nhìn phía sau, đợi thấy rõ là ai rồi bèn nhiệt tình chào hỏi bà: “Tuệ Trân!”
Mẹ Trình bước nhanh thêm vài bước, xếp xe ngay cạnh xe bà ấy rồi bước về phía trước, nghĩ tới chuyện hôm qua, mẹ Trình do dự một lát rồi hỏi bà ấy: “ Tuyết Nhi à, cô có biết cậu trai trẻ hôm qua tới nhà tôi là ai không?”
Văn Tuyết Nhi giật thót, giả vờ nghi hoặc, “Ai cơ?”
Mẹ Trình nhìn bà bằng ánh mắt phức tạp, im lặng một lúc lâu mới nói: “Thì là cậu con trai của người hay tới đây tìm cô đấy, cậu ấy đặc biệt tới đây tìm ông ấy.”
“Là cậu ta?” Văn Tuyết Nhi kinh ngạc, “Sao cậu ta có thể chạy tới đây được? Tên nhóc đó trước giờ đều bị mẹ nhét những lời xấu xa về ba cậu ta, không thích ông ấy một chút nào, sao tới đây tìm ông ấy được chứ? Là chính miệng cậu ta nói với cô là tới tìm ba sao?”
Mẹ Trình gật đầu, ánh mắt còn thâm trầm nhìn bà ta, cau chặt lông mày lại, “ Tôi thấy đứa bé đó thật đáng thương, nghĩ rằng rất lâu rồi không thấy ba nên mới tới đây tìm, trông cậu ấy có vẻ không ghét ba đâu, có thể là ngược lại, ba cậu ấy không thích cậu ấy.” Nói tới đây bà bèn ngừng lại, “ Tuyết Nhi à, chuyện riêng của hai người tôi không nên nói tới, chỉ là tôi thấy đứa trẻ đó rất đáng thương, chờ vị tiên sinh đó tới chỗ cô thì cô khuyên ông ấy vài câu về thăm cậu nhóc đó, dù nói thế nào, đó đều là máu mủ ruột rà của ông ấy, dù người lớn có bất kỳ ân oán nào thì cũng đừng để nó liên quan tới bọn trẻ, bọn trẻ vô tội mà.”
Văn Tuyết Nhi nhẹ cúi đầu, trong mắt người khác là dáng vẻ che lấp nỗi buồn, “Tôi… tôi cũng từng khuyên anh ấy, chỉ là anh ấy… cô cũng biết quan hệ của anh ấy và vợ không được tốt lắm, chạm mặt là cãi nhau, anh ấy muốn ly hôn nhưng người vợ kia không chịu, anh ấy không được yêu nên không quay về.” Bà ta than thở, lau giọt nước mắt không tồn tại trên mặt, “Tôi đúng là số khổ mà, ban đầu tôi đâu có biết anh ấy đã kết hôn rồi, lúc đó còn trẻ, sau này lún sâu vào, có Hạo Hiên rồi mới phát hiện bị anh ấy lừa, nhưng tôi là một người phụ nữ cũng không có cách nào khác, lại thêm chuyện nhà của anh ấy như thế, nghĩ rằng anh ấy thật lòng với tôi nên tôi mới… tôi cũng thấy rất có lỗi với đứa bé đó… nhưng mà cô muốn tôi nên làm gì đây… tôi khuyên mà anh ấy không nghe, anh ấy còn tìm đủ mọi cách tới chỗ tôi, tôi thấy anh ấy đáng thương, vợ không yêu con không thân, tôi cũng là người mềm lòng, anh ấy cứ theo tôi như thế tôi cũng hết cách, thế nên mới quấn với anh ấy lâu như thế.”
Lúc trước mẹ Trình nghe bà ta kể khổ như vậy sẽ khuyên bà ta một hai câu, nhưng bởi vì có ý nghi ngờ từ chuyện hôm qua, mẹ Trình nghe bà ta kể khổ như thế cũng chỉ tăng thêm lòng hoài nghi, cũng không khuyên bà ta câu nào, chỉ lẳng lặng nghe bà ta nói.
Văn Tuyết Nhi kể khổ một hồi mà chẳng thấy hồi âm, bà ta chỉ thấy vừa ngại ngùng vừa tức giận, nhưng không ai tiếp lời bà ta, nói một mình cũng chẳng thú vị gì, đành không nói gì nữa.
Hai người cứ trầm mặc đi hết quãng dốc thoải đó, đột nhiên có một âm thanh lanh lảnh từ đằng sau vang lên, “Mẹ ơi!”
Hai người cùng quay đầu, thấy Trình Khanh Khanh và Bạch Tuệ Nhiễm đang đứng cùng một thiếu niên bên chân dốc thoải, Văn Tuyết Nhi nhìn thấy cậu thiếu niên đó, bèn cau chặt mày lại, chỉ là rất nhanh bèn hồi phục lại như cũ, vẫy vẫy tay với Tuệ Nhiễm, “Mau lên đây, mẹ đợi con!”
Mẹ Trình cũng nhìn thấy Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình, cũng vẫy tay với bọn họ, ba người cùng đi lên, mẹ Trình lau mồ hôi cho Trình Khanh Khanh rồi quay sang nói với Bạch Duyên Đình: “Làm khó con rồi, còn phải đi đón chúng nữa.”
Bạch Duyên Đình cười cười, “Dù sao con cũng không có việc gì phải làm, cứ từ từ.”
Mẹ Trình thực sự lo lắng Bạch Duyên Đình sẽ không thoải mái khi nhìn thấy Văn Tuyết Nhi, vì vậy bà cười nói: “Được được được, lúc dì đi có kêu chú mua dưa hấu rồi, chắc bây giờ ông ấy cũng mua về rồi, chúng ta về nhà ăn dưa hấu đi.” Ngay lúc muốn kéo Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh đi thì nghe Văn Tuyết Nhi nói : “Cái đó….
chúng ta có thể nói chuyện không?”
Mẹ Trình dừng bước chân, quay đầu nhìn, nhưng nghe thấy mấy lời bà ta nói về Bạch Duyên Đình như thế, bà lập tức cau mày, bà cũng không muốn nói gì, chỉ đi qua chỗ Bạch Duyên Đình, hỏi ý kiến của anh.
Sắc mặt Bạch Duyên Đình thì chẳng có thay đổi gì, mẹ Trình cảm thấy đúng là đứa bé được nuôi dưỡng trong ngôi nhà to lớn, vừa có khí phách vừa biết kiềm chế, dù đứng đối mặt với người phụ nữa cướp ba mình, anh vẫn giữ nụ cười vừa khéo léo vừa lễ phép với bà ta: “Được.”
Văn Tuyết Nhi để Bạch Tuệ Nhiễm đứng sang một bên đợi, bà ta đợi xe dừng hẳn rồi mới đưa Bạch Duyên Đình tới một ngõ nhỏ không người.
Cho tới khi người bên ngoài không thể nhìn thấy gì, Văn Tuyết Nhi mới dừng bước, Bạch Duyên Đình ung dung bước theo bà ta, cừoi nói: “Muốn nói điều gì?”
Văn Tuyết Nhi bước tới chỗ anh, nhưng vẻ mặt của cậu thiếu niên vẫn chẳng biến đổi gì, theo lý mà nói, anh biết bà ta là người phụ nữ bên ngoài của ba mình, đối diện với bà ta tất nhiên không có sắc mặt tốt gì, nhưng lại không ngờ anh lại chẳng có bất kỳ sự căm ghét hay khinh thường gì cả, chỉ tươi cười nhìn bà ta, coi bà ta như một người qua đường bình thường, mà với bà ta anh cũng lễ phép như với người bình thường khác.
Nhưng Văn Tuyết Nhi lại thấy anh như thế là muốn nói cho bà ta biết, anh không coi bà ta ra gì.
Bà ta cười với anh, “Con tới đây là để tìm ba con sao?”
Bạch Duyên Đình gật đầu, “Phải!”
Trên mặt của Văn Tuyết Nhi có một chút xin lỗi, “Thật sự rất xin lỗi, đều là tại dì mới khiến cho con từ nhỏ đến lớn thiếu tình thương của ba.
Hai đứa nhỏ của dì là được ba chúng chăm sóc mà lớn lên, thế nhưng con lại lâu ngày không gặp được ba con, đây đều là lỗi của dì.
Để dì giải thích cho con nghe, dì cũng đã từng khuyên ba con, nhưng ba con lại nói ông ấy không muốn nhận đứa con trai là con, con của ông ấy chỉ có Hạo Hiên và Tuệ Nhiễm dì sinh cho ông ấy.
Dì cũng không có cách nào, ba của con luôn nghe lời dì nhất, nhưng không biết tại sao chỉ có cái này là ông ấy không chịu nghe.”
Văn Tuyết Nhi một bên nói một bên chú ý biến hoá trên gương mặt anh, nhưng sau khi bà ta nói xong những lời này gương mặt anh vẫn bình thường, giống như đơn giản chỉ là đang nghe bà ta nói chuyện phiếm, hơn nữa bà ta phát hiện, người thiếu niên này có một ánh mắt sâu thẳm không giống với lứa tuổi của mình, khiến bà ta không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Thủ đoạn của Văn Tuyết Nhi sao Bạch Duyên Đình không biết chứ? Bà ta nghĩ bây giờ anh thực sự chỉ mới mười tám tuổi, là thiếu niên sức lực dồi dào, câu này như đang xin lỗi anh, thực sự là đang chọc giận anh.
Anh rất muốn có được sự yêu thích của ba nhưng ba anh còn không thèm nhận anh, ngược lại còn trao mọi sự yêu thương dành cho đứa con mà bà ta sinh ra, nếu để một cậu thiếu niên 18 tuổi vô cùng khát khao tình thương của ba nghe thấy mấy lời này, chắc chắn sẽ tức giận, có lẽ tức giận xong thì sẽ kích động đi làm gì đó, không ai nghĩ tiếp được.
Nhưng dù anh có làm ra chuyện gì, dù anh có lý cũng sẽ biến thành vô lý.
Mà bà ta tới lúc đó sẽ giả vờ đáng thương, biến anh thành kẻ bắt nạt kẻ yếu, còn động tay động chân với người lớn tuổi, và đó cũng là lý do biến anh thành người không có giáo dưỡng lẫn phẩm chất gì.
Oh, người phụ nữ này tâm cơ vô cùng kín đáo, chỉ là tâm tư này của bà ta đặt sai chỗ rồi.
Bạch Duyên Đình không cho là đúng nhún vai, “Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của bà.”
“……” Văn Tuyết Nhi bị anh chặn lại.
“Bà còn gì muốn nói không ?”
“…..” Văn Tuyết Nhi giật giật khóe miệng, xấu hổ tỉnh lại, “Không còn nữa.”
Bạch Duyên Đình làm ra một cử chỉ mời, “Bà là trưởng bối, bà đi trước đi.”
Văn Tuyết Nhi ý vị sâu xa liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không nói nữa, quay người bước ra khỏi ngõ, bà ta đã đánh giá thấp tâm tính của thiếu niên này, nghe những lời này của bà ta mà còn không phản ứng gì.
Trước khi ra khỏi con hẻm Bạch Duyên Đình liếc nhìn ra ngoài con hẻm, nhưng mà lại nhìn thấy mẹ Trình và Trình Khanh Khanh còn có Bạch Tuệ Nhiễm vẫn còn đứng đó vẻ mặt lo lắng nhìn sang.
Trông thấy Văn Tuyết Nhi đoan trang, ưu nhã, thẳng lưng bước đi trước mặt mình, anh cúi đầu xuống, che đậy ý cười nơi khoé miệng.
Bây giờ anh vẫn chưa phải là Bạch Duyên Đình hô mưa gọi gió của 20 năm sau, cũng không phải Bạch tiên sinh khiến người người kính trọng, bây giờ anh chỉ là một đứa trẻ, mà còn là một đứa trẻ cho dù thế nào, cũng dễ dàng được người khác đồng tình và thông cảm, anh hiểu rõ ưu thế của mình ở đâu, đương nhiên cũng sẽ dùng nó thật tốt.
Thế nên, đợi Văn Tuyết Nhi ra khỏi ngõ nhỏ, Bạch Duyên Đình mới vội vàng chạy ra, đột ngột quỳ trước mặt bà ta, hai tay anh nắm chặt góc áo của bà ta, khóc lóc van xin bà ta: “Dì à, con xin dì! Con cầu xin dì, đã rất lâu rồi con không được nhìn thấy ba con rồi.”
Văn Tuyết Nhi ngơ ngác trước động tác của anh, bà ta kéo bàn tay nắm chặt góc áo của anh ra, nhất thời 囧, “Cậu…..cậu đang làm gì thế? Mau đứng lên!”
Lúc này đang là giờ tan tầm, người qua bên này cũng đều là người tan ca về từ công trường và trong đơn vị, chủ đề giải trí lúc này vẫn chưa phong phú bằng 20 năm sau, mọi người trông thấy náo nhiệt, đương nhiên sẽ dừng bước xem trò vui.
Văn Tuyết Nhi thấy có không ít người dừng ở nơi cách họ không xa xem trò vui, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu muốn làm gì? Mau đứng lên, cậu muốn nói gì? Không biết câu dưới gối đàn ông là hoàng kim sao? Tôi là người thế nào, đáng để cậu quỳ xuống sao?”
Bạch Duyên Đình có chết cũng không buông góc áo bà ta ra, trên khuôn mặt non nớt trắng nõn đầy vết nước mắt, ánh mắt anh tràn đầy sự bất lực cầu xin, “Dì ơi, con cầu xin dì, dì trả ba cho con được không? Lúc nãy dì nói ba con không nhận đứa con là con dì có biết con buồn biết bao không? Dì có biết dì nói ba con yêu thương đứa con dì sinh ra con buồn biết bao không? Mẹ con mới là người vợ danh chính ngôn thuận của ông ấy! Tại sao? Tại sao ông ấy không nhận con? Con mới là đứa con được viết trên sổ hộ khẩu của ông ấy mà? Tại sao ông ấy không thể yêu thương con như con của dì? Dì ơi, dì nói ba con nghe lời dì nhất, thế nên, con xin dì khuyên ba con, để ông ấy về bên con được không dì? Con cầu xin dì, trả lại ba cho con được không?!”
Người xem xung quanh cũng đã nghe hiểu ra câu chuyện này, nghĩ rằng người phụ nữ kia là người tình của ba thằng nhỏ, mà đứa trẻ thì rất nhớ ba, nên mới chạy qua đây cầu xin bà ta.
Nghe mấy lời này, mọi người đều thấy người phụ nữ này quá đáng lắm rồi, nói với đứa trẻ rằng ba nó không nhận nó nhưng lại yêu thương đứa con mà bà ta sinh ra là có ý gì? Người ta từ nhỏ tới lớn chưa từng có được tình yêu thương của cha đã đủ buồn lắm rồi còn khoe khoang như thế trước mặt thằng nhóc, phá hoại gia đình nhà người ta còn dương dương tự đắc, đúng là không cần mặt mũi nữa mà.
Văn Tuyết Nhi chuyển tới đây cũng đã lâu, thế nên hầu như mọi người đều nhận ra bà ta, là một người phụ nữ mang theo hai đứa con tới đây đã có không ít đàm tiếu rồi, lúc này lại có đứa trẻ này tới làm náo loạn một hồi, càng tăng thêm tính chân thực cho sự phỏng đoán của mọi người về hành vi của bà ta.
Văn Tuyết Nhi tức không có chỗ xả, bà ta không ngờ được, một đứa trẻ mới 18 tuổi lại trù tính như thế, làm bà ta phải mang danh kẻ xấu xa, nhưng lúc này có rất nhiều người ở đây làm bà ta không thể làm gì được, chỉ đành lúng túng đỏ mặt đứng đó, không ngừng kéo góc áo mình, muốn kéo nhúm áo từ tay anh ra.
Mẹ Trình trông thấy cảnh này, bèn vội đi qua, vừa vặn nghe được mấy lời Bạch Duyên Đình nói, trông thấy nước mắt nước mũi của anh thi nhau chảy ra, khuôn mặt trắng bệch đáng sợ, lại quỳ trên nền xi măng cứng ngắc, bà đau lòng không thôi, vội đưa tay dìu anh dậy, “Đừng khóc nữa, mau đứng lên, có gì thì hai người nói chuyện đàng hoàng, không phải quỳ xuống đâu, mau đứng lên! Sỏi đá trên đường đầy đó, cẩn thận làm đầu gối bị thương.”
Bạch Duyên Đình không hề đứng dậy, chỉ nhìn Văn Tuyết Nhi bằng ánh mắt khẩn thiết cầu xin nói: “Dì ơi, con cầu xin dì, dì trả ba cho con được không?”
Văn Tuyết Nhi bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, quần áo cũng bị anh kéo tới nỗi không tháo ra được, lại trông thấy dáng vẻ vô tội đáng thương được nhiều người đồng tình của anh, bà ta nhất thời phẫn nộ nói: “Tôi không cướp ba của cậu! Cậu đừng tới đây cầu xin tôi nữa!”
Bà ta vừa nói xong, tiếng thảo luận xung quanh càng lớn hơn, mẹ Trình nghe thấy cũng cau mày lên tiếng: “Văn Tuyết Nhi, nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Có gì thì nói cho đàng hoàng, cô hét lên làm cái gì?!”
Thấy người xung quanh đứng chỉ trỏ mình rồi lại thấy ánh mắt chỉ trích của mẹ Trình, Văn Tuyết Nhi càng thêm tức giận và phẫn nộ, nhưng bà ta không thể xả ra ngoài, nếu hét lên với anh, thì bà ta càng bị người ta nắm được thóp! Nhất thời bà ta không biết nên làm thế nào, cái này giống hệt cảm giác bị lột sạch quần áo cho mọi người xem, thực sự rất khó chịu!
Hôm nay Bạch Chấn Phong ở công ty tan làm liền tới thẳng bên này, chợt thấy sắp tới nơi mà tài xế chợt dừng xe, ông ta cau mày nói, “Sao thế?”
Tài xế nhìn một phía trước toàn người là người quây thành một vòng tròn lớn, giải thích: “Không biết xảy ra chuyện gì ạ, đường bị chặn rồi, không đi qua được.” Ngẩng cổ ra ngoài nghe ngóng, tài xế nhất thời kêu lên một tiếng ngạc nhiên, “Ấy! Đó…đó không phải là cô Văn sao?” Lại nhìn sang bên cạnh Văn Tuyết Nhi, tài xế nuốt nước bọt nói, “Sao… sao thiếu gia cũng ở đây ạ?”
Chuyện của Bạch Duyên Đình thì Bạch Chấn Phong không hỏi tới bao giờ, hôm qua thấy anh tới đây không phải tìm mình, ông ta cũng chẳng coi đó là chuyện gì, dù sao bình thường có mẹ anh quản rồi, ông ta cũng lười quản anh, nhưng nghe thấy tài xế nói thế ông ta chợt thấy không đúng, hé mắt nhìn sang bên đó, đợi thấy rõ cảnh trong đó rồi tim ông ta bất chợt thịch một tiếng, vội vàng kéo cửa xe bước về hướng đông người kia.
“Chuyện này là sao đây?!” Bạch Chấn Phong quen được nhiều người vây quanh, lúc này sự giận dữ trong tiếng nói càng làm người ta khiếp sợ, tiếng bàn luận ở hiện trường bất chợt im ắng, đều quay đầu nhìn ông ta.
Văn Tuyết Nhi thấy người tới, như thấy cứu tinh ông trời phái xuống, mắt đỏ một vòng, đáng thương nói với ông ta: “Chấn Phong… Chấn Phong…mau tới giúp em!”
Bạch Duyên Đình trông thấy Bạch Chấn Phong tới chỗ này, trong lòng trộm cười một tiếng, vội buông tay khỏi Văn Tuyết Nhi, chạy vài bước nhỏ bổ nhào vào Bạch Chấn Phong, khóc tới xé ruột xé gan: “Ba ơi, ba, con xin ba về nhà với con được không?!”
Bạch Chấn Phong: “…..” đứa nhóc này giờ trò gì đây? Ông ta kéo anh ra khỏi lòng mình, cau chặt lông mày, “Con giờ trò gì đây?”
Bạch Duyên Đình lệ nóng quanh tròng, sụt sùi nói: “Ba à ba về nhà được không? Mấy ngày nay mẹ cũng rất nhớ ba, mấy hôm trước bà ấy còn ốm nặng vì nhớ ba đấy, ba không muốn về nhà thăm bà ấy sao, hơn nữa… con cũng rất lâu rồi không nhìn thấy ba.” Nước mắt anh lưng tròng căng thẳng nhìn ông ta, học theo dáng vẻ Tiểu Nhã và Tiểu Cảnh thường dùng khi giả vờ đáng thương với anh, “Ba ơi, con thật sự rất nhớ ba.”
Bạch Chấn Phong nhìn anh chăm chú, chỉ thấy da gà da vịt toàn thân nổi hết cả lên, ông ta nặng nề lùi vài bước, sắc mặt phức tạp nhìn anh từ trên xuống dưới, “Con…con có phải uống lộn thuốc rồi không vậy?”
Vừa nói xong, tiếng bàn luận của mọi người xung quanh bắt đầu vang lên, Bạch Chấn Phong chỉ nghe thấy có người nói mấy câu kiều “Trời ơi, người đàn ông này không có tí trách nhiệm nào cả!? Đứa bé đã chạy tới tận đây rồi còn nói như thế được?” “Thì thế thì thế, có ai lại mắng con mình như thế chứ!””Không thì sao? Vợ mình bị bệnh cũng không về thăm lấy một lần! Cái người này có phải là đàn ông không vậy?! Chắc lương tâm bị chó ăn mất rồi! “ Mấy lời này châm chọc bên tai Bạch Chấn Phong làm ông ta trong phút chốc mặt đen sì lại như đáy nồi.